Tiểu Nương Tử Nhà Đồ Tể

Chương 55




Editor: Cobe

Mã lão đầu giục ngựa chạy nhanh, đến chạng vạng tối đã vào đến huyện thành.

Lúc này tâm trí Hồ Kiều đã sớm bay vào trong nhà, sau khi xuống xe ngựa nàng chào sai dịch giữ cửa xong liền chạy vào bên trong, bị Hứa Thanh Gia giữ mới chậm lại, cũng không kịp nhìn thấy ánh mắt muốnnói lại thôi của sai dịch.

"đã đến cửa nhà rồi chẳng nhẽ hài tử còn có thể lạc mất được sao, nàng đi chậm một chút." Ngủ được một giấc nên lúc này tinh thần nàng đã tỉnh táo hơn hẳn, xem ra buổi tối có thể tái chiến được rồi, Huyện Lệnh đại nhân âm thầm suy tư.

Phu thê hai người nắm tay nhau tiến vào cửa nhà lại phát hiện nha hoàn vú nuôi trong nhà đều không ở đây, trong lòng cả hai lập tức hoảng sợ. Bà tử phụ trách việc bếp núc nghe được động tĩnh nên chạy tới, nói cho hai người rằng đám nhỏ đang ở trong vườn. Hai phu thê trao đổi ánh mắt nghi hoặc, chẳng lẽ hoàng trưởng tử đã tới rồi sao?

Hứa Thanh Gia và Hồ Kiều tiến vào Thính Phong Viện, quả nhiên nhìn thấy thiếp thân thị vệ của Vũ Sâm, sau khi đi vào họ liền phát hiệnkhông ổn.

Hoàng trưởng tử duỗi tay chân nằm dựa vào gối tựa đầu giường, hai bạn nhỏ mập mạp đang rất vui vẻ bò qua bò lại trên người hoàng trưởng tử. Vũ Tiểu Bối đã có kinh nghiệm của lần trước, bé chảy nước miếng gọi: "Phụ thân -----", Hứa Tiểu Bảo chần chừ một chút rồi cũng mềm mại gọi theo: "Phụ thân ----".

Hứa Thanh Gia và Hồ Kiều bị dọa đến mức chân mềm nhũn.

Vũ Sâm xoa nhẹ đầu hai hài tử một chút, vẻ hung ác sắc bén trên mặt do quanh năm sát phạt cũng dịu xuống, hai đứa nhỏ còn trực tiếp coihắn trở thành cái đệm mềm, bò qua bò lại còn chưa thấy đủ mà còn muốn đứng lên nhảy hai cái, còn luôn miệng gọi "phụ thân, phụ thân"không ngừng. Cũng may thân thể Vũ Sâm tốt, hắn hoàn toàn đủ khả năng làm đệm cho hai đứa nhỏ chơi.

Hồ Kiều bước lên vài bước, nàng túm lấy cái tiểu gia hỏa tùy tiện nhận cha của nhà mình từ trên người Vũ Sâm xuống, Hứa Tiểu Bảo đangchơi hăng say, bỗng nhiên bé bị túm lấy nhấc lên không trung, lại rơi vào lòng mẫu thân nhà mình, dù đã hai ngày không gặp thì bé cũng có chút bất mãn, bé giãy giụa không thôi, còn vươn tay hướng tới chỗ Vũ Sâm: "Phụ thân-----" Mau ôm con lại chơi!

Mặt cha ruột Hứa Thanh Gia bị xem nhẹ đã đen như đít nồi rồi.

Vũ Sâm thấy dáng vẻ vô lại này của bé con liền cười ha ha, một tay vuốt dúm tóc đen trên đầu nhi tử nhà mình, một tay vươn về phía Hứa Tiểu Bảo: "Ngoan, tới đây!"

Hứa Tiểu Bảo giương nanh múa vuốt muốn tiếp tục qua đó chơi thì bị Hồ Kiều vỗ nhẹ lên mông bé hai cái, nàng hiểu rõ lúc này dù mình có giải thích cho bé rằng không được nhận cha lung tung thì bé cũngkhông hiểu được, cái này cũng do tâm lý, vì sao Tiểu Bối có thể gọi mà bé lại không thể gọi chứ, đây là không có đạo lý mà.

"Điện hạ và Tiểu Bối cứ bồi dưỡng tình cảm, hạ quan dẫn theo thê nhi về trước." Hứa Thanh Gia lau lau mồ hôi lạnh trên trán, Hồ Kiều xách theo Hứa Tiểu Bảo còn đang giãy giụa không ngừng, mặc kệ bé giãy giụa, nàng dứt khoát xách cổ áo bé túm đi.

Hứa Tiểu Bảo ở trên tay mẫu thân giống như con cua bị tóm ra khỏi nước, chân tay bé vung vẫy loạn xạ, còn hướng về phía Vũ Tiểu Bốiđang lắc tới lắc lui trên người Vũ Sâm thảm thiết hô lên: "Tiểu Bối--------"

đang chơi đùa hăng say Vũ Tiểu Bối ngơ ngác ngẩng đầu nhìn, lúc này bé mới phát hiện ca ca đáng thương sắp bị nương xách đi, lập tức bé cũng hô lên vô cùng hoảng sợ: "Tiểu Bảo-------"

Hai đứa trẻ như đang biểu diễn vở kịch ly biệt vậy.

Vũ Sâm nhìn nhi tử đang mếu máo khóc, trong miệng không ngừng gọi "Nương... Tiểu Bảo", lại nhìn Hứa Tiểu Bảo đang bị Hồ Kiều xách đicũng đang hai mắt đẫm lệ mông lung vươn tay về phía Vũ Tiểu Bối, nhất thời cười lớn ra tiếng.

Trong tiếng cười của hoàng trưởng tử điện hạ, một nhà Hứa Thanh Gia khẩn cấp lui ra như chạy trốn vậy.

Sau lần kinh hãi này, Hứa Thanh Gia và Hồ Kiều nhất trí cho rằng có lẽ phải giải thích cho hài tử về cách xưng hô cha nương chỉ dành cho mộtngười duy nhất mà thôi.

Đáng tiếc Hứa Tiểu Bảo mới chỉ có hai tuổi, việc như Vũ Tiểu Bối là hài tử nhà người khác gửi nuôi ở đây, Ninh Vương điện hạ mới là cha ruột của bé này vẫn không thể nói cho hài tử nghe, ngộ nhỡ bé nói lỡ miệng sẽ không tốt.

Nhưng Hứa Tiểu Bảo lại khăng khăng cho rằng cha nương đang lừa bé,rõ ràng Vũ Tiểu Bối nhiều hơn bé một người cha, hai đứa cùng bú sữa mẹ, đánh nhau ồn ào mà lớn lên, sao Vũ Tiểu Bối lại có thể nhiều hơn mình một người cha được chứ?

Hồ Kiều cũng không thể nói cho bé biết, cha con không phải cha của Tiểu Bối, Vũ Sâm mới là cha ruột của Tiểu Bối được.

Vũ Tiểu Bối chẳng những là một đứa trẻ bướng bỉnh mà tính tình bé còn có phần mạnh bạo, vẫn vì suy xét đến tâm trí trẻ thơ của bé nên loại chuyện này chờ đến khi Hoàng trưởng tử điện hạ chuẩn bị đưa bé về kinh mới nói cho bé cũng không muộn.

Cuối cùng phu thê hai người vẫn không thể thành công thuyết phục Hứa Tiểu Bảo. Đêm đó, như thường lệ Vũ Tiểu Bối muốn tìm mẹ liền được vú nuôi ôm về. Ngày hôm sau khai nha, Huyện Lệnh đại nhânkhông thể vắng mặt, Hồ Kiều lại để vú nuôi sáng sớm ôm Vũ Tiểu Bối đến Thính Phong Viện. Hai đứa nhỏ này chờ khi Hứa Thanh Gia vừa điliền bám lấy Hồ Kiều, mỗi đứa một bên quấn lấy nàng, vô cùng khôngmuốn rời xa, như thể hai đứa ngủ một đêm mới nhớ ra chuyện mẫu thân vứt bỏ chúng nó hai ngày một đêm là sự thật.

Lạp Nguyệt kể lại những hành động của hai hài tử sau khi phu thê Huyện Lệnh rời đi: "...Ban ngày còn đỡ, chúng nô tỳ dẫn hai tiểu lang quân chơi trong vườn, hai tiểu lang quân chơi rất vui vẻ nhưng đến buổi tối lại khóc quấy đòi tìm cha mẹ, đến tận nửa đêm khóc mệt mới ngủ thiếp đi..." Vú nuôi và Lạp Nguyệt bị hai tiểu tử này khóc đến mức đau hết cả đầu, nói bao nhiêu lời dỗ dành cũng không thấy hiệu quả, hai người thay phiên nhau ôm hai bé vào lòng dỗ ngủ cũng vô dụng, tóm lại đến buổi tối hai hài tử nhất định đòi tìm cha mẹ.

"Sáng sớm thức dậy cổ họng của hai lang quân đều sưng lên, còn làm phiền Tiền bộ đầu đi bốc hai thang thuốc uống mới đỡ... Cũng may buổi trưa hôm sau Ninh Vương điện hạ tới chơi cùng hai tiểu lang quânmột buổi trưa..."

Khó trách thời điểm hai người đi vào cả hai còn chơi đùa vui vẻ như vậy.

Hồ Kiều thực sự không thể tưởng tượng ra cảnh Ninh Vương điện hạ chơi đùa cùng với hai đứa trẻ. Có điều nếu nàng biết được Ninh Vương điện hạ chơi với hai đứa trẻ như biểu diễn xiếc thì có lẽ nàng sẽ mắc bệnh tim mất, cách chơi này hoàn toàn khác với trò chơi nhã nhặn, lịchsự của Huyện Lệnh đại nhân.

Lạp Nguyệt nghĩ phu nhân nhà mình cũng coi như là nữ tử vô cùng can đảm nhưng nếu nàng nhìn thấy nhi tử nhà mình bị ném qua ném lại chỉ sợ trong lòng phu nhân cũng sợ run nên nàng quyết định giấu giếm chuyện này.

Sau khi ăn xong điểm tâm, Hồ Kiều lại để cho vú nuôi mang Vũ Tiểu Bối đến Thính Phong Viện chỗ Ninh Vương điện hạ nhưng Vũ Tiểu Bối quấn lấy nàng không rời, mà Hứa Tiểu Bảo cũng túm lấy Vũ Tiểu Bốikhông buông. Hồ Kiều không còn cách nào, chỉ đành mỗi tay dắt mộtđứa, tự mình dẫn Vũ Tiểu Bối qua đó.

trên đường đi hai đứa nhỏ còn muốn nói ra những điều ngày thường hai bé thích ở dọc đường đi, thỉnh thoảng còn dừng lại quan sát ổ kiến, hoặc là quan tâm cá đang bơi dưới ao, sen đã sớm héo tàn dưới hồ... Tốc độ di chuyển cực kỳ chậm.

Cũng may Hồ Kiều đã sớm được mài giũa tính tình bởi hai tiểu tử này, nàng không nhanh không chậm đi theo hai đứa, đúng lúc trả lời những vấn đề hai đứa nhỏ đưa ra. Ví dụ như Hứa Tiểu Bảo rất đồng tình với cá đang bơi dưới hồ, "Nương, cá ở trong nước không lạnh sao?...Lấy lò sưởi ấm cho cá... Lò sưởi..."

Vũ Tiểu Bối lập tức ủng hộ đề nghị vô cùng nhân đạo của ca ca, bé vỗ vỗ hai bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm của mình: "Lấy lò sưởi… lấy lò sưởi…”

Hồ Kiều: “...”

Có hài tử đôi khi chỉ có tính kiên nhẫn là không đủ, nàng còn phải có sức chống đỡ những ý tưởng viển vông tùy thời xuất hiện của mấy tiểu tử này.

Hồ Kiều một đường lừa gạt hai tiểu tử đến Thính Phong Viện. đi được nửa đường cả bọn liền gặp Vũ Sâm, hắn đang luyện quyền trong sân trống, tư thái như hạc khiến hai đứa nhỏ mê mẩn. Chờ đến khi hắnđánh xong một bộ quyền thì đôi bàn tay nhỏ của hai tiểu tử đã vỗ đến đỏ hết lên, Hứa Tiểu Bảo còn lấy từ trong cái túi nhỏ luôn mang bên người ra hai văn tiền, "coong…coong" ném tới dưới chân hắn.

Vũ Tiểu Bối không cam lòng chịu thua, bé lập tức học theo, cũng lấy từ trong túi nhỏ bên người ra mấy đồng tiền ném tới dưới chân cha ruột mình.

Vũ Sâm vốn được cổ vũ bởi những tiếng vỗ tay của hai tiểu tử, trênmặt hiện lên ý cười, nhưng đến khi hai tiểu tử ném tiền thì sắc mặthắn liền cứng lại.

hắn là hoàng trưởng tử thiên tuế cao quý, ngoại trừ phải dập đầu trong nội cung Đại Minh thì đến nơi nào hắn cũng được mọi người quỳ lạy, nào biết hắn lại có thể gặp được loại đối xử này ở huyện Nam Hoa chứ.

Hai đứa nhỏ Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối còn không biết bản thân đãchọc họa, cả hai còn chạy tới kéo góc áo Hồ Kiều, xòe hầu bao trống trơn đến trước mặt nàng: "Nương... Hết mất rồi... Cho con thêm tiền tiền đi..."

Hồ Kiều lấy tay áo che mặt, nàng thực không thể tin những chuyện phát sinh trước mặt mình.

Ánh mắt Vũ Sâm thẳng tắp bắn qua, "Hứa phu nhân giải thích cho bản vương một chút, chuyện này là sao đây?"

Hồ Kiều lắp bắp, hai hài tử còn níu lấy góc áo nàng quấy rối: "Nương... nương, xiếc khỉ xiếc khỉ..."

"Chuyện này... Tháng trước thần phụ dẫn theo hai hài tử đi trên đườngthì... thì gặp được gánh xiếc..." Mồ hôi lạnh trên trán Hồ Kiều túa ra, nàng khom lưng, hận không thể khiến tai Hoàng trưởng tử điếc luôn.

-------- Chỉ là tháng trước nàng dẫn theo hai hài tử đi trên phố thì gặp được một gánh xiếc, cái người làm xiếc kia cũng đánh một loạt quyền, sau khi diễn xong, quần chúng xung quanh liên tục ném tiền vào trong, những đồng tiền giống như mưa rơi một lúc, như vậy nên hai đứa nhỏ này liền nhớ kĩ.

Khóe môi Vũ Sâm hơi cong lên, màu mắt cũng đậm hơn, cũng khôngbiết hắn đang giận hay hắn đang cười nữa, dù sao cái vẻ mặt kia tuyệtkhông thể coi là hòa nhã: "Đây là... Coi bản vương thành đang diễn xiếc mà thưởng hay sao?"

Hồ Kiều bị hai con gấu con túm chặt góc áo, lúc này nước đến chân nàng chỉ có thể kiên trì cười gượng với Vũ Sâm: "Điện hạ chớ buồn bực! Ngài hãy nghĩ đến chỗ tốt đi, đây là... Đây là biểu hiện trí nhớ hơn người của Tiểu Bối, bé học theo như vậy tương lai hẳn sẽ văn võ song toàn, tài trí hơn người!" Những lời vuốt mông ngựa rõ ràng như vậy đến chính nàng còn bị bản thân làm cho buồn nôn nữa là.

Phượng tử long tôn nếu không phải vì cái vị trí kia thì nếu an phận hẳn có thể bảo vệ một đời phú quý.

Đây chính là một phần ý thức trách nhiệm của nàng từ khi nuôi dưỡng Tiểu Bối, dù thế nào nàng cũng muốn đứa nhỏ này cả đời bình an mới được.

Cũng không biết Vũ Sâm nghĩ đi đâu, có lẽ hắn bị những lời lẽ vuốt mông ngựa mà Hồ Kiều vắt hết óc mới nghĩ ra được này khiến cho run rẩy nên phất phất tay với nàng. Hồ Kiều ném Vũ Tiểu Bối cho Vũ Sâm còn mình cắp Hứa Tiểu Bảo dưới nách rồi bỏ chạy.

không chạy thì không biết mấy con gấu con này còn làm nàng phải chịu tai họa gì đâu.

Vũ Tiểu Bối trơ mắt nhìn Hồ Kiều kẹp Hứa Tiểu Bảo nhanh chóng tháo chạy, bé há miệng hô "Nương" nhưng lại không có chút hiệu quả. Bé chỉ có thể quay đầu nhìn Ninh Vương điện hạ còn đứng nguyên tại chỗ, nhìn thấy nụ cười kỳ lạ trên khuôn mặt cha ruột bé giật mình hơi hơi lùi về sau, vẻ mặt tràn đầy đề phòng: "Con... Con không chơi với khỉ nữa đâu..."

Vũ Sâm: “...”

Ninh Vương điện hạ tốn thời gian một chung trà, hết lấy điểm tâm lại đến kẹo mật thì mới có thể moi lời nói thật từ miệng nhi tử nhà mình.

thì ra ngày đó sau khi xem xong xiếc khỉ, hai bạn nhỏ bị người biểu diễn xiếc cùng với con khỉ đáng yêu mê hoặc, chỉ muốn ở lại chơi với con khỉ làm xiếc nhưng lại bị Hồ Kiều cưỡng chế dẫn về. trên đường về nàng giảng cho hai đứa "cảnh ngộ bi thảm" của những người biểu diễn xiếc cũng như những con khỉ con, ví dụ như tập không tốt sẽ khôngđược ăn cơm, bị roi đánh, đừng nhìn những con khỉ kia cả người toàn lông, kết quả của những trận roi ấy vô cùng kinh khủng, sau cùng đít khỉ bị đánh cho thành đỏ rực một mảng, ngay cả lông cũng không còn.

Vũ Sâm: “...”

Hứa phu nhân, đây là phương pháp giáo dục kỳ lạ gì vậy?

Nhưng hắn nhìn thấy nhi tử nhà mình khi nhắc tới mẫu thân, ánh mắt bé tràn đầy tin cậy cùng với khóe miệng không ngăn được sự vui vẻ,hắn không nhịn được mà nhớ tới mẹ ruột của mình ở trong thâm cung.

Dường như trong trí nhớ của mình, hắn cũng không cảm nhận được loại phương thức giáo dục giống như của Hứa phu nhân đây mà trong trí nhớ, thơ ấu của hắn chỉ có quy củ quy củ cùng với những bài học làm mãi không hết và những bài quyền luyện mãi không xong.

một đường chạy trối chết trở lại, Hồ Kiều lần nữa lấy thái độ thận trọng suy tính tâm tình Ninh Vương điện hạ sau khi gửi nuôi nhi tử, nàng cảm thấy phương pháp giáo dục của mình mặc dù không sai nhưng dường như không quá phù hợp với phương châm giáo dục phượng tử long tôn của hoàng thất thì phải.

Đợi đến khi Hứa Thanh Gia hạ nha trở lại, hắn bị lão bà nhào đến ôm lấy, loại thái độ nhiệt tình hoan nghênh này ảnh hưởng đến hắn, hắncũng dùng thái độ nhiệt tình như vậy ôm đáp lại nàng, Hứa Tiểu Bảo từ phía sau chui ra: "Xẩu hổ xấu hổ... Nương thật xấu hổ xấu hổ..."

Lạp Nguyệt nghiêng đầu vờ như không nhìn thấy, nàng che lại đôi mắt của tiểu tử này, cưỡng chế ôm bé đi, để lại không gian cho đôi phu thêkhông biết xấu hổ này.

Nếu Hồ Kiều chỉ có một mình, kỳ thực nàng cũng không cảm thấy hoàng quyền có gì đáng sợ, chuyện sinh tử của cá nhân nàng có thể coi nhẹ nhưng hôm nay nàng đã lập gia đình, có trượng phu có nhi tử, thời gian qua lại trải qua vô cùng thoải mái. Đến khi đang ở trong bình mật thì nàng bị ánh mắt tràn ngập sát khí của Ninh Vương điện hạ tay cầm trọng binh nhìn chằm chằm khiến sau lưng này lập tức tuôn ramột tầng mồ hôi lạnh, ý định đầu tiên của nàng chính là muốn bàn bạc với Hứa Thanh Gia.

Hứa Thanh Gia nghe lão bà kể lại liền nắm tay lên miệng ho khan mộttiếng, trong giọng nói của hắn chứa đựng ý cười: "Nếu Ninh Vương điện hạ đã cho nàng lui xuống, trừ khi hắn ghi hận trong lòng ra thì có lẽ cũng không quá tức giận đâu."

Ghi hận trong lòng mà còn không tính là không tức giận hả?

Hiểu biết của Hồ Kiều đối với cách giáo dục phượng tử long tôn của vương quyền phong kiến quả thực là không có, nàng chỉ là một dân chúng nho nhỏ mà thôi. Trước kia thân là một người lính, coi như lờinói có chút trái với lẽ thường nhưng cũng không tồn tại hình thức chém đầu bừa bãi, sinh mệnh cũng có bảo đảm. Ở kiếp này nàng cũngkhông dám cam đoan sẽ khiến con đường làm quan của Hứa Thanh Gia không thêm ấm ức hoặc nói không chừng còn có thể gây nguy hiểm tới sinh mạng của trượng phu nhi tử, tất nhiên không thể đinhầm bước được.

Hứa Thanh Gia vỗ về lão bà, ngày đó hắn đến Thính Phong Viện bái kiến Ninh Vương điện hạ còn đặc biệt thành khẩn thỉnh tội với Ninh Vương điện hạ: "Điện hạ, nội tử xuất thân từ thương hộ phố phường, từ nhỏ nàng chưa từng đọc sách viết chữ, lá gan nàng lại nhỏ nên rất dễ bị dọa. Lúc nãy trở về nàng đã bị hù dọa đến mức trong mắt sóng nước lăn tăn, nói rằng đã khiến Ninh Vương điện hạ giận dữ. Dù saothì... nàng cũng chỉ nghịch ngợm một chút, lại thích dẫn bọn nhỏ vui đùa, nàng nói nam hài tử nhất định phải rèn luyện sức khỏe tốt, dù sao cũng là có ý tốt, mong điện hạ thứ cho nàng tội bất kính!"

Vũ Tiểu Bối vốn đang nằm trong lòng Vũ Sâm chơi cửu liên hoàn bằng bạch ngọc thì thấy Hứa Thanh Gia, thế là bé liền từ trong lòng Vũ Sâm bò xuống, chạy tới trước mặt Hứa Thanh Gia, dâng cái cửu liên hoàn đến trước mặt hắn, "Cha, cha giải đi."

Hứa Thanh Gia: “...”

Cái con gấu con phá đám này!

hắn vốn đến đây để thỉnh tội nhưng con của Ninh Vương điện hạ lại ở ngay trước mặt mà gọi mình là cha, đây còn không phải là càng khiến Ninh Vương điện hạ chú ý hay sao?