Thời trung học của Lâm Kính Tổ vẫn như thế, lúc nghe giảng thì đi vào cõi thần tiên, lúc học thể thao lại sinh long hoạt hổ, chiều thứ sáu thì chạy như bị ma đuổi tới dưới gốc bông gòn ngồi, còn đúng giờ hơn chuông đại học nữa. Bà cụ đi mua đồ ăn về thấy hắn ngồi dưới cây bông gòn, chỉ biết nói: “Ai da, vừa đúng bốn giờ rưỡi.”, nếu trông thấy dưới tán cây là hai bóng người đang đánh nhau, vậy thì lúc đó là năm giờ mười lăm phút.
Đại hội thể dục thể thao dành cho các trường trung học trong thành phố đã đến. Lâm Kính Tổ là kiện tướng đắc lực đứng đầu đại diện cho trường đi thi, cầm cờ bước đi, tay và chân thẳng tắp, lúc đi qua ban giám khảo thì cực kỳ đoan đoan chính chính, nhóm nữ sinh đến xem trận đấu khẽ nghị luận:
“Đó là học sinh trường nào thế? Cao quá đẹp trai quá!”
Ánh mắt Lâm Kính Tổ hướng tới chỗ ngồi của ban giám khảo, có chút nôn nóng: người ngồi trên ghế ban giám khảo toàn mặc đồng phục màu tím, không biết trong đó có Tống Trạch hay không? Sau khi tới chỗ người lãnh đạo nghe chỉ dẫn, thì có tiếng người nói lớn, tiếng nói lanh lảnh:
“Trận đấu sắp bắt đầu, mời các vận động viên vào vị trí.”
Lâm Kính Tổ kích động đến gần như muốn quăng đi lá cờ trên tay, bóng dáng thon cao, gương mặt thanh tú và giọng nói dễ nghe kia, không phải Tống Trạch thì còn ai vào đây?
Tống Trạch đã sớm chú ý tới bóng người cao to trong đội ngũ đó, lúc thi chạy 400m dành cho nam, miệng hô to “Các vận động viên cố lên”, nhưng tầm mắt chỉ khóa chặt trên cái người cao to chạy đầu tiên kia. Lúc chạy tới đích thì một cô gái tắt micro, nhỏ giọng nói:
“Ai, lại thua Lâm Kính Tổ trường xx!”
Đôi môi cánh hoa của Tống Trạch vì vui vẻ mà cong lên: “Đúng vậy, năm nào thi cũng về nhất!” Kiêu ngạo như đó là học sinh mà cậu bồi dưỡng ra.
Mảnh đất trống bên khu Tây sau hai năm đã được thay bằng một tòa lầu cao ba mươi tầng, một tầng hơn mười hộ, mỗi hộ đều rộng lớn và có ba phòng hai sảnh, thang máy lên thẳng tầng cao nhất, phía trên là cái bảng với hàng chữ thật to lóe ánh vàng rực rỡ: “Nơi ở mới của giáo sư”. Thật đột nhiên, Lâm Kính Tổ từ khu Tây nho nhỏ dọn tới khu trung tâm, còn Tống Trạch thì từ khu trung tâm dọn đến khu Tây.
Năm Lâm Kính Tổ nghỉ hè lớp 11, vẫn để lõa thân trên, giúp giáo sư Tống khiêng đồ về nhà mới, Tống Trạch đứng bên cạnh hắn, trong tay cầm sách vở bình hoa hoặc những vật nhẹ, phá lệ không mắng hắn là “Đồ dã man”, nhưng đôi con ngươi đen bóng vẫn không ngừng liếc, nhìn về phía khuôn ngực khỏe mạnh cường tráng của Lâm Kính Tổ đứng bên cạnh.
Lâm đại tẩu cũng đi tới, giúp cô Vương lau sạch bàn ghế tủ kệ, vừa lau vừa nói với cô Vương:
“Thật đúng là dằn vặt mà! Bây giờ thì tốt rồi, hai nhà ở cách xa như vậy, sau này gặp mặt thật sự không tiện!” Quay đầu nhìn hai đứa nhỏ vẫn trầm mặc không lên tiếng, “Còn đứng ngốc ở đó làm gì, giúp lấy đồ đi nào!”
Sau khi giáo sư Tống đã dọn đi, Lâm Kính Tổ vẫn một mình chạy đến ngồi dưới tán cây bông gòn, phơi nắng! Ngươi nói chiều bốn giờ rưỡi mặt trời không phải lặn rồi sao? Lâm Kính Tổ trừng mắt: ngươi quản à?
Năm giờ, mặt trời chiếu xuống in bóng thật dài lên mặt đất, có một người nhẹ nhàng bước đến tán cây bông gòn, Lâm Kính Tổ dụi dụi mắt, biểu tình như gặp quỷ:
“Tống Trạch, cậu tới đây làm gì?”
Con ngươi Tống Trạch long lanh, đôi môi phấn hồng bị hàm răng trắng noãn cắn chặt, đầu quật cường ngẩng lên:
“Tớ quên mình đã chuyển nhà, đi đi một hồi thì đến đây. Sao, không được?”
Ai! Lâm Kính Tổ xoa xoa mũi, ha ha cười:
“Tống Trạch, uổng cho cậu thi hạng nhất! Ngay cả nhà mình ở đâu cũng không nhớ, đầu cậu sao có thể lớn lên được thế?”
“Đầu của tớ lớn lên thế nào cũng vẫn tốt hơn cậu, cái đồ đầu óc không lớn được!”
“Câụ mắng ai đầu không lớn được?”
“Nói cậu đó, đồ dã man!”
Ve kêu báo hiệu một mùa hè nóng bức, dưới tàng cây bông gòn lại là hai bóng người đang đánh nhau.