Tiểu Oan Gia

Chương 1: Niềm vui nho nhỏ thời hiện đại




Ở ngôi trường đại học nào đó thuộc khu nào đó của vùng duyên hải Trung Quốc có một người trồng hoa họ Lâm, mùa hè của năm 1983, ve kêu nghe đặc biệt thấy phiền.

Ngày 3 tháng 7, dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời hắn chạy xe chở cô giáo Vương vợ của giáo sư Tống tới bệnh viện phụ sản, mặt trời chói chang, một thân mồ hôi như tắm. Ngày 6 tháng 7, mặt trăng trên trời thật cao, vẫn là chiếc xe đó, hắn thở hổn hà hổn hển chở lão bà của mình tới bệnh viện phụ sản, ban đêm của mùa hè thực lạnh, nhưng hắn vẫn một thân mồ hôi như tắm, mồ hôi nhiều đến nỗi khiến tay cầm lái run run.

Vợ của giáo sư Tống sinh ra một đứa bé trai thật xinh đẹp, đôi mắt to tròn như trái nho, làn da trắng nõn điểm xuyết phấn hồng, bởi vì không đủ tháng, nên thân hình gầy nhỏ được bao trong lớp vải ấm áp, càng khiến mắt cậu lớn hơn nữa, hàng xóm trìu mến nói:

“Vật nhỏ thật đáng yêu! Trưởng thành nhất định sẽ rất đẹp!”

“Vừa nhìn liền biết là sao Văn Khúc tái thế!”

Lão bà của đại Lâm cũng sinh ra một đứa bé trai, đen đen tráng tráng, ôm trong tay sẽ ngay lập tức cảm thấy đứa bé này rất to con. Lại có thêm đôi mày rậm trông cực nhanh nhẹn, nhưng da có rất nhiều nếp nhăn, nhăn y như da chó. Hàng xóm thấy vậy cười ha ha nói:

“Đứa bé nào mới sinh ra cũng đều như vậy, lớn lên là hết thôi.”

“Đúng vậy, nhìn xem con anh khỏe mạnh thế này!”

Diện tích của ngôi trường đại học nào đó rất lớn, khu trung tâm là khu giáo sư, cao từ bốn đến sáu tầng mà phòng nào trông cũng thực rộng lớn, tại nơi có kiến trúc hiện đại này, cả trước lẫn sau đều đầy những cây đại cổ thụ, có thể che nắng. Ở phía Tây của khu giáo sư, đi bộ khoảng mười phút sẽ tới, là một loạt nhà chỉ có tầng trệt, phía trước nuôi gà phía sau trồng đồ ăn, như một ngôi làng nho nhỏ ở nông thôn.

Mối quan hệ giữa giáo sư và giáo công vĩnh viễn đều khách khách khí khí. Thông thường nếu có vị giáo sư nào ống nước ở nhà bị rỉ, hoặc có vật dụng gì đó bị hư, liền sẽ khách khách khí khí mà đến khu phía Tây, hỏi một chút xem ai có thể giúp mình. Giáo công nếu ai rảnh rỗi, chắc chắn sẽ vui vẻ đến sửa giúp, chầm chậm chầm chậm tu sửa, hai ngày sau sẽ có một vị giáo sư đứng trước cửa, khách khách khí khí tặng một bao bột mì hoặc một túi lá trà để cám ơn.

Trừ việc này ra, giáo sư và giáo công hoàn toàn là hai thế giới khác biệt không thể làm việc chung. Nhóm giáo sư tự mình xây dựng một phòng khách nho nhỏ, ngồi trong đó tranh luận chuyện Lí Bạch có thể là người nước khác hay không tranh đến mặt đỏ tai hồng, còn nhóm giáo công thì đứng ở trước cửa nhà mình một bên cho gà ăn một bên nói chuyện phiếm, đoán xem ngày mai trời có mưa hay không.

Cho nên khi giáo sư Tống cùng cô giáo Vương ôm một đứa trẻ sơ sinh nhỏ đứng bên ngoài khu Tây, nở nụ cười khách khí, thì những người khác liền nhiệt tình đến gần:

“A, giáo sư Tống đó à, chẳng lẽ ổ khóa cửa nhà thầy bị hư rồi sao?”

Giáo sư Tống cười cười đẩy mắt kính:

“Không phải, tôi chỉ là đến tìm người trồng hoa tên đại Lâm thôi.”

Sau đó liền có người lớn giọng hô lên:

“Đại Lâm, giáo sư Tống đến tìm anh kìa!”

“Ai!” Đại Lâm trong tay còn cầm một cái tả liền đưa đầu ra khỏi cửa, “Giáo sư Tống, mời vào đây ngồi chơi!”

Thấy giáo sư Tống mang lại một khối thịt lớn, đại Lâm có chút ngượng ngùng chà xát tay mình.

“Chút chuyện nhỏ thôi, không cần như thế đâu!”

Giáo sư Tống ôn hòa cười:

“Đúng vậy. Mẹ con họ bình an đều là nhờ anh. Trong nhà có thêm một đứa bé, còn phải làm thêm chút thịt để chị bồi dưỡng nữa, nhận lấy đi!”

Đại Lâm vừa được lên chức ba miệng cười rộng đến mang tai:

“Đúng… đứa bé… hắc hắc, thật sự là không dễ dàng, mấy ngày nay dường như muốn biến chúng tôi thành…”

Đứa bé cường tráng kia như muốn chứng minh lời nói của ba nó, nằm trong lòng lão bà của đại Lâm mà oa oa khóc lên.

Cô giáo Vương cười cười:

“Không phải chứ? Bé thế mà quậy vậy rồi! Lại nói đây cũng là duyên phận, hai đứa nhỏ này sinh ra chỉ cách nhau có ba ngày.”

Liền ôm đứa bé mới sinh đi về phía Lâm tẩu:

“Đến, Tống Trạch à, chào đệ đệ một cái nào!”

Hai đứa bé mới sinh dựa nhau rất gần, đứa bé cường tráng nhìn đứa bé nhỏ gầy ba giây, đột nhiên vươn tay giật mạnh mái tóc mềm mại của đối phương–

“Oa!!!!!!!!!!!!!!!!”

Tiếng khóc của đứa trẻ nhỏ gầy vang đến kinh thiên động địa, mở màn cho cuộc sống gà bay chó sủa của hai người sau này.

Mùa hè năm 1986 vẫn oi bức như xưa. Tu hú đậu trên cây cất giọng kêu. Đến lúc chạng vạng mới cảm thấy một chút mát mẻ, nhóm giáo công ở khu Tây mặc áo ngắn cầm quạt lá quạt đến gãy tay, nhóm giáo sư ở khu trung tâm thì mặc áo tơ tằm tản bộ bên hồ.

Trên mặt cỏ bên hồ, một đứa nhỏ đen đen tráng tráng vui vẻ đuổi theo quả bóng, nửa người trên trần trụi được che kín bởi nhiều tầng mồ hôi. Trái bóng dừng lại bên cạnh một đôi giày da nhỏ. Nó ngẩng đầu, thấy một búp bê phấn điêu ngọc mài mặc một cái áo sơ mi nhỏ và quần đùi, trông như bước ra từ phim hoạt hình vậy.

Hai người nhìn nhau ba giây. Búp bê chán ghét bĩu môi, giọng nói giòn giòn bổng bổng:

“Lâm Kính Tổ, cậu lớn thế rồi mà còn mặc quần yếm, thực đáng xấu hổ.”

Đứa nhỏ đen tráng chỉ mặc một cái quần yếm, vật nhỏ màu đen ở dưới thoải mái mà lay qua lay lại, khiến khuôn mặt ngăm đen xấu hổ đến đỏ bừng:

“Tống Trạch, cậu, cậu, không cần, không cần…”

Đứa nhỏ chỉ mới ba tuổi, nói chuyện có chút ngốc, muốn nói trả lại nhưng không thể tìm được từ ngữ nào thích hợp. Không giống với người đối diện, nhanh mồm nhanh miệng, mở ra là biết trả bài “Xuân miên bất giác hiểu, xử xử văn đề điểu”.

Búp bê đứng trước mặt được một tấc lại tiến thêm một thước.

“Cậu, cậu, cậu cái gì? Nói chuyện thì phải rõ ràng, giáo viên chưa từng dạy qua cậu sao?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ thêm, suy nghĩ nửa ngày mới phản kích được một câu:

“Tống, Tống Trạch, cậu, nhà cậu không, không phải còn đang phơi nệm giường hay sao, cậu, cậu lớn như vậy rồi, mà còn đái dầm!”

Gương mặt trắng nõn cũng bắt đầu chuyển sang màu hồng:

“Không có chứng cớ thì đừng nói lung tung, cậu nói ai đái dầm? Cậu mặc quần yếm không mặc áo, cậu không có văn minh!”

Lâm Kính Tổ ba tuổi không hiểu “không có văn minh” nghĩa là gì, nhưng cũng biết rằng nó không phải lời tốt đẹp nào, muốn phản bác nhưng đầu lưỡi đã cứng lại, dưới tình thế cấp bách liền kêu lên một tiếng, đánh về phía đứa nhỏ ở đối diện.

Trên mặt cỏ xanh mượt, hai thiên hạ nhỏ đánh nhau thành một đoàn. Tống Trạch là trẻ sinh non, bộ dáng gầy nhỏ, sức lực cũng yếu, không phải là đối thủ của Lâm Kính Tổ cao cao tráng tráng, không bao lâu đã bị kẹp chặt trên mặt cỏ, tròng mắt như hai quả nho oán hận trừng đứa nhỏ trên người mình, cất giọng giòn giòn mắng:

“Lâm Kính Tổ, cậu động tay động chân! Cậu là đồ dã man! Cậu bẩn muốn chết! Buông!”

Lâm Kính Tổ càng thêm dùng sức ở cổ tay, nở một nụ cười đắc ý:

“Tớ không buông!”

Tống Trạch đá đá hai chân tinh tế nộn nộn của mình nhưng vẫn phí sức, vừa cúi đầu, liền nhìn thấy thứ đen đen gì đó bị lộ ra từ quần yếm đang cọ cọ cái quần đùi trắng như tuyết của cậu, tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, há mồm cắn một cái:

“A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Tiếng kêu thảm thiết thấu tận trời xanh. Mọi người nghe được đều lắc đầu.

“Con của đại Lâm lại đánh nhau với con của giáo sư Tống. Thật đúng là một đôi tiểu oan gia.”