Tiểu Nương Tử Nhà Đồ Tể

Chương 58-2




Nghĩ đến Ninh vương điện hạ có thể chưa tin nàng, Hồ Kiều lại nói: “ Đợi đến mai Tiểu Bối tỉnh, thần phụ sẽ dẫn nó đến Thính Phong viện để điện hạ kiểm chứng.” Đến lúc đó điện hạ ngài hãy cảm thụ tiểu tử nhà mình có bao nhiêu bướng bỉnh nghịch ngợm!

Ninh vương nghe vậy cười mà như không cười: “ Vậy đợi đến mai thì ngươi đưa nó tới đây.”

Mỗi một lần hắn đến xem con trai thì đều sẽ có những tình huống làm hắn bất ngờ, vị Hứa phu nhân lúc nào cũng tỏ ra mình vô tội này cùng với hai đứa bé kia lúc nào cũng có thể làm ra những trường hợp làm người ta dở khóc dở cười. Nhưng nàng nuôi dậy Tiểu Bối rất tốt, đứa bé khí sắc rất tốt, thân thể núc ních toàn thịt, tính cách hoạt bát hiếu động, khác xa những đứa trẻ được nuối dạy trong cung lúc nào cũng phải làm theo quy củ, câu nệ mọi chuyện.

Đợi đến khi Ninh vương ăn được một chút, nồi thuốc mà Thôi Ngũ Lang nấu cũng bắt đầu sôi, trong không khí bắt đầu thoang thoảng hương vị thuốc bắc thì bên ngoài truyền đến thanh âm nũng nịu: “ Thiếp thân xin cầu kiến điện hạ!”

Nghe âm thanh bên ngoài Hồ Kiều thầm nghĩ: Chắc hôm nay nàng cho người mang kẹo mạch nha sang nhiều quá, nàng ta ăn nhiều kẹo đường quá nên hôm nay giọngnói mới ngọt ngấy như vậy.

Thượng mỹ nhân vừa tiến vào ngủi thấy mùi thuốc bắc thì trong mắt liền dâng lên nước mắt, vội đi đến quỳ sát bên giường, giọng nói mang theo lo lắng cùng tiếng nức nở: “ Điện hạ bị làm sao vậy? Điện hạ bị làm sao vậy?” 

Hồ Kiều liếc nhìn Ninh vương điện hạ không biết là miệng vết thương của hắn đau hay là bị giọng nói nũng nịu của Thượng mỹ nhân ngọt ngấy ( thực ra là buồn nôn đấy nhưng để thế thẳng quá nên mị vẫn giữ nguyên) mà lông mày hắn nhíu chặt lại: “ Takhông sao, ngươi không cần lo.” 

Thượng mỹ nhân nghe vậy liền lưu luyến buông tay áo Ninh vương ra rồi đứng lên lùi đến góc giường, vừa lau nước mắt vừa nói: “ Thiếp thân ngày đêm đều nhớ thương điện hạ, đều ngóng trông điện hạ bình ăn trở về, không nghĩ tới điện hạ lại bị thương…thiếp thân thật sự bị hù chết rồi, điện hạ nhất định phải dưỡng thương thật tốt, bảo trọng thân thể!”

Lúc này ngoài cửa lại vang lên tiếng Vĩnh Thọ mang đại phu trở về nên mọi người đều đứng gọn ra để đại phu kiểm tra cho Ninh vương. Sau khi đại phu bắt mạch, xem miệng vết thương và đơn thuốc mà quân y đã kê cho ninh vương thì đặt bút sửa lại. Thân nhà chủ nhà nên Hồ Kiều cũng hỏi vài vấn đề về thức ăn của ninh vương để tiện chăm sóc hắn.

Hồ Kiều một bên cùng đại phu nói chuyện về các món ăn cần kiêng kỵ, một bên nghe thượng mỹ nhân vẫn còn đứng thút tha thút thít liền nghĩ nàng ta đúng là làm bằng nước, nước mắt cũng nhiều quá đi, nàng ta cứ như vậy thì cho dù Ninh vương ý chí có sắt đá mấy thì sớm muộn cũng sẽ bị mềm hóa. 

Dưới bếp bà tử vẫn mở lò nấu ăn, các món ăn nóng hỏi không ngừng được mang lên, thấy Ninh vương đã ăn đủ nên nàng liền phân phó xuống để cho mấy bà tử chuẩn bị bữa tối cho các thị vệ của Ninh vương, mọi chuyện ầm ĩ đến nửa đêm mới kết thúc, đến khi phu thê hai người trở lại phòng ngủ thì trời cũng đã hửng sáng. Phu thê hai người tiến vào phòng ngủ liền nhìn thấy Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối ngủ trên giường ngã trái ngã phải, chân Hứa Tiểu Bảo còn để trên mặt của Vũ Tiểu Bối. Vũ Tiểu Bối cũng không biết đang mơ thấy cái gì mà ôm chặt chân ca ca gặm hai cái, ngủ đến nước miếng chảy dòng, một chân khác thì lại gác lên bụng ca ca, chăn đều bị hai tiểu quỷ đá sang một bên.

Phu thê hai người lại đi qua chỉnh lại dáng ngủ của hai đứa nhỏ, đắp chăn cẩn thận cho chúng rồi mới lên giường ngủ.

Ngày hôm sau khi Vũ Tiểu Bối tỉnh dậy phu thế hai người liền mang nó đến Thính Phong viện, Hứa Tiểu Bảo thấy cha nương ra ngoài chỉ mang theo Tiểu Bối liền sống chết đòi đi theo. Hồ Kiều thấy vậy liền cân nhắc đến sự việc xiếc khỉ lần trước nên kiên quyết không đồng ý. Nào biết Hứa Tiểu Bảo lại chơi xấu ôm lấy chân Hứa Thanh Giakhông buông, hoàn toàn giống hệt hành động vô lại đòi kẹo trong khi say rượu tối hôm trước, nước mắt nước mũi thì chảy dàn dụa: “ Cha mẹ muốn dẫn Tiểu Bối ra ngoài ăn ngon nhưng lại không mang theo con…Ô ô ô…” thật là quá bất công mà!

Tiểu Bảo khóc kêu đến mức đầu Hồ Kiều đau muốn nứt ra.

Thấy nhi tử khóc tâm Hứa Thanh Gia đã sớm mềm nhũn, nghĩ đến dù sao Ninh vương điện hạ biết con mình cũng không phải mới một hai ngày nên dứt khoát kéo Tiểu Bảođi lau mặt rồi đưa hắn ra ngoài cùng, trước khi đi còn dặn dò: “ Cha mang con đi theo nhưng con không được bướng bỉnh, nghịch ngợm!”

Nghe thấy mình cũng được ra ngoài nên Hứa Tiểu Bảo gật đầu như băm tỏi, chỉ cần mang nó đi thì bao nhiêu hiệp ước bất bình đẳng nó cũng đáp ứng.

“ Hứa đại ca, huynh thật sự là quá chiều nó mà! Vạn nhất lần này hắn lại gây ra tai họa thì ta mặc kệ đấy!”

Hứa Thanh Gia vuốt đầu con trai nói: “ Tiểu Bảo của chúng ta ngoan nhất, làm sao có thể gây họa được!” Nghe Hứa Thanh Gia nói vậy Vũ Tiểu Bối được Hồ Kiều nắm tay đứng bên cạnh cũng không chịu yếu thế liền giơ cánh tay mập mạp lên nói: “ Con cũng ngoan nhất! Con so với ca ca còn ngoan hơn!”

Vì vậy phu thê hai người liền dẫn hai đứa nhỏ đi thẳng đến Thính Phong viện. Khi vào phòng gặp Ninh vương thì thấy hắn đã thay đồ xong đứng bên cạnh hắn còn có Thượng mỹ nhân.

Vũ Tiểu Bối nhìn thấy Ninh vương điện hạ tựa hồ còn nhớ đây là người cha khác lâu rồi mới gặp nên khi nhìn thấy hắn liền vui vẻ gọi một tiếng “ Phụ thân~~~~~” rồi chạy tới chỗ Ninh vương. Ninh vương thấy Tiểu Bối chạy đến chỗ mình cũng cong khóe môi vui vẻ dang tay đón nhi tử của mình. Nhưng khi Tiểu Bối chạy được lại bước thì lại bị Hồ Kiều túm lấy cổ áo giữ lại. Phụ tử tình thâm còn chưa diễ xong đã bị cắt ngang nên cả hai người đều quăng ánh mắt khó chịu cho Hồ Kiều.

“ Phụ thân ngươi bị thương, Tiểu Bối không thể nhào vào trong ngực hắn được, hắn sẽrất đau đấy, con ngoan ngoan đi qua nắm lấy tay hắn là được rồi.”

Vũ Tiểu Bối nghe vậy liền lộ ra vẻ mặt cái hiểu cái không hiểu, giơ ngón tay của mình lên nói với Hồ Kiều: “ Rất đau, muốn phù phù…” ( thổi đó ạ) hắn lần trước bướng bỉnh nghịch ngợm nên đầu ngòn tảy bị thương chảy máu, từ đó biết được bị thương sẽ rất đau đấy.

Lúc ấy hắn gào khóc không ngừng Hồ Kiều phải giả vờ thổi thổi sẽ không đau nữa thìhắn mới ngừng khóc.

Nghe Hồ Kiều nói Vũ Sâm bị thương Tiểu Bối cũng không nhào qua nữa mà nhẹ nhàngđi kéo cánh tay hắn hít một hơi thôi vài cái, sau đó mặt mày hớn hở ngẩng lên hỏihắn: “ Phụ thân không đau nữa rồi!”

Ninh vương nhìn hành động của Vũ Tiểu Bối tâm liền mềm nhũn.

Hứa Tiểu Bảo mặc dù đã được cha mẹ ân cần dạy bảo không cho phép gọi Vũ Sâm là phụ thân, bất quá nó lại nghĩ đệ đệ so với hắn có nhiều hơn một người cha thì liền cảm thấy thật bất công. Đợi đến lúc Ninh vương hướng hắn vẫy vẫy tay, lặp tức như con chó nhỏ vung đuôi vui vẻ chạy qua, cũng học Tiểu Bối thổi thổi tay hắn, cười nói: “ Phụ thân không đau!”

Nghe Hứa Tiểu Bảo nói vậy Vũ Sâm liền quay qua nhìn vẻ mặt ảo não của phu thê Hứa huyện lệnh, lại nhìn lại hai đứa nhỏ bên người liền lập tức cười lớn nhưng lại động đến miệng vết thương nên liền cố nhịn lại.

Thượng mỹ nhân đứng bên cạnh nhìn thấy Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối vài lần nhưng thực sự nhìn không ra ai trong hai tiểu tử này mới là tiểu quận vương mới liếc mắt sang Hồ Kiều rồi dịu dàng nói: “ Thiếp thân ở huyện nha lâu như vậy vẫn chưa có cơ hội gặp mặt tiểu quận vương. Nhiều lần có nói với huyện lệnh phu nhân muốn gặp tiểu quận vương đều bị huyện lệnh phu nhân đuổi về. không nghĩ tới hôm nay nhờ phúc của điện hạ cuối cùng thiếp thân cũng gặp được tiểu quận vương. Chỉ là…trong hai đứa trẻ thì ai mới là tiểu quận vương?”

Hồ Kiều thấy Thượng mỹ nhân hỏi vậy liền thầm nghĩ: nói thật đúng chuyện, lời của nàng ta còn ngầm cáo trạng nàng thế này thật đúng dịp nếu Ninh vương điện hạ trách tội nàng thì nàng sẽ thuận nước đẩy thuyền trả lại Tiểu Bối cho Ninh vương đưa cho Thượng mỹ nhân nuôi. Chỉ là nàng nhìn gương mặt ngây thơ của Tiểu Bối thì thậtkhông muốn trả. một đứa trẻ đáng yêu ngây thơ như vậy nếu đưa cho Thượng mỹ nhân nuôi dậy thì không biến sẽ biến hóa như thế nào. Hơn nữa bên người Thượng mỹ nhân còn có Vân di nương tâm thuật bất chính, thật không biết đứa trẻ được hai người này nuôi dạy lớn lên sẽ thành cái dạng gì.

Trong lòng mới nghĩ đến thôi mà nàng đã cảm thấy đau lòng, nàng quay qua nhìn Vũ Tiểu Bối với ánh mắt không đành lòng.

Vũ Sâm xoay chuyển ánh mắt liền nhìn thấy Hồ Kiều đang nhìn Tiểu Bối với ánh mắtkhông đành lòng. Khóe môi hắn hơi nhếch rồi hỏi: “ Hứa phu nhân, chuyện anỳ có phải là sự thật không?”

Hứa Thanh Gia đang muốn thay Hồ Kiều trả lời thì lại bị Hồ Kiều lặng lẽ kéo tay hắnngăn cản, còn chính nàng thì tiến lên trả lời Vũ Sâm: “ Bẩm điện hạ, chuyện Thượng mỹ nhân nói không sai. Nhưng khi điện hạ giao tiểu quận vương cho ta cũng chỉ phân phó ta chăm sóc cho tiểu quận vương, cũng không nói gì thêm, vì vậy nếu không có điện hạ chính miệng căn dặn ta cũng không dám đem tiểu quận vương giao cho người khác nuôi dưỡng.”

Thượng mỹ nhân nghe Hồ Kiều trả lời thì tức muốn hộc máu.

Nàng đề cập chính là gặp một lần sao đến khi Hồ Kiều nói lại biến thành nuôi dưỡng rồi. nói như Hồ Kiều thì là nàng buộc Hứa phu nhân giao tiểu quận vương cho nàng nuôi dưỡng nhưng lại bị nàng ta từ chối.

Nàng vốn nghĩ Hứa phu nhân thức thời một chút giao đứa bé cho nàng nuôi để bồi dưỡng tình cảm. Đợi đến khi Ninh vương điện hạ trở lại thì nó cũng đã có tình cảm với mình, nếu Ninh vương có hỏi thì cũng sẽ nói là đứa bé đòi đi theo nàng. Nhưng ai ngờ Hồ Kiều lại không chịu hợp tác, luôn đối nghịch với nàng. không biết ai đã cho nàng ta cái gan ấy.

Chẳng lẽ chỉ bằng con của nàng ta cũng gọi điện hạ một tiếng ‘ phụ thân’ sao?

“ Thiếp thân thật là không biết, điện hạ đã thu nghĩa tử lúc nào vậy. Hôm nay cũng chưa kịp chuẩn bị quà gặp mặt cho Hứa tiểu lang quân, là thiếp thân thất lễ!” Chỉ bằng chức quan nhỏ của Hứa huyện lệnh thì làm sao con cái hộ có thể nhận làm nghĩa tử của hoàng trưởng tử được chứ?

Trước đây khi Hứa Tiểu Bảo bắt đầu gọi Vũ Sâm là ‘phụ thân’ thì Vũ Sâm cũng chỉ coi đó là đồng ngôn vô kỵ nền đều cười trừ. Mà Hứa Tiểu Bảo gọi nhiều mà Vũ Sâm cũngkhông có phản ứng gì xấu nên dần dần Hồ Kiều với Hứa Thanh Gia cũng không phản ứng gì nữa.

không nghĩ tới Thượng mỹ nhân hôm nay lại bắt lấy việc này không tha.

Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối mặc dù chỉ là trẻ con thế nhưng trời sinh lại nhạy cảm với mọi việc, lúc này hai đứa nhỏ đều nhận ra không khí trong phòng không được bình thường. Còn Thượng mỹ nhân lúc trước đứng cạnh Ninh vương không biết từ bao giờđã đi tới bên người Vũ Tiểu Bối ý đồ nói chuyện lôi kéo tình cảm. Khi nàng đến gần Vũ Tiểu Bối hít hít cái mũi nhỏ, rồi nắm tay Hứa Tiểu bảo lùi dần về phía Hồ Kiều, hai đứanhỏ chạy về nấp sau lưng Hồ Kiều rồi hai cái đầu nhỏ mới thò ra từ phía sau Hồ Kiều, ánh mắt không vui nhìn Thương mỹ nhân, Vũ Tiểu Bối giọng đầy ấm ức nói: “ Mẹ…nữ nhân kia thối quá!”

Hứa Tiểu Bảo cũng thập phần đồng ý: “ Thối quá! không có mùi hương dễ chịu nhưtrên người mẹ.”

Mặc dù là đồng ngôn vô kỵ thế nhưng khi nghe được hai đứa nhóc nói mình thối thìmặt Thượng mỹ nhân vẫn đen lại.

Kỳ thật cũng không thể trách bọn nhỏ, trên người Hồ Kiều chưa từng có mùi son phấn, cả người Hồ Kiều chỉ có mùi nhẹ nhàng thoải mái của tự nhiên. Còn Thượng mỹ nhân do hôm nay muốn phục vụ Ninh vương nên trên người to son điểm phấn, y phục trênngười cũng là đêm hôm qua cho người hun hương liệu cả đêm nên sáng sớm nay mùi hương trên người mới nồng nạc như vậy, mà so với ngày thường ngửi mùi hương tự nhiên trên người Hồ Kiều khiến chúng không thích ứng được.

Hồ Kiều xấu hổ cúi đầu đưa tay sờ sờ đầu hai đứa nhỏ: “ nói bậy, đó là mùi thơm của hoa!”

Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối đều rất nghiêm túc phát huy tinh thần hiếu kỳ của tiểu bảo bảo, hoa cỏ trong hậu viện bọn chúng cũng ngửi cũng sờ cũng nghiên cứu hết rồi nên nghe Hồ Kiều nói vậy liền lập tức phản bác Hồ Kiều: “ rõ ràng là mùi thối mà mẹ! Hương hoa con đã ngửi rồi, đều không phải cái mùi này đâu!”

Mùi hoa đều thoang thoảng dễ chịu, làm sao có thể như cái mùi nồng nặc khó ngửi này được?

Hồ Kiều không thể giải thích thêm được nữa chỉ đành cúi đầu giả ngu, hai tay vuốt hai cái đầu nhỏ nói: “ Cái kia chính là mùi thơm, không cho phép hai đứa lại nói linh tinh!”

Thượng mỹ nhân trong lòng tức đến hộc máu nhưng ngoài mặt lại trả vờ ngạc nhiên kêu lên sợ hãi như phát hiện ra đại lục mới “ Tiểu quận vương…tiểu quận vương sao lại gọi Hứa phu nhân là mẹ chứ?"