Tiểu Nương Tử Nhà Đồ Tể

Chương 77




Đại bộ phận quan viên trong nha môn châu phủ được phải đi đều đã về, Hứa Thanh Gia và Đoạn Công Tào là trở về muộn nhất.

Lúc Hứa Thanh Gia đến thì Đoạn Công Tào đang nói chuyện với đồng liêu về sự uy vũ của võ sư mà Hứa đồng tri mang theo. hắn cũng biết hai tiểu tử nhà mình đi theo võ sư Hứa gia tập võ, nhưng chỉ cho là một người trông giữ viện bình thường, dù sao cũng không trông cậy vào việc nhi tử đi theo con đường này. Nào biết chờ tận mắt nhìn thấy mới biết được thì ra Hứa phủ vậy mà cũng tàng long ngọa hổ.

Đoạn đường này, Đoạn Công Tào móc hết tâm tư nói chuyện với Phương sư phó, muốn biết được lai lịch của ông, mình cũng tìm một võ sư như vậy về nhà. Nào biết Phương sư phó tích chữ như tích vàng, vào thành còn không nói một câu, Đoạn Công Tào thật sự là vô cùng thất bại.

Hai tên nhóc nhà hắn thấy hắn trở về lập tức liền phấn chấn: “Ngày mai có thể đi Hứa phủ tập võ rồi!” Nếu cha đã trở lại, vậy thì Phương sư phó tất nhiên cũng đã trở lại.

Đoạn Công Tào: “…”

Rốt cuộc thì ai mới là cha của bọn chúng vậy?!

Ở chỗ nhi tử bị tổn thương, Đoạn Công Tào vào hậu viện tìm phu nhân, không nghĩ tới lão bà đang nghe khúc, phẩm rượu, chân bắt chéo, vô cùng thoải mái, so với lúc trước khi hắn đi thì mặt mũi còn hồng hào hơn, khí sắc còn tốt hơn. Nếu không phải nàng còn đang mặc váy của nữ nhân thì Đoạn Công Tào còn nghi ngờ trong phòng mình đang nằm một đại lão gia.

Nếu trong ngực nàng lại ôm thêm một mỹ nhân, đó thực sự chính là tư thế hưởng lạc của nam nhân.

Trong lòng Đoạn Công Tào thực sự hụt hẫng.

Trước giờ hắn chưa từng nghĩ tới có một ngày phu thê bọn họ có thể đi đến bước này. Cũng may không phải hoàn toàn không có gì, ít nhất thấy hắn về thì nàng vẫn khách khí để nha hoàn lấy nước cho hắn tắm gội, lại nhiệt tình mời hắn cùng nhau uống rượu nghe khúc.

Tư thế thật giống như những hồ bằng cẩu hữu ngoài kia, lời được nói ra từ miệng của phu nhân mình cũng thật mới mẻ.

Trước kia phu thê bọn họ như mèo vờn chuột, hắn ở bên ngoài vụng trộm, lão bà ở phía sau thám thính, nghe được manh mối gì không tốt hoặc là nhìn thấy hắn đem người về lập tức sẽ trở mặt, ở nhà trình diễn vai võ phụ.

Giờ thì ngược lại, lão bà hoàn toàn không có tâm tư động võ, chẳng những không hề ghen tuông còn học được hưởng lạc.

Đoạn Công Tào uống rượu mà cảm thấy trong lòng hụt hẫng.

Nương tử nhà hắn tựa hồ đã quen với sinh hoạt kiểu này, nghe khúc được một nửa, chạm ly với hắn, sau khi ngửa cổ uống hết còn cảm thán một câu: “Nghe nói trong thành này còn có tiểu quan quán, các tiểu tử nơi đó nhan sắc thanh tú, vừa nghe lời lại biết nói ngọt…”

“Phụt!”

Đoạn Công Tào mới vừa uống rượu liền phun hết ra, bàn tiệc ngon trước mặt liền hỏng mất. trong lòng hắn liền có một suy đoán như nuốt phải ruồi bọ, chẳng lẽ những ngày hắn không ở nhà, lão bà của hắn đã làm chuyện gì mà hắn không biết sao?

Bằng không thì sao lại nhắc tới tiểu quan quán?

Đoạn Công Tào không thích cái thể loại đó, cũng chưa đi vào chỗ đó lần nào, nhưng cũng không phải là không biết việc này, không biết hảo kia một ngụm đàn ông nơi đi.

Đoạn phu nhân tựa hồ còn thực ngạc nhiên, ghét bỏ hắn làm hỏng bàn tiệc, phân phó nha hoàn dọn xuống, có vẻ như bị một phun này của hắn làm cho tâm tình hưởng lạc cũng không còn, ngay cả khúc cũng không nghe mà đi về phòng ngủ đi ngủ.

Đoạn Công Tào mặt dày theo tới, màn buông xuống lấy hết thủ đoạn trên người ra hầu hạ Đoạn phu nhân hai lần. Đến sáng sớm hôm sau vẫn còn đang cân nhắc chuyện này, nghĩ đến võ sư Hứa phủ thì hận không thể đào góc tường nhà Hứa Thanh Gia mời Phương sư phó về nhà thay hắn giữ nhà hộ viện. Bởi vậy mới sáng sớm đã dùng sức khen Phương sư phó.

Hứa Thanh Gia vào nha môn chào hỏi các đồng liêu thì bị Đoạn Công Tào quấn lấy muốn Phương sư phó, hắn liền sảng khoái nói ra: “Phương sư phó là ta nhờ bằng hữu mời đến, hắn cũng không phải là bán mình đến trong phủ ta, chỉ cần Đoàn huynh có thể đem người đi thì ta cũng không ngại. Dù sao thì Phương sư phó đi tới Đoạn phủ thì Tiểu Bảo Tiểu Bối nhà ta còn không thể đi tới phủ ngươi học võ sao? Ta còn tiết kiệm được mấy chục lượng bạc đâu!”

hắn là chắc chắn Phương sư phó không có khả năng sẽ đi Đoạn phủ.

Đoạn Công Tào lại trong lòng mừng thầm, cùng Hứa Thanh Gia kết bạn đi gặp Hàn Phủ quân, tính toán chờ tan tầm liền đi Hứa phủ chào mời sư phó.

Hơn nửa năm này, quan viên quận Vân Nam từ Hàn Nam Thịnh cho tới tiểu lại trong nha môn đều nơm nớp lo sợ. nếu như Hàn Nam Thịnh bị phía trên khiển trách thì quan lại cấp dưới tự nhiên cũng không được tốt gì.

Hứa Thanh Gia nhìn thấy Hàn Nam Thịnh, thấy hắn rất tiều tụy, bên mai cũng mọc ra tóc bạc, còn nghĩ hắn vì công việc mà vất vả, “Hạ quan hồi lâu không thấy phủ quân, sao trông khí sắc phủ quân có vẻ không tốt? Công việc chăng nữa phủ quân cũng phải bảo trọng thân thể!”

Hàn Nam Thịnh cười một cách miễn cưỡng, cùng Hứa Thanh Gia và Đoạn Công Tào nói xong công việc, sau khi Đoạn Công Tào đi ra ngoài trước thì hắn mới suy sụp ngã lưng vào ghế, vuốt mặt, tựa hồ đang xốc lại tinh thần, sau đó mới nói: “Ta nhận được thư trong nhà, nói là… thân thể gia phụ gần đây không tốt, đã ngã bệnh… Lúc đang mấu chốt này lại không thể rời đi…”

hắn ngay cả xưng hô cũng không đề cập tới, thuần túy là dùng quan hệ cá nhân mà nói chuyện nhà với Hứa Thanh Gia.

“một khi… một khi ta về quê, chỉ sợ việc của cả quận Vân Nam này ngươi phải tạm gánh vác. Tuy rằng có thông phán đại nhân, nhưng hắn chỉ là cùng cai quản, bên trên cho dù phái hắn tới, thứ nhất là để giám sát, thứ hai là cùng cai quản, nhưng hắn cũng không có khả năng đoạt đi quyền của quan viên ở đây.”

Toàn bộ quận Vân Nam, trừ phủ quân Hàn Nam Thịnh thì phó quan Hứa Thanh Gia là phẩm cấp cao nhất. Nếu như Hàn Nam Thịnh vội về quê về chịu tang giữ đạo hiếu, triều đình chưa kịp ban thánh chỉ thì gánh nặng quận Vân Nam này thật sự là phải đặt trên vai hắn.

“Phủ quân chớ lo lắng, lão thái gia cát nhân thiên hướng, nói không chừng tới phong thư tiếp theo sẽ có tin tức lão thái gia chuyển nguy thành an.”

Hàn Nam Thịnh cười khổ, “Chỉ hy vọng như thế đi!” hắn cũng ngóng trông lão phụ khỏe mạnh an khang.

Phương sư phó trở về, vui mừng nhất không gì hơn mấy con khỉ con. Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối ngày hôm sau vui sướng chạy về thật sớm, phía sau là Vĩnh Lộc chạy theo thở hồng hộc, vừa chạy vừa kêu bọn chúng chạy chậm một chút. Hai con khỉ này như là thính lực đột nhiên có vấn đề vậy, không hề để ý tới lời Vĩnh Lộc nói.

Hai tiểu tử Đoạn gia về nhà thay đổi quần áo cũng đi về hướng Hứa gia. Thấy mẫu thân nhà mình lười nhác phơi nắng còn tưởng nàng có chỗ nào không thoải mái, khó được tri kỷ hỏi một câu: “Nương bị sao vậy?”

Đoạn phu nhân tối hôm qua thiếu chút nữa bị Đoạn Công Tào lăn lộn xương cốt đều tan, lúc này còn đang suy nghĩ chiêu này của mình hình như so với diễn vai võ phụ hiệu quả tốt hơn quá nhiều. đang thất thần, bị mấy đứa con trai hỏi thăm thì liền nhịn không được mà đỏ mặt. hai đứa còn tưởng nàng phơi nắng quá lâu nên phơi đỏ, còn đặc biệt ân cần khuyên nàng: “Nương, mặt trời quá nóng, không bằng nương vào phòng nghỉ ngơi?!”

Bị nàng vỗ mông mỗi đứa một cái: “Các con mau đi nhanh đi! Nên làm gì thì làm cái đó đi!”

Vì thế hai tiểu tử liền ngoan ngoãn chạy đi.

Lâu đại lang tiết chế nhất nên biểu hiện cũng không quá rõ ràng, chỉ là khóe môi vẫn luôn nhịn không được mà cong lên, còn tới sớm nửa canh giờ so với ngày thường, nhìn chằm chằm Phương sư phó, rốt cuộc vẫn là một hài tử, ngay cả Phương sư phó ít lời cũng phát hiện ra.

Ông là một người ít nói, tuy rằng thực ra vốn chỉ dạy hai đứa nhóc Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối bướng bỉnh nhưng tựa hồ với Lâu đại lang ông cũng có thể hiểu được tâm tư hắn.

Đứa nhỏ này ngươi khen hắn một câu, hắn mặt ngoài đạm nhiên, nhưng ánh mắt sẽ phát sáng, khóe miệng hơi cong lên sẽ biết trong lòng hắn cũng rất vui vẻ, chỉ là không bộc lộ cảm xúc ra ngoài, phải quan sát nhiều mới biết được.

ở tiền viện bắt đầu học võ, luyện được một nửa thì có nha hoàn bưng nước và điểm tâm tới, tiếng bọn nhỏ la hét ầm ĩ truyền tới, Trịnh Nhạc Sinh dưỡng thương một mình nhàm chán, đang đi tới đi lui ở tiền viện thuân tiện chờ Hứa Thanh Gia về, nghe vậy liền lần mò đi tới.

hài tử Hứa gia thì hắn biết, còn lại thì không quen. Ngay cả Phương sư phó hắn cũng là mới gặp. Nhìn thấy Hứa Tiểu Bảo và Võ Tiểu Bối, hắn vẫy tay: “Tiểu Bảo Tiểu Bối, đến chỗ biểu bá.” nói không chừng này hai hài tử này biết khi nào Hứa Thanh Gia về không chừng.

Tiểu Bảo và Tiểu Bối là hai đứa nhóc tinh quái, tuy Vĩnh Lộc không nói với bọn chúng chuyện nương đã trị Trịnh Nhạc Sinh nhưng việc Trịnh Nhạc Sinh ăn hiếp Lạp Nguyệt tỷ tỷ bị nương đánh thì biết.

Hứa Tiểu Bảo làm bộ không nghe thấy, hắn và Vũ Tiểu Bối nhìn nhau một cái, thấy Vũ Tiểu Bối cũng có suy nghĩ giống mình thì nhỏ giọng nói: “Người xấu này từng ăn hiếp Lạp Nguyệt tỷ tỷ!” So với thân thích là Trịnh Nhạc Sinh, rõ ràng Lạp Nguyệt vẫn luôn ở cạnh bọn chúng từ nhỏ đến giờ càng thân thiết hơn.

Trịnh Nhạc Sinh không nghe được tiếng thầm thì của bọn chúng, lại vẫy tay tới, kêu bọn chúng qua. Lúc này thì hai tiểu tử Đoạn gia, Lâu đại lang và Phương sư phó đều nghe thấy, ánh mắt liền chuyển dời về phía Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối.

Hai tiểu tử này không tình nguyện đi qua, đứng cách hắn khoảng hơn ba bước, ngửa đầu nhìn Trịnh Nhạc Sinh: “Ngươi tìm hai chúng ta có chuyện gì?”

trong lòng Trịnh Nhạc Sinh thầm hận Hồ Kiều người đàn bà phố phường đanh đá kia, dạy ra hài tử thật không lễ phép, thấy trưởng bối chẳng những không hành lễ, mà ngay cả xưng hô cũng không có. Bất quá hắn khoan hồng độ lượng, không chấp nhặt với hài tử, cười hỏi hai đứa: “Các ngươi không quen biết ta sao? Ta là biểu bá của các ngươi.”

Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối cũng biết vị này là biểu huynh của cha mình, chỉ là hai đứa cũng không có tâm tư nhận thân, ỷ vào tuổi còn nhỏ, đồng ngôn vô kỵ, Hứa Tiểu Bảo chớp mắt to mê mang ngửa đầu nhìn Trịnh Nhạc Sinh: “Biểu bá là thứ gì?”

Vũ Tiểu Bối cũng rất ngây thơ hỏi lại: “Có thể ăn sao?”

Trịnh Nhạc Sinh: “…”

Hai thằng nhóc vô lại! biết ngay là con ruột của người đàn bà đanh đá kia, nếu không sao có thể nói ra lời nói xảo quyệt như vậy được?!

hắn âm thầm ổn định hơi thở rối loạn của mình, lộ ra nụ cười càng thân thiết hơn: “Biểu bá chính là biểu huynh phụ thân các ngươi đó!”

Hứa Tiểu Bảo lập tức lớn tiếng phản bác: “nói bậy! Ta rõ ràng nghe thấy Lạp Nguyệt tỷ tỷ nói ngươi là đăng đồ tử! Ta với Tiểu Bối không phải nên gọi ngươi là Đăng thúc thúc sao? Đúng không Tiểu Bối, đệ cũng nghe thấy đúng không?!”

Võ Tiểu Bối lập tức ngoan ngoãn hành lễ, giọng nói trẻ con trong trẻo lập tức truyền khắp nơi: “Chào Đăng thúc thúc! Đăng thúc thúc tới nhà của chúng ta chơi sao? Ngươi sau này đừng chơi với Lạp Nguyệt tỷ tỷ nữa, Lạp Nguyệt tỷ tỷ về vẫn còn khóc đây này!”

Mặt Trịnh Nhạc Sinh đen thui!

Đăng… Đăng cái đầu ngươi! Hai tiểu tử thúi! hắn nắm chặt nắm tay, hận không thể đánh hai tiểu tử này một trận!

không đối phó được nương các ngươi người đàn bà đanh đá kia thì thôi đi, chẳng lẽ còn không đánh được hai tiểu tử thúi này sao?!

Cách đó không xa Phương sư phó nghe thấy lời của Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối thì ánh mắt lạnh lùng lập tức bắn về phía Trịnh Nhạc Sinh: Hỗn trướng! vậy mà dám chạy đến Hứa phủ khi dễ nữ quyến, coi ông là người chết sao?!

Ánh mắt tràn ngập nguy hiểm của ông quét tới quét lui trên mặt Trịnh Nhạc Sinh, nhìn hắn như là nhìn vật chết vậy.

Phương sư phó là người đánh nhau từ trên chiến trường, ngày thường nhìn ít lời chất phác, nhưng lúc tức giận khí thế lại làm cho người ta sợ hãi, cổ sát khi trên chiến trường kia lập tức bắn ra khắp nơi, làm người ta vô cớ cảm thấy lạnh cả người.

Trịnh Nhạc Sinh bị ánh mắt ấy đảo qua, nhịn không được ban ngày ban mặt mà co rúm lại một chút, cũng không màng sửa lại xưng hô “Đăng thúc thúc” của bọn nhỏ đã lập tức rời đi.

hắn vừa đi thì hai tiểu tử Đoạn gia lập tức vây quanh lại cười nhạo Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối, Lâu đại lang so với hai tiểu tử này thì thông suốt hơn, sớm đã biết Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối đây là đang giả ngu, cười thầm trong bụng nhưng trước mặt Phương sư phó vẫn trưng ra bộ mặt nghiêm túc, lấy bộ dạng của đại sư huynh ra kêu mấy tiểu tử tiếp tục đi luyện công.

Chờ đến khi xong bài tập hôm nay, Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối trở về hậu viện, nhìn thấy Lạp Nguyệt liền kéo nàng nói líu ríu, kể chuyện lúc luyện võ ở tiền viện hai bọn chúng cố ý giả ngu kêu “Đăng thúc thúc” cho nàng nghe, Lạp Nguyệt cười đến nỗi không thẳng eo lên nổi, chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn, “Nô tỳ cảm tạ hai vị tiểu thiếu gia! Đa tạ hai vị tiểu thiếu gia chống lưng cho nô tỳ!” Còn trịnh trọng hành lễ.

Ngày thường, Lạp Nguyệt đều theo chủ tử gọi “Tiểu Bảo”, “Tiểu Bối”, đây là Hồ Kiều định ra, nghe nói kêu nhũ danh của hài tử nhiều thì bọn chúng có thể bình an lớn lên. Hai tiểu tử ở hậu viện trước nay chưa từng được người nào trịnh trọng cảm ơn như vậy, lập tức xấu hổ mặt đỏ bừng, “Lạp Nguyệt tỷ tỷ…” lắp bắp rồi bỏ chạy nhanh như chớp.

Lạp Nguyệt sau đó lặng lẽ nói chuyện này cho Hồ Kiều, Hồ Kiều cười đau cả bụng, chờ đến khi Hứa Thanh Gia trở về lại nói cho Hứa Thanh Gia nghe, “hai tiểu tử này cũng thật láu lỉnh, vậy mà gọi biểu huynh chàng là “Đăng thúc thúc”, ta thực muốn nhìn bộ dạng Trịnh Nhạc Sinh khi nghe xưng hô như thế …”

Có Vĩnh Hỉ báo tin, Hứa Thanh Gia đã đi đường khác vào hậu viện, tránh thoát được Trịnh Nhạc Sinh vây đuổi chặn đường, không hề có áp lực.

hắn đổi xong rồi quần áo, sau khi rửa tay rửa mặt thì ôm Hứa bé con lên đùi mình luyện đi, nghe vậy cũng cười không thôi: “Hai đứa nghịch ngợm này! Tiểu Bảo còn hư hơn ta khi còn bé nhiều!”

Hồ Kiều lập tức sửa lại: “Nhi tử của ta là thông minh, không phải hư! Chỉ có hài tử thông minh mới có nhiều mưu ma chước quỷ như vậy, chàng để đứa bé ngốc nghĩ ra một cái mưu ma chước quỷ thử xem?!”

Đồng tri đại nhân tủi thân nhìn lão bà: “Nàng nói vi phụ khi còn bé là đứa ngốc?”

Hồ Kiều tức khắc nhớ tới Hứa học bá đọc qua là nhớ, không có cách nào liên hệ với đứa ngốc, vì thế châm chước một chút, “Hay là… chàng khi còn nhỏ là một đứa nhỏ thật thà?”

Đứa nhỏ thật thà cũng coi như là khen đúng không?!

Đồng tri đại nhân cuối cùng cũng vừa lòng.

hắn ôm Hứa bé con chuyên tâm học đi, một hồi chợt ngẩng đầu nói: “Phủ quân đại nhân nói không chừng sẽ hồi hương.”

“hắn có thể đi được sao?” Hồ Kiều nhớ không nhầm thì quan viên địa phương không thể tùy tiện tời đi, trừ khi là thăm người thân. Chỉ là cho dù có thăm người thân thì năm nay quận Vân Nam không ngừng có thiên tai, khoảng thời gian trước nghe nói đã có lưu dân xuất hiện, Hàn Phủ quân vì thế mà tóc cũng sắp sầu trắng.

Hứa Thanh Gia thở dài: “Phủ quân cũng không muốn rời đi, chỉ là nghe nói Hàn lão gia bệnh nặng, lỡ như… hắn phải vội hồi hương chịu tang, chỉ sợ còn phải giữ đạo hiếu ba năm, tự nhiên không thể không rời đi!”

Nghe nói hắn đã trình sổ con lên, một khi bên trên phê chuẩn thì chỉ sợ lập tức thu thập hành trang về quê.

“Vậy… vậy sau này quận Vân Nam chính là một phương của thông phán rồi?” Hồ Kiều lo lắng.

Nghĩ đến quan hệ của Giả Xương và Uất Trì Tu, Uất Trì Tu ở quận Vân Nam một tay che trời, chỉ sợ ngày tháng Hứa Thanh Gia sẽ vất vả.

Chuyện trên quan trường nàng không thể giúp được gì, chỉ ngóng trông đường làm quan của Hứa Thanh Gia có thể trôi chảy một chút, đáng tiếc việc này không phải là điều cứ ước là được.

Hứa Thanh Gia thấy vẻ mặt nàng nghiêm trọng, biết nàng đang lo lắng cho mình, lập tức an ủi nàng: “Nàng nghĩ đi đâu vậy? dù cho Uất Trì Tu muốn xưng bá một phương thì cũng không thể nào. Thánh thượng cũng không có khả năng để hắn làm vậy. nhiều nhất chính là lại phải một vị đại nhân khác tới.”

Hàn Phủ quân nói là muốn hắn nắm bắt sự vụ ở châu quận, chỉ là Hứa Thanh Gia cũng hiểu được, bằng tư lịch và cấp quan của hắn còn quá mỏng, phía trên cũng sẽ không giao trọng trách như vậy vậy cho hắn.

Bất quá là một chút si niệm của Hàn phủ quân đối với quận Vân Nam mà mình đã cai quản nhiều năm mà thôi, thay đổi người khác tới, chưa chắc có thể cai trị tốt. Bởi vì nơi này không giống với các quận khác, là biên giới có di tộc, mấy năm này thi hành huyện học cùng với hán hóa nên mới có biến chuyển tốt, di hán qua lại không tệ, nếu như đổi thành một quan viên có tư tưởng chính trị bất đồng thì chỉ sợ cục diện vừa mới tốt lên này sẽ bị đánh vỡ.

Tâm huyết nhiều năm của hắn liền sẽ bị hủy.

Nhiều quan lại cấp dưới như vậy, hắn thưởng thức nhất là Hứa Thanh Gia, hơn nữa Hứa Thanh Gia cũng có thể quán triệt việc hán hóa di nhân một cách tốt đẹp, bởi vì chủ ý này chính là hắn nhắc tới, cho nên cũng chỉ có Hứa Thanh Gia tiếp quản gánh nặng này, so với các quan viên khác, càng có toàn tâm toàn ý thi hành hán hóa, cai quản nơi đây tốt được.

Hàn Nam Thịnh nhìn thấu đáo mọi chuyện nên lúc đó mới để Hứa Thanh Gia tới tiếp quản sự vụ của ba châu lớn.