Lâm đại tẩu ngồi trong nhà vừa may áo vừa thở dài:
“Tống Trạch thật đúng là có hiếu! Bây giờ nhà nó xảy ra chuyện, thì có đứa con gái nào chịu lấy nó chứ?” Đừng có tưởng, nhìn cô Vương bây giờ khỏe mạnh, nghe nói giai đoạn cuối thì bệnh nhân sẽ không thể chăm sóc bản thân, không biết chừng đại tiểu tiện còn phải nhờ người làm giúp, trong nhà giống như có thêm một đứa con nít, ai muốn ôm việc này chứ.
Lâm Kính Tổ nắm chặt tay, nói:
“Họ không lấy, con lấy.”
Lâm đại tẩu giật mình ngẩng đầu khỏi cái áo, nhìn Lâm Kính Tổ nửa ngày, cuối cùng chỉ khẽ thở dài, cái gì cũng không nói.
Hôm nay cô Vương lại đi lạc. Lâm Kính Tổ cầm trong tay một xấp giấy thông báo tìm người thật dày, dắt xe đạp ra cửa. Vừa đạp vừa hỏi về người trong ảnh chụp, thấy cột điện thì đi tới dán lên. Lâm Kính Tổ đạp được khoảng mấy km, đang muốn rẽ sang hẻm nhỏ, thì có người đứng ngăn trước mặt hắn:
“Lâm Kính Tổ, cậu đang làm gì?”
Lâm Kính Tổ nhìn Tống Trạch đang nhíu mày, cười với cậu:
“Anh tìm mẹ của chúng ta.”
Tống Trạch lạnh lùng nói:
“Tôi tìm mẹ tôi, không liên quan gì đến cậu. Xin cậu về đi.”
Lâm Kính Tổ vẫn ôn hòa cười:
“Sao lại không liên quan đến anh? Mẹ không thấy đâu, anh cũng rất lo lắng. Nhiều người không phải sẽ tốt hơn ư?”
Tống Trạch nóng nảy: “Lâm Kính Tổ, cậu đừng quấy rối.”
“Tại sao anh phải quấy rối. Anh đang nghiêm túc tìm người, ngược lại là em, em có thời gian ở đây làm khó anh, không bằng nhanh đi tìm người.”
Khóe mắt Tống Trạch đỏ lên, cậu nhào qua chỗ Lâm Kính Tổ, hai người đánh thành một đoàn trên mặt đất. Lâm Kính Tổ hự hự ngăn cản Tống Trạch, trong lòng lại vui mừng: hắn và Tống Trạch đã bao lâu không đánh nhau một trận rồi?
Tống Trạch không mạnh bằng Lâm Kính Tổ, đơn giản không thèm nhúc nhích, môi cắn thật chặt, chất lỏng trong suốt chảy xuống từ khóe mắt, Lâm Kính Tổ hoảng sợ:
“Tống, Tống Trạch, em đừng khóc mà!”
Giọng nói của Tống Trạch vẫn lạnh lùng:
“Lâm Kính Tổ, tôi không cần cậu thương hại.”
“Tống Trạch, câu này trước kia anh cũng từng nói qua với em.” Lâm Kính Tổ nhìn cậu, “Anh thật ngốc, bây giờ mới hiểu được. Thương hại là thứ tình cảm mà chỉ với người ngoài mới có.”
Hắn đứng lên khỏi người Tống Trạch: “Tống Trạch, anh thích em, chưa từng thay đổi. Như bây giờ vậy, không làm chuyện gì đó cho em thì anh sẽ cảm thấy thật khó chịu. Em không muốn thấy anh, anh có thể tránh đi thật xa, nhưng chuyện nên làm anh vẫn làm.”
Lâm Kính Tổ đạp xe đi, để lại Tống Trạch ngây ngốc ở đó.