Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 57: Không dính bụi bậm




Thật vất vả mới đợi được đến lúc mọi người đi ra, Mai Tử nghiêng đầu quan sát phu quân mình, cũng là Đại tướng quân trong miệng người khác.

Tiêu Kinh Sơn thấy dáng vẻ kỳ quái của nàng, cười hỏi: "Sao lại nhìn ta như vậy?"

Mai Tử nhíu mi nhỏ nói: "Chàng rời khỏi thôn chúng ta, làm thế nào có thể làm tướng quân vậy? Trước kia có phải chàng rất lợi hại hay không, ta thấy bọn họ đều sợ chàng."

Tiêu Kinh Sơn ngồi bên giường, vỗ vỗ bắp đùi của mình để Mai Tử ngồi xuống, sau đó ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói: "Đây đều là chuyện trước kia, hỏi lại làm gì."

Mai Tử bất mãn đấm lồng ngực hắn, phẫn phẫn bất bình nói: "Đây đâu phải là chuyện lúc trước, rõ ràng đang ở ngay trước mắt mà! Chàng thấy đấy, người ta đều gọi chàng là tướng quân, nói thêm cho ta biết trước kia chàng như thế nào như thế nào đi."

Nàng chán nản lên án hắn: "Người khác đều biết chuyện trước kia của chàng, ta lại không biết, chàng cứ giấu ta!"

Tiêu Kinh Sơn nhíu mày nhìn dáng vẻ uất ức của nàng, có chút buồn cười, đáy mắt lộ ra nụ cười.

Mai Tử thấy vậy càng bất mãn, đầu ngón tay hung hăng đâm lồng ngực hắn: "Chàng rõ ràng bắt nạt ta!"

Tiêu Kinh Sơn đem ngón tay hư đốn của nàng nắm trong tay, cưng chiều nói: "Ta làm sao có thể bắt nạt nương tử của ta, Mai Tử của ta muốn biết cái gì cứ hỏi ta đi, vi phu dĩ nhiên biết sẽ nhất nhất nói hết cho nàng."

Mai Tử cong môi nói: "Ta mới không cần cái gì cũng nhất nhất nói hết, chàng cứ nói cho ta biết chàng làm thế nào mà lên được chức tướng quân này? Có phải trước kia chàng phải làm rất nhiều việc hay không, chọn mấy việc lớn nói cho ta cũng được."

Tiêu Kinh Sơn thu lại nụ cười, trầm tư, lúc này mới thong thả nói: "Thật ra có một số việc không phải là ta cố ý lừa nàng, chỉ là cảm thấy không cần thiết phải nói. Hơn nữa, những chuyện hiểm ác kia, nói ra chỉ làm cho nàng tăng thêm phiền não mà thôi."

Hắn thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn kỹ nàng: "Nhưng hôm nay ta mới cảm thấy, ta vẫn phải nên nói cho nàng nghe, vợ chồng quý ở chỗ hiểu nhau. Chuyện quá khứ, từ từ ta sẽ nói cho nàng."

Mai Tử nghe hắn nói trịnh trọng thành khẩn như vậy, không nhịn được ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy sắc mặt hắn khi nhớ lại chuyện cũ có vài phần nặng nề, đáy mắt còn có một tia bất đắc dĩ.

Chỉ một chớp mắt này, nàng chợt cảm thấy, nam nhân ở trong mắt nàng từng giống như không gì không thể làm được này có lẽ từng trải qua rất nhiều rất nhiều phiền não. Có phải bởi vì những thứ phiền não kia quá nhiều hay không, cho nên hắn mới bỏ xuống tất cả một lần nữa trở lại nơi sơn thôn đã từng sinh dưỡng hắn?

Năm nay hắn chỉ mới qua tuổi lập gia đình mà thôi, nhưng đuôi mắt lại có những nếp nhăn nhỏ, trên khuôn mặt cũng mang theo dầy cộm tang thương cùng nặng nề.

Trong lòng Mai Tử chợt cảm thấy đau, đau nam nhân này. Nàng biết thế giới bên ngoài không phải tốt đẹp như vậy, nàng biết một thiếu niên 13 tuổi từ núi lớn lên đi ra ngoài, phút chốc kia đáy lòng có biết bao nhiêu mê mang.

Nhưng nàng không có cách nào tưởng tượng được lần đầu tiên thiếu niên kia bước vào thế giới hay thay đổi này, hắn đã từng bước đi như thế nào. Từ một thiếu niên trong trẻo chưa từng trải sự đời, trở thành một Đại tướng quân uy chấn thiên hạ.

Hắn đi qua bao nhiêu con đường? Trên chân có phải cũng nổi bọng nước giống như nàng hay không? Có phải ban đầu hắn cũng bị người ta lừa, bị người ta dọa hoảng sợ giống như nàng hay không?

Con ngươi Mai Tử ẩm ướt, kìm lòng không được giơ tay lên sờ sờ hai má gầy gò của hắn.

Mặt của hắn sờ rất chắc, không mềm mại giống nàng.

Ngón tay của nàng thuận theo góc cạnh rõ ràng của khuôn mặt hắn, sờ tới khóe mắt của hắn, cảm thụ những nếp nhăn nhỏ nơi khóe mắt.

"Sao vậy?" Hắn phủ tay lên cái tay đang sờ mó mắt mình, khàn khàn hỏi.

"Ở đây có nếp nhăn." Nàng nhỏ giọng mềm mại nói.

Tiêu Kinh Sơn cúi đầu nghiêm túc nhìn nàng: "Trước kia ta không nghĩ mình già, bây giờ chợt phát hiện ra, ta thật sự già rồi." Đặc biệt, nếu so với Mai Tử, hắn thật sự quá già rồi, không riêng gì người đã già, mà tâm cũng già hơn.

Mai Tử nghe ngữ điệu hắn có điểm sa sút, càng thêm đau lòng, vội vàng lắc đầu nói: "Không có, chàng không có già, chàng mới 30 tuổi, A Mang kia nói lung tung đấy!"

Tiêu Kinh Sơn nhìn dáng vẻ nàng cuống quít an ủi mình thì cười: "Mai Tử, nàng biết không, lúc nàng còn chơi đùa dưới gốc liễu thì ta đã bắt đầu cưỡi ngựa, cầm kiếm, đeo cung tên rồi, ta cũng đã bắt đầu giết người rồi."

Hắn rời khỏi nàng, cúi đầu nhìn xuống hai bàn tay của mình: "Có bao nhiêu người từng ngã dưới ngựa của ta, nàng biết không? Có lẽ bọn họ cũng có cha mẹ có huynh đệ, có lẽ nơi quê hương bọn họ cũng có một Mai Tử đang chờ bọn họ. Nhưng bọn họ chết rồi, chết dưới kiếm của ta. Người thân bọn họ vĩnh viễn không đợi được bọn họ rồi."

Hắn ngẩng đầu, nhìn nơi xa xăm, trong ánh mắt có tia mờ mịt: "Sau này ta không cần tự mình ra trận nữa, ta có thể chỉ huy ngàn quân vạn mã, ta ra lệnh một tiếng liền có thể giết chết rất nhiều người, số người đó so với người trong thôn Bích Thủy của chúng ta còn nhiều hơn rất nhiều lần."

Hắn ngước mắt, nhìn thẳng vào mắt nàng hỏi: "Bây giờ có phải nàng cũng ngửi thấy mùi máu tươi trên tay ta đúng không?"

Mai Tử bị ngữ điệu thương tâm của hắn làm cho rung động đến mức không nói nên lời. Phu quân của nàng luôn không giống những người khác, phu quân này luôn quá mức hoà nhã bình tĩnh, dường như bầu trời có sụp trước mặt hắn hắn cũng không hoảng sợ.

Dáng vẻ hắn giống như không sợ trời không sợ đất, mà người không sợ trời không sợ đất này chưa bao giờ nói về chuyện quá khứ của mình, cũng sẽ không nói ra tâm sự của mình.

Lúc Mai Tử rời khỏi thôn Bích Thủy, nàng cho rằng bước đi này của mình có thể tiến lại gần lòng của hắn hơn. Bây giờ, nàng đã ra khỏi thôn, đến bên cạnh hắn, cũng giống như đi tới trái tim đang đập của hắn.

Nhưng mà, vì sao, vì sao nàng lại bắt đầu hối hận, vì sao nàng có một loại cảm giác giống như mình đang ép hắn mở rộng miệng vết thương?

Tiêu Kinh Sơn thấy Mai Tử rung động không nói nên lời, trên mặt loáng qua một tia chán nản: "Mai Tử, ta không nên nói với nàng việc này, nàng trong trẻo giống như dòng suối trên núi, ta cần gì phải để nàng dính vào việc này."

Trong lòng Mai Tử đau xót, biết hắn hiểu lầm rồi, cúi đầu ôm lấy hông hắn.

Nhưng lồng ngực của Tiêu Kinh Sơn lại né ra, thế này làm cho Mai Tử càng thêm đau lòng, hoảng hốt vội nói: "Ta không nghĩ chàng như vậy, tay chàng rất sạch, không có mùi máu tươi, chỉ có một loại hương vị ánh mặt trời, hương vị đó làm ta rất vui vẻ."

Tiêu Kinh Sơn chế nhạo cười: "Ánh mặt trời? Ánh mặt trời thì có hương vị gì?"

Mai Tử từ trong lòng hắn ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói: "Hương vị ánh mặt trời là một loại hương vị rất thoải mái."

Nàng ngồi trên đùi hắn, nâng mặt nhìn cằm kiên nghị của hắn, ôm lấy hông hắn nhẹ giọng nói: "Chuyện quá khứ chàng muốn nói liền nói, không thích nói thì thôi. Bây giờ ta cũng nghĩ kỹ rồi, không phải chỉ là giết người đánh vài trận chiến, sau đó hoàng thượng phong cho chàng cái chức tướng quân đó. Này nha, giống như người trong thôn chúng ta ai làm được việc thì trưởng thôn liền vui vẻ, nói không chừng còn nhường luôn chức trưởng thôn cho người kia, đây đều là đạo lý cả."

Nàng suy nghĩ một chút, lại nói: "Mấy việc đánh giặc giết người vân vân, ta không hiểu cho lắm. Nhưng ta cảm thấy nếu thiên hạ này nhất định phải đánh giặc thì đó cũng không phải là chuyện chàng muốn. Chàng không đánh thì người ta cũng muốn đánh, đây không phải là chuyện chàng có thể quyết định. Với lại, chàng không giết họ thì người khác cũng sẽ giết họ, đây đều là mệnh, trốn cũng trốn không được."

Tiêu Kinh Sơn thấy nàng nói lưu loát như vậy, cúi đầu nhìn nàng một hồi, chợt cười: "Nàng nói rất hay, sao trước kia ta chưa từng phát hiện ra nhỉ."

Mai Tử lắc đầu nói: "Không phải là ta nói hay, đây vốn chính là đạo lý nha! Giống như bây giờ hoàng thượng muốn gây chiến tranh, nếu chàng nhất định không ra giúp thì thiên hạ này không biết còn loạn đến bao giờ. Đến lúc đó, chẳng những sẽ có rất nhiều người chết, ngay cả dân chúng chúng ta cũng phải đóng thuế sung đinh! Bây giờ chàng đi ra, chàng ra lệnh một tiếng, tuy xác thực có người chết vì chàng, nhưng lại càng có nhiều người bởi vì chàng mà được sống, càng nhiều người nhiều người vì chàng mà có cuộc sống an định."

Tiêu Kinh Sơn trầm mặc, gật gật đầu nói: "Nàng nói thật có lý. Thật ra ta cũng biết điều đó, chẳng qua tư tưởng lại quá phức tạp, ngược lại lại đem mình quấn lấy."

Mai Tử thấy thế, đắc ý cười cười: "Chàng đâu chỉ có tư tưởng phức tạp, ta thấy chàng còn có tính tình trẻ con nữa."

Tiêu Kinh Sơn nhíu mày: "Ta đâu có tính tình trẻ con đâu?"

Mai Tử cười nhìn hắn: "Vừa rồi là ai nói mình đã già, chẳng lẽ không phải là đang giận mấy lời A Mang kia nói sao?"

Tiêu Kinh Sơn nhớ lại, chính mình cũng cười: "Nàng nói đúng, ta tự thấy thẹn thùng xấu hổ trước mặt tiểu Mai Tử đáng yêu nhà ta a."

Lại nói về Thành vương gia sau khi dẫn con trai mình quay về khách sạn liền giáo huấn một hồi. Nhưng tiểu thế tử này cố tình ngoan cố có chết cũng không chịu hối cải, cuối cùng Thành vương gia chỉ có thể vừa lấy tình vừa lấy lý, nghẹn ngào từng tiếng nói ra tình thế của thiên hạ bây giờ, nói ra tình cảnh gian nan của chính mình.

Thì ra thiên hạ lúc đó đại loạn, bảy vị Vương gia tranh giành đế vị, các lộ quân một phen hỗn chiến, cuối cùng nhờ có Tiêu Kinh Sơn giúp đỡ mà thái tử đoạt được ngôi vị hoàng đế, đăng cơ lên ngôi.

Từ lúc hoàng thượng lên ngôi, liền có vài công thần khuyên hoàng thượng triệt hết hậu họa về sau, nhưng hoàng thượng lại là người rất nhân từ, thế là vừa phong đất vừa phong hào cho các vị Vương gia, để bọn họ chiếm giữ một phương của mình.

Vốn có đất phong, làm vương ở đó, ngày qua ngày cũng sống rất tốt, nhưng Bành vương gia kia lại cố tình không yên, hắn dã tâm không chết muốn làm hoàng đế. Hắn tạo phản phen này, đừng nói là đám công thần lúc đó, ngay cả hoàng đế vốn là người nhân từ cũng có thể đã bắt đầu hối hận: tại sao lúc đó lại muốn tha thứ cho đám người kia!

Vào thời điểm này, địa vị Thành vương gia cũng có chút khó tránh bị người hoài nghi. Thế là lúc này hắn mới hấp tấp chạy đến Vân Châu, biểu lộ lập trường với vị công thần khai quốc Tiêu Đại tướng quân này, đồng thời hiến bản đồ địa hình thành Thanh Châu trân quý kia.

Như thế một hồi, vị Tiêu Đại tướng quân này đầu tiên đối với mình cũng có vài phần ấn tượng tốt, trước mặt hoàng thượng đương nhiên sẽ nói vài lời tốt hơn, Thành vương gia suy tính cũng không có sai lầm gì.

Nhưng ai dè con trai của mình lại tức giận tranh cãi, vậy mà có tình ý với phu nhân người ta, chẳng những có tình ý, còn nói rõ rằng người ta già rồi, không xứng với tiểu phu nhân yểu điệu.

Thành vương gia thở dài, khi ấy hắn rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt của Tiêu Đại tướng quân kia đen lại!

Thành vương gia đối diện con trai của mình khóc to: "A Mang à, con muốn cả nhà chúng ta bởi vì con mà đồng táng hết sao?"

"Vậy cha nói con nên làm sao bây giờ?" A Mang bị phụ vương của mình nói nửa ngày, cũng có chút hối hận rồi.

Thành vương gia thấy hắn hối hận, vội vã tranh thủ thời cơ: "Ngày mai ta dẫn con đi nhận lỗi với hắn được không?"

A Mang nghe vậy, nhất thời thối mặt ra: "Xin lỗi hắn? Con không muốn! Con làm gì có lỗi? Con nói cái gì sai sao?"

Thành vương gia vội vàng nói: "Không có, A Mang, con đương nhiên không có lỗi gì. Nhưng chúng ta không phải đang trong tình thế bắt buộc hay sao? Chúng ta phải bớt làm cao, da mặt phải dầy lên, dù chúng ta có đúng cũng phải nhận chúng ta sai a!"

A Mang suy nghĩ một chút thấy phụ vương vừa nói vừa mếu, khuôn mặt non nớt hạ lửa giận nhẫn nhục cùng quyết tâm: "Được, vậy con sẽ đi với cha đến xin lỗi hắn!"