Tiểu Oan Gia

Chương 5




Kỳ nghỉ hè lớp sáu không có bài tập rất nhanh đã qua đi. Trong kỳ nghỉ Lâm Kính Tổ trần truồng nửa thân trên giúp những giáo công khu Tây sửa chữa đồ đạc, nghiễm nhiên thành một người lớn nhỏ. Trong kỳ nghỉ Tống Trạch dạy học thêm cho những đứa trẻ khu Tây, nghiễm nhiên thành một thầy giáo nhỏ.

Ai ở khu Tây cũng khen đứa trẻ họ Lâm rất nhiệt tình lại chịu khó, những giáo sư ở khu trung tâm lại khen con của giáo sư Tống thật lễ phép, đó là hai đứa trẻ ngoan. Nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, mà mỗi lần vừa gặp mặt, là họ lại luôn như Sao Hỏa cùng Trái Đất.

Cho đến khi qua kỳ nghỉ lên cấp hai, Sao Hỏa và Trái Đất lại học chung lớp. Cô giáo Vương, mẹ của Tống Trạch, phát sầu, kéo Lâm đại tẩu lại mà nói:

“Ai nha, trường trung học hơi xa, lại không thể nội trú, Tống Trạch không biết đạp xe, còn đón xe bus thì không biết mỗi ngày phải dậy sớm cỡ nào nữa.”

Tống Trạch và Lâm Kính Tổ thời tiểu học học cùng lớp, Lâm đại tẩu thường nhéo lỗ tai Lâm Kính Tổ xách qua nhà Tống Trạch nhờ cậu chỉ làm bài tập, cô giáo Vương cũng hay đến nhà Lâm Kính Tổ để tập thể dục, nên hai nhà liền trở nên thân mật hơn.

Khi quần áo màu trắng của cô giáo Vương bị bẩn, hết đường xoay sở, Lâm đại tẩu liền nói với nàng:

“Chị cứ chà cơm lên đó là được.”

Đại Lâm phía sau lắc đầu với vợ: “Chị ấy là phần tử trí thức đó!”

Đại Lâm phải nuôi người mẹ bảy mươi tuổi nên cũng thuộc hộ gia đình khó khăn, phải viết đơn xin trợ cấp, hai vợ chồng đại Lâm lại không biết viết chữ, Lâm Kính Tổ cũng là một tên không hơn không kém với số điểm luôn là hàng đơn vị của những bài tập làm văn, cuối cùng đành phải nhờ giáo sư Tống, không những là một tay viết chữ bằng bút máy xinh đẹp giống như một nghệ thuật gia, mà còn viết ra những đạo lý khiến người ta tâm phục khẩu phục.

Cô giáo Vương đứng sau lưng giáo sư Tống lắc đầu, “Đều là công nhân a!”

Có thể thấy được, người của hai nhà luôn khách khách khí khí nhiệt nhiệt tình tình. Lâm đại tẩu vừa phơi chăn vừa nói:

“Ai, không cần suy nghĩ nhiều đâu, cứ để Lâm Kính Tổ nhà em chở cậu bé đi là được rồi.

“Vậy không tốt, Kính Tổ sẽ rất mệt.”

“Ai, cái đầu bò nhà em, ngoài sức lực ra thì cái gì cũng không có, mệt gì chứ! Nếu trí thông minh của nó bằng một nửa Tống Trạch thì tốt rồi.”

Cô giáo Vương cũng không khách khí:

“Vậy sau này em sẽ bảo Tống Trạch dạy cậu bé nhiều hơn. Bạn học cùng lớp mà!”

Ngày khai giảng đầu tiên, Tống Trạch mặc đồng phục gọn gàng, hé ra khuôn mặt thanh tú, nhìn cái tên đáng ghét đang rung đùi ngồi trên xe đạp.

Lâm Kính Tổ để lộ một hàm răng trắng, cười đến thích thú.

“Sao, không phục?” Vỗ vỗ yên sau chiếc xe đạp, “Nếu cậu không muốn ngồi thì tới đây đạp này, tớ ngồi đằng sau cũng không sao.”

Tống Trạch trừng mắt với hắn, cầm lấy cặp của hắn rồi ôm cả hai cái cặp vào ngực, không được tự nhiên ngồi lên yên sau. Mông vừa đặt xuống, thì Lâm Kính Tổ liền đạp thẳng đi, Tống Trạch không kịp phòng bị gục lên tấm lưng dày rộng, cậu hận không thể há mồm cắn hắn một ngụm.

Ánh mặt trời dịu nhẹ của buổi sớm chiếu lên tán cây đại thụ rồi len lỏi qua những kẽ lá rọi xuống đường, Lâm Kính Tổ đứng thẳng người, tâm tình khoái trá ra sức đạp, há to mồm hát:

“Xe đạp bay nhanh nhanh, trời xanh mây trắng bay theo ta, váy hoa nhè nhẹ bay bay, mọi người cùng nhau gào khóc ngao –”

Lưng bị hung hăng nhéo một cái.

“Tống Trạch cậu là cái đồ lòng dạ hẹp hòi! Ai da! Ai da! Đừng nhéo nữa! Ai – da!”

Trên con đường yên lặng, một chiếc xe lạng qua lạng lại, cực kỳ nguy hiểm chạy đến trường, mở đầu cho những tháng ngày trung học của đôi tiểu oan gia.