Tiểu Nương Tử Nhà Đồ Tể

Chương 73




Qua năm mới, Ninh Vương điện hạ và Thôi Ngũ Lang lại trở lại định biên quân, nha môn cũng mở trở lại, Hứa Thanh Gia lại bắt đầu bận rộn, ngày tháng ở Hứa phủ lại khôi phục như thường.

Nghe nói Lâu phu nhân mời một tiên sinh rất có tiếng đến dạy cho nhi tử của mình, Đoạn phu nhân và Hồ Kiều liền đi nhờ vả nàng, muốn cho nhi tử nhà mình cũng đi Lâu gia đọc sách. Lâu phu nhân nghĩ đến hai nhi tử bướng bỉnh Đoạn gia, lại nghĩ đến nhi tử như ông cụ non nhà mình thì cảm thấy có bốn hài tử này cùng nhau ầm ĩ thì tính cách ngiêm túc của Lâu đại lang cũng có thể sửa đôi chút.

Nào biết xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bốn tiểu tử Đoạn gia và Hứa gia quá nghịch ngợm, khai giảng ngày đầu tiên, áo choàng mới có họa tiết trúc xanh của Lâu đại lang đã bị gặp họa, Đoạn đại lang và Võ Tiểu Bối đánh nhau… Lâu đại lang bị vạ lây, bị dính một người đen thui.

Lâu phu nhân: “…”

Nàng vốn nghĩ để mấy tiểu tử này ầm ĩ một chút sẽ tác động đến tính cách của nhi tử nhà mình, những không nghĩ tới… mấy tiểu tử Đoạn gia Hứa gia cũng ầm ĩ quá rồi đi.

Hồ Kiều rất bất đắc dĩ, tự mình đi tiệm quần áo chiếu theo vóc dáng Lâu Đại Lang mua một kiện áo gấm tặng qua, liên tục xin lỗi Lâu phu nhân, sau khi về nhà Vũ Tiểu Bối liền bị phạt úp mặt vào tường, Hứa Tiểu Bảo chịu tội liên đới.

Hứa Tiểu Bảo rất là bất bình: “Là Tiểu Bối đánh nhau với người khác, lại không phải con đánh nhau, tại sao con cũng bị phạt chứ?!”

Hồ Kiều cười lạnh, “Lúc Tiểu Bối đánh nhau con làm ca ca sao không biết can ngăn? Chỉ sợ là còn ở bên cạnh châm ngòi thổi gió đi?” Tính tình hai tiểu tử này nàng hiểu rõ hơn ai hết, một đứa làm chuyện xấu, đứa khác nhất định là trông chừng.

“Có phải lúc đệ đệ đánh nhau con còn ở bên cạnh trông chừng tiên sinh hay không?”

Hứa tiểu bảo trợn to hai mắt, sao mẫu thân nói… thật giống như nàng lúc ấy đứng ở bên cạnh mình vậy?

Vì thế ngoan ngoãn chịu phạt.

Hôm nay buổi tối Hồ Kiều thật sự giận, cho dù là đồng tri đại nhân về nhà cầu tình thì hai đứa cũng phải bị đói bụng một bữa. Đêm đó nghe Vĩnh Lộc ca ca kể chuyện xưa trước khi đi ngủ, Hứa Tiểu Bảo và Võ Tiểu Bối nghe được một nửa, vô cùng đáng thương lôi kéo tay hắn năn nỉ: “Vĩnh Lộc ca ca, huynh có đồ ăn không?”

Vĩnh Lộc đứng dậy đi tới cửa nghe một chút động tĩnh, cửa phòng phu nhân đã sớm đóng lại, bên trong có ánh đèn lờ mờ, tựa hồ đã chuẩn bị đi ngủ. hắn rón rén từ trong lòng ngực móc ra hai bao giấy dầu, một người một cái đưa qua.

Hứa Tiểu Bảo cùng Võ Tiểu Bối mở bao giấy dầu ra, thấy bên trong có bánh bao, còn nóng hầm hập, tức khắc tràn ngập cảm kích với Vĩnh Lộc.

“Đây là ta lặng lẽ đi ra ngoài mua về, hai thiếu gia mau ăn xong rồi ngoan ngoãn ngủ.”

Vĩnh Lộc đã từng phải đói bụng, cảm thấy đói bụng ngủ là một chuyện vô cùng đau khổ, hắn thấy hai tiểu gia hỏa buổi tuổi không được ăn cơm thì rất là đồng cảm, buổi tối lén lút đi ra ngoài tìm tiệm bánh mua về. Sợ bánh bị lạnh nên vẫn luôn để trong ngực.

Chờ hai đứa ăn xong rồi thì hắn lấy nước tới cho hai đứa rửa mặt súc miệng, sau đó mới khuyên bọn chúng: “Phu nhân thật vất vả đi cầu Lâu phu nhân cho các thiếu gia đi đọc sách. Các thiếu gia thì ngược lại, không đi học lại đi đánh nhau. Đây là cơ hội mà rất nhiều người cầu còn không được nên đừng uổng phí tâm huyết của phu nhân. Ngày mai hai thiếu gia hãy nhận lỗi với phu nhân thì sẽ không sao nữa, có được hay không?”

Hai tiểu quỷ từ trước đến nay có vài phần tin phục với lời của Vĩnh Lộc, luôn cảm thấy Vĩnh Lộc có thể kể được chuyện xưa thì cũng là một người đáng gờm, huống hồ còn có công cứu đói nên liền đồng ý.

một đêm ngủ ngon, trời sáng, Vĩnh Lộc mang theo hai đứa thì chính phòng dùng bữa sáng, Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối liền cúi đầu nhận lỗi với Hồ Kiều, “Nương, bọn con sai rồi! Nương, bọn con không dám nữa!”

Hứa bé con nhìn hai ca ca đang cúi đầu thì nằm trong lòng nhũ mẫu cười khanh khách, cũng học cúi đầu khom lưng, chẳng qua động tác vụng về, ngược lại làm cho Hồ Kiều và Hứa Thanh Gia buồn cười gì đâu. Chỉ là hai tiểu tử này đang nhận sai, lúc này nếu bọn cười ra thì mất đi uy nghiêm của phụ mẫu nên ráng nhịn xuống, chỉ nhàn nhạt nói: “Ăn đi, tối hôm qua không ăn gì, chắc cũng đói bụng.”

Hứa Tiểu Bảo và Võ Tiểu Bối trao đổi ánh mắt, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm.

Hồ Kiều còn sợ bọn chúng đói xót ruột nên bữa sáng hôm nay đều là món mềm dễ tiêu. Chờ hai tiểu tử ăn xong rồi thì tạm biệt Hứa Thanh Gia, làm cha thì đi nha môn, làm nương thì đóng cửa lại dạy con, Vĩnh Lộc, Hứa bé con và nhũ mẫu đều chờ ở bên ngoài. Sợ Hứa bảo bảo lạnh nên cho bé mặc thật dày rồi đi tới sương phòng của các ca ca chơi.

Hứa Tiểu Bảo và Võ Tiểu Bối lại đi Lâu gia đọc sách, đầu tiên là xin lỗi Lâu đại lang, lại xin lỗi các ca ca Đoạn gia. Còn nhỏ nên chuyện gì cũng dễ nói, tiểu tử Đoạn gia cũng không giận nữa, vì thế ở chung từ từ hài hòa.

Hai người tuổi nhỏ nhất, nhưng là thân thể rất rắn chắc, Lâu phu nhân nghe Lâu đại lang nhắc tới Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối còn mời võ sư về học võ liền có ý muốn cho Lâu đại lang cũng đi học, nàng liền nhờ vả Hồ Kiều, Hồ Kiều lập tức đồng ý.

“Lâu tỷ tỷ cũng không chê hai đứa nhóc nghịch ngợm nhà ta, đại lang nhà tỷ là đửa nhỏ lịch sự văn nhã, ta rất thích. Đợi về nhà ta sẽ nói một tiếng với Phương sư phó, sau khi bọn nhỏ đọc sách tới tập võ là được.”

“Ta cũng không trông cây Đại Lang luyện được võ nghệ gì, chỉ mong hắn có thể cường thân kiện thể. Thân thể của hắn từ nhỏ đã yếu ớt, ta luôn chăm nom cẩn thận nên mới khá hơn. Chỉ là vẫn không thể coi là khỏe mạnh, tương lai lỡ như vào phòng thi nếu như thân thể mà không khỏe thì không thể chống đỡ nổi.”

Nàng nói cũng là tình hình thực tế.

Lâu Đại Lang muốn tới học võ, Đoạn phu nhân nghe xong cũng tới nhờ Hồ Kiều, hai người giao tình tốt nên tất nhiên không từ chối, Hồ Kiều liền đi nhờ Phương sư phó, chỉ nói mời ông cũng dạy cho bạn học của Tiểu Bối, cho hắn có thêm bạn học.

Phương sư phó luôn trung thành với Ninh Vương nên tất nhiên hi vọng Vũ Tiểu Bối có nhiều bằng hữu nên liền đồng ý. Từ đó buổi sáng mấy đứa nhỏ đọc sách học chữ, buổi chiều thì lại tới Hứa gia học võ. Hứa Tiểu Bảo, Vũ Tiểu Bối cùng với ba đứa nhỏ nhà Đoạn gia Lâu gia chính thức bắt đầu cuộc sống của học sinh ngoại trú.

Lâu phu nhân trong lòng vốn cũng có chút xem thường xuất thân của Hồ Kiều, nhưng tiếp xúc lâu thì thấy nàng không hề có dáng vẻ của một con buôn, cũng rất thân thiện nên cũng dần thân thiện với nàng. Luôn cảm thấy ở cùng với người ngay thẳng trực tiếp cũng nhẹ nhàng vui vẻ hơn.

Lưu phu nhân nghe được tin hài từ mấy nhà này cùng nhau luyện võ đọc sách thì cũng tới nhờ vả Lâu phu nhân cùng Hồ Kiều.

Hồ Kiều nghĩ đến bộ dáng yếu đuối của Lưu tiểu lang quân thì có chút chần chờ: “Lưu tỷ tỷ cần phải suy xét rõ ràng, Phương sư phó dạy võ rất là nghiêm khắc, quyết không cho phép lười biếng.”

Lâu phu nhân cũng biết tiếng Lưu tiểu lang quân, nàng và Lưu phu nhân tuy rằng giao tình không tệ, nhưng là lại không thích Lưu tiểu lang quân. Con nàng là con chính thê đàng hoàng nên không muốn ở cùng với con thê thiếp, hơn nữa lỡ như Lưu tiểu lang quân khóc nhè thì bảo tiên sinh phải dạy học hay là phải dỗ hắn đây?

“không bằng… cho tiểu lang nhà tỷ tới đọc sách mấy ngày trước thử xem, nếu như có thể kiên trì thì lại nói tiếp..”

Lưu Phu nhân coi như nàng đã đồng ý, liền cười cảm ơn nàng, ngày hôm sau liền đưa Lưu đại lang tới đọc sách.

Đối với đứa nhỏ này, tâm lý Lâu phu nhân vẫn rất là mâu thuẫn, hận không thể để bốn tiểu tử Đoạn gia Hứa gia mấy ngày tới nghịch ngợm thêm một chút, tốt nhất là dọa chạy Lưu tiểu lang. Đáng tiếc dạo này Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối đều rất nghe lời, hai tiểu tử Đoạn gia về nhà bị Đoạn phu nhân lột quần đánh một trận thì cũng thành thật.

Bốn tiểu quỷ đánh nhau xã giao về nhà bị trừng phạt, Đoạn tiểu lang kinh dị phát hiện, mẫu thân nhà bọn họ xuống tay thật tàn nhẫn, tức khắc tràn ngập hảo cảm với Hồ Kiều: “Nếu như ta là hài tử nhà các đệ thì tốt rồi.” Lại cười lấm la lấm lét: “Các đệ bị phạt đói bụng, không ăn vụng đó chứ?”

Việc ăn vụng, là có đánh chết cũng không thể thừa nhận.

Hứa Tiểu Bảo xụ mặt nghiêm trang: “Ta và Tiểu Bối làm sai nên tất nhiên cam tâm nhận phạt, sao có thể ăn vụng? Như vậy chẳng phải sẽ phí một phen khổ tâm của mẫu thân sao?” Lại làm vẻ mặt kinh ngạc: “Chẳng lẽ… Chẳng lẽ Đoạn ca ca bị phạt không cho ăn cơm nhưng vẫn giấu Đoạn bá mẫu ăn vụng á?”

Đoạn đại lang và Đoạn nhị lang nhìn nhau, có chút xấu hổ, lúng búng nửa ngày mới lúng ta lúng túng nói: “Chúng ta… Chúng ta cũng chỉ là thỉnh thoảng… Thỉnh thoảng mới ăn vụng. Bằng không nửa đêm sẽ đói bụng chết mất. Chẳng lẽ các đệ không đói bụng à?”

Vũ Tiểu Bối sờ sờ cái bụng tròn vo của mình, vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên, “không đói.”

Từ khi có Vĩnh Lộc ca ca, sẽ không bao giờ sợ bị mẫu thân phạt nhịn đói nữa.

Bởi vậy, Lưu Đại Lang đi vào học đường, đã được các bạn học đối đãi vô cùng nhiệt tình, cũng không có ai ăn hiếp hắn.

Bất quá đứa nhỏ này trời sinh yếu đuối, bạn học không làm gì không có nghĩa là tiên sinh cũng sẽ không làm gì hắn. Ngày đầu tiên còn đỡ, tiên sinh chỉ cho là hắn tuổi nhỏ nên cũng không dạy cái gì khó, chỉ bảo hắn cầm bút tập viết, đều là những nét cơ bản, buổi chiều lại đi cùng mấy đứa nhỏ đi Hứa gia học võ.

Phương sư phó lại là một sư phó nghiêm túc, đốc xúc luyện võ một chút cũng không qua loa. Lưu đại lang ngày đó khóc lóc chạy về, nhìn thấy Lưu phu nhân thì khóc thê thảm, chỉ nói tay chân hắn đau nhức, ngày hôm sau nói sao cũng không dậy đi Lâu gia đọc sách, chỉ nói tay đau, cầm bút không nổi.

Lưu phu nhân tức giận kéo hắn từ trong chăn ra, nén đau lòng đưa hắn vào học đường, còn chưa tới trưa đã khóc chạy về.

—— nói là cánh tay đau không cầm được bút.

không có cách nào, Lưu đại lang từ nhỏ đến giờ đều là được người khác ôm, quần áo tới thì duỗi tay, cơm tới thì há mồm, ngay cả ngã một cái cũng chưa từng. Phương sư phó cũng không bắt hắn làm gì, chỉ là luyện tập một chút mà cả người đều đã đau nhức như vậy. Bắt hắn chịu đau đi luyện tiếp, là có chết cũng không chịu.

Con đường cầu học của Lưu đại lang coi như đứt gãy.

Lưu phu nhân thở ngắn than dài, ở trước mặt Lâu phu nhân và Hồ Kiều không biết nói bao nhiêu lời hay, muốn để cho Lâu đại lang cùng hai tiểu tử Hứa gia thân cận, cũng có nhiệt tình kéo hắn cùng nhau đọc sách luyện võ. Chỉ là Lâu đại lang tính tình ngay thẳng, cũng chỉ gần đây mới bị bốn đứa nhỏ kia làm cho nói nhiều một chút, lâu lâu nói đùa một câu. Vì thế khi Lâu phu nhân thật không muốn hắn đi cùng Lưu đại lang.

Nàng nói sơ qua về chuyện này, Lâu đại lang liền nhăn mày, vô cùng không muốn: “Nương, Lưu đại lang kia mềm yếu còn hơn cô nương, vừa không muốn đọc sách lại vừa không muốn tập võ, tương lại có thể có tiền đồ gì được? Nhi tử còn muốn học cho tốt sau thi đồng sinh, nào rảnh đi chơi với hắn? nói đi chơi với hắn còn không bằng đi luyện võ với Tiểu Bảo Tiểu Bối, hai tiểu tử này tuy còn nhỏ nhưng không sợ đau không sợ mệt, luyện võ cũng rất kiên trì, đọc sách cũng có thiên tính, chính là hai hảo hài tử!”

Lâu phu nhân chỉ có thể từ bỏ.

Hồ Kiều hỏi Tiểu Bảo Tiểu Bối, hai tiểu tử này càng dứt khoát: “Chờ khi nào Lưu đại lang không khóc nữa thì hẵng đến chơi với bọn con!”

Cái này làm cho Hồ Kiều thực khó xử, tính tình Lưu Đại Lang nàng cũng biết được, làm cho hắn không khóc nữa cơ hồ là chuyện không có khả năng. Lại nói hai đứa nhỏ nhà nàng nghịch ngợm như vậy, cũng không hợp với hài tử kia, căn bản không chơi với nhau được.

Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối mà thật sự phá lên thì mười Lưu đại lang cũng không chịu nổi chứ huống chi là một.

Lỡ như không may làm xây xước da thịt non mềm của hài tử nhà người ta thì làm thế nào cho phải?

Hồ Kiều vì thế thực uyển chuyển từ chối Lưu phu nhân: “Lưu tỷ tỷ cũng biết đấy, hai tiểu tử nhà ta quá nghịch ngợm, vừa mới đi học mà đã đánh nhau với nhi tử nhà Đoạn tỷ tỷ, còn làm hỏng một cái áo choàng của Lâu đại lang. Lại còn luyện võ với võ sư, cả ngày động tay động chân… Ta chỉ sợ bọn chúng đánh phải người khác…”

không đợi nàng nói xong, sắc mặt Lưu phu nhân đã thay đổi: “Đại lang nhà ta từ nhỏ đã lịch sự văn nhã, rất không thích đánh nhau.” Vẫn là đi tìm Lâu công tử thôi.

Chờ nàng đi rồi, Đoạn phu nhân vỗ giường cười không ngừng, “Xem muội dọa người ta chạy kìa, cũng chỉ có hai tiểu tử nhà ta mới chơi nổi với Tiểu Bảo Tiểu Bối.”

Quá mấy ngày gặp Lâu phu nhân, Lâu phu nhân nhắc tới việc này, chỉ nói dạo này Lưu phân nhân thường xuyên mời đại lang nhà nàng đi chơi, chỉ là Lâu đại lang bây giờ buổi sáng phải đọc sách viết chữ, buổi chiều luyện võ, căn căn bản không rảnh nên chỉ có thể từ chối.

Lại hỏi Hồ Kiều sao lại từ chối, Hồ Kiều rất là ưu thương nói cho nàng biết: Nàng thật ra rất nguyện ý cho hai đứa nhóc nhà mình chơi với Lưu đại lang, nói không chừng bọn nhỏ cũng sẽ yên tĩnh hơn một chút, chỉ là… Khi nghe được Tiểu Bảo Tiểu Bối thích đánh nhau, nay còn đang đi theo võ sư tập võ, rất muốn luận bàn võ công với người khác thì Lưu phu nhân liền từ chối.

“Vẫn là đại lang nhà tỷ văn nhã!” Hồ Kiều cảm thán.