Tiểu Oan Gia

Chương 37: Ngày xuân hoa sẽ nở 5 [Sầu xuân (hạ)]




Tối hôm nay, hai người đều mang theo tâm sự nặng nề mà nằm xuống. Ngày mai mặt trời có thể đừng mọc được không? Phiền não a, phiền não.

Sáng hôm sau, Lâm Kính Tổ cầm một xấp giấy tiếng Anh đứng ở sân thể dục niệm niệm, Tống Trạch bên cạnh tức đến giậm chân:

“Không đúng không đúng, đã dạy bốn lần rồi, đọc lại.”

Các học sinh tiểu học đi ngang qua sân tập thể dục, đều che miệng chạy nhanh đi, tiếng Anh của người này lắp ba lắp bắp, còn không bằng bọn họ.

Tống Trạch thật nôn nóng, đợt sát hạch có liên quan tới tiền thưởng, Lâm Kính Tổ không đậu, tiền là chuyện nhỏ, nhưng ảnh hưởng đến sự nghiệp phát triển của sau này mới là chuyện lớn. Đọc đi đọc lại cũng không được, sao có thể thuộc chứ? Đầu lưỡi sao ngốc như vậy, vào những lúc kia, nó rất khôn ngoan mà… Ai nha nha, mình đang suy nghĩ cái gì vậy, Tống Trạch hung hăng đánh bản thân.

Niệm xong mấy câu tiếng Anh, Lâm Kính Tổ liền dẫn theo Tống Trạch chạy bộ, vừa chạy bên cạnh vừa không ngừng nhắc nhở:

“Hô hấp! Chú ý hô hấp, hơi thở rối loạn rồi! Bước chân không được lếch dưới đất!”

Các lão ông chạy bộ một vòng lại một vòng, vừa chạy vừa lắc đầu, người này mới bao nhiêu đây tuổi, sao mới chạy mấy vòng đã thành dạng này rồi, còn không bằng bọn họ.

Lâm Kính Tổ thật nôn nóng, đại hội thể dục thể thao tuy không phải chuyện trong đại gì, nhưng dù sao cũng trực tiếp liên quan tới hình tượng của Tống Trạch, nếu cứ như vậy sẽ bị các thành viên khác coi thường, vậy thì phải làm sao? Chạy mấy ngàn mét là cả một vấn đề, phải chạy thế nào đây? Thể lực sao yếu như vậy, vào những lúc kia, rõ ràng rất nhiệt tình… Ai nha nha, mình đang suy nghĩ cái gì vậy, Lâm Kính Tổ hung hăng đá bản thân.

Lo lắng sẽ dễ dàng tức giận, câu nói này hoàn toàn đúng, vừa sáng sớm, hai người đã đứng giữa sân thể dục mà cãi nhau:

“Tống Trạch, không phải anh đã nói với em, cánh tay đong đưa phối hợp, bước chân phải đều sao?”

“Lâm Kính Tổ, anh nói nghe dễ quá, lúc trả bài tiếng Anh sao không giỏi như vậy?”

“Em không phải cũng vậy sao, có sức để mắng anh, mà vừa chạy được nửa đường đã than rồi?”

Dưới ánh nắng nhàn nhạt, có hai bóng người đánh thành một đoàn. Đáng tiếc thật, là cảnh xuân tốt nha, ngay cả chim chóc trên cây đều ngọt ngào gắn bó nhau. Bà lão đi mua thức ăn lắc đầu:

“Đã không còn là thiếu niên rồi? Hai cháu này đánh nhau từ hồi tôi còn chưa rụng răng, đúng là tiểu oan gia!”

Giáo sư Tống và Lâm đại tẩu có cùng một phiền não. Hai tiểu oan gia này có thể đừng đánh nhau thành một đoàn ở bên ngoài được không? Thật dọa người mà!