Tiểu Nương Tử Nhà Đồ Tể

Chương 54-3




Hàn Nam Thịnh cũng không nghĩ tới Hứa Thanh Gia không cùng quan lớn kết thân mà lại trở về quê cưới nữ nhi nhà đồ tể. Vị Hứa nuonhgư tử này hắn cũng gặp rồi, là mộtngười không kiêu ngạo không siểm nịnh. Đứng cùng một chỗ với Hứa Thanh Gia thậtsự rất xứng đôi vừa lứa, thực sự không nhìn ra nàng xuất thân từ gia đình đồ tể phố phường.

hắn cũng nhớ tới phụ thân của Hứa Thanh Gia – trước đây cũng là một người nổi tiếng tài hoa, làm người chính trực ngay thẳng, ánh mắt nhìn người cũng không kém, chắc phải có lý do gì đó thì hắn mới để Hứa Thanh Gia cưới nữ nhi nhà đồ tể!?

đã có thể bước vào cửa Hứa gia, chắc Hồ Kiều cũng phải có chỗ hơn người, không thể vì xuất thân mà xem nhẹ người khác được.

Hàn Nam Thịnh cũng không muốn bởi vì phu thê Hứa Thanh Gia mà cùng phu nhân nhà mình cãi nhau, công việc của hắn ở nha môn còn chưa xử lí hết làm sao có thời gian ở hậu viện đôi co với người khác vì vậy hắn liền phẩy tay áo bỏ đi, hành động này của hắn cũng làm Hàn phu nhân giận dỗi nửa ngày.

Hứa Thanh Gia mang theo Hồ Kiều rời khỏi Hàn phủ, phu thê hai người ngồi trên xe ngựa đi dạo phố một chút, khi đến chỗ đông người, náo nhiệt thì để phu xe trở về dịch quán cất xe, còn hắn thì mang theo Hồ Kiều đi dạo phố. Từ lúc đi khỏi Hàn phủ Hồ Kiều cũng chưa đề cập nửa chữ về quận trưởng phu nhân. Hứa Thanh Gia cảm thấythật hối hận khi dẫn lão bà đến chào hỏi quận trưởng phu nhân, dựa theo biểu hiệncủa Hồ Kiều thì lần bái kiến này…thật sự không vui vẻ gì.

Đợi Hồ Kiều dạo phố, rồi chơi chọi gà thắng được 50 văn tiền, tâm trạng vui vẻ chở lại, Hứa Thanh Gia mới dám dò hỏi chuyện gì sảy ra khi nàng đi bái kiến Hàn phu nhân. 

Sau khi Hồ Kiều thắng được 50 văn tiền, tâm trạng liền vui vẻ hơn, không còn để ý đến những chuyện không vui nữa. khi nàng thấy Hứa Thanh Gia nhỏ nhẹ dò hỏi bên cạnh thì cũng chỉ nói: “ Đạo bất đồng, bất tương vi mưu.” ( nghĩa là: Tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi được.)

Lão bà nhà mình từ trước đến nay đọc sách chỉ là để cho có, nàng nói chỉ cần khôngphải mù chữ là được, có đọc nhiều hơn cũng không thể đi thi làm quan được, cần gì phải phí thời gian trong đống sách vở, còn không bang luyện tập, hoạt động than thể để khỏe mạnh hơn. hắn thật sự không nghĩ tới đến khi gặp chuyện nàng lại chỉ nói ramột câu thành ngữ nho nhã như vậy.

Hứa Thanh Gia suy nghĩ câu nói của Hồ Kiều mấy lần, trong nội tâm ngũ vị tạp trần, nhất thời không nói được lời nào.

Hàn phu nhân xuất than từ danh môn thế gia, điều này hắn sớm đã biết, còn A Kiều lại xuất than từ đồ gia phố phường, tựa như trên trời dưới đất. Trong chuyện này thực sựlà hắn đã làm có chút gượng ép rồi. hắn không chỉ muốn tạo phúc cho dân mà còn muốn tranh thủ chút quyền lợi cho vợ con, hắn muốn A Kiều có thể gia nhập vào cuộc sống quan trường của hắn.

Nhưng hắn không ngờ…hắn thực sự không muốn A Kiều chịu ủy khuất.

trên đường dạo phố Hồ Kiều tìm được một cửa hàng bán bún gạo tương cay, hoan hômột tiếng liền lôi kéo hắn đi vào. Gọi hai tô bún gạo tương cay và vài món ăn kèm rồi bắt đầu vùi mặt vào ăn. Hồ Kiều ăn vài miếng rồi ngẩng đầu lên thì thấy Hứa Thanh Gia vẻ mặt rối rắm ngồi thừ ra nhìn nàng. Thấy vẻ mặt của hắn lúc này nàng liền hiểuhắn lại suy nghĩ lung tung rồi. Hồ Kiều nháy mắt mấy cái rồi cúi đầu nắm tay hắn nóinhẹ: “ Hứa đại ca, chẳng lẽ tương lai, khi Tiểu Bảo làm quan, người ta hỏi về gia thế của hắn, hắn nói mẹ ta là nữ nhi nhà đồ tể thì hắn cũng phải xấu hổ mà từ quan hay sao?”

Hứa Thanh Gia:…

Hồ Kiều cười ngọt ngào nói tiếp: “ Những người yêu thích ta thì không cần ta nịnh nọt cũng đều yêu thích ta. Còn những người không thích ta thì xuất thân của ta là điều thứ nhất khiến họ ghét bỏ. Mà chẳng lẽ có phu quân làm quan thì trước tiên triều đình phải nhìn xuất thân của hậu viện ( ý nói nữ nhân trong nhà đó) nhà hắn làm chiến tích hay sao?

Nghe nàng nói vậy hắn liền hiểu ý nàng rồi.

Ý nàng là nàng không thể chọn mình sinh ra trong gia đình nào, mà nàng cũng khôngtự ti về xuất thân của mình, tất nhiên nàng cũng sẽ giáo dục Hứa Tiểu Bảo trong tương lai sẽ không bởi vì xuất thân của mẹ hắn mà cảm thấy tự ti, huống chi là Hứa Thanh gia thì càng không cần phải nói.

Phu thê bọn họ đến Hàn phủ chào hỏi Hàn phu nhân cũng chỉ là nể mặt mũi Hàn Nam Thịnh coi trọng Hứa Thanh Gia nên thuận tiện xã giao với cấp trên một chút mà thôi. Dù xuất thân của nàng có làm đồng nghiệp cấp trên của hắn coi thường thì Hứa Thanh Gia cũng không bởi vì xuất thân của nàng mà chán ghét nàng, dù sao hắn cũng khôngmuốn dựa vào quan hệ của mấy nữ nhân ở hậu viện để thăng quan, vì vậy nàng cũngkhông cần đi nịnh bợ Hàn phu nhân để làm gì. Hôm nay coi như là có duyên gặp mặt nhưng không có duyên làm bạn mà thôi, cần gì phải để việc này trong lòng.

Uổng cho Hứa Thanh Gia đọc qua nhiều sách vở, giờ khắc này hắn cảm thấy dù A Kiềukhông dọc nhiều sách nhưng khi gặp chuyện lại suy nghĩ cực thấu đáo.

hắn cầm ngược lại lấy bàn tay nhỏ của Hồ Kiều, giọng nói trầm thấp khẽ nói: “ A Kiều, ta nhất định không làm nàng thất vọng!”

Nghe hắn nói vậy Hồ Kiều cũng chỉ chỉ chỉ vào bát bún rồi nói: “ Chàng còn không mau ăn đi, bún đều nguội hết rồi.” nói xong rồi lại bồi them một câu: “ Hứa đại ca, chàng từ trước đến giờ đều chưa từng làm ta thất vọng.”

Bởi vì từ trước đến giờ nàng cũng chưa chờ mong điều gì, thế nhưng mọi chuyện xảy ra cho tới bây giờ thực sự là thu hoạch ngoài mong đợi của nàng, lúc nào nàng cũng có cảm giác thắng lợi.

Hứa Thanh Gia nghe Hồ Kiều nói những lời này thì cảm thấy thật ấm áp, tri kỷ. Những lời động viên này trừ mẹ hắn ra thì cũng chưa từng có ai ngoài Hồ Kiều nói.

Hứa Thanh Gia một tay vẫn nắm lấy bàn tay nhỏ của Hồ Kiều còn tay kia thì bắt đầu ăn bún của mình. hắn cảm thấy đây là bát bún ngon nhất từ trước đến giờ mà hắn ăn.

Dịch quán Hứa Thanh Gia đang ở là của triều đình mở ra để làm nơi tiếp đón quan viên đi thị sát và sứ thần các nước. Lần này dịch quán đã được Hàn Nam Thịnh thông báo nên Hứa Thanh Gia từ giờ về sau khi đến đây báo cáo công việc có thể trực tiếp vào ở tại dịch quán. Lần này phu thê hai người đến chào hỏi Hàn phu nhân, nếu như Hàn phu nhân nhiệt tình tiếp đón bọn họ sẽ ở lại đây hai ngày rồi mới trở về huyện Nam Hoa. Nhưng theo tình hình bây giờ thì có lẽ phu thê hai người cũng không cần ở lại thêm nữa. Vì vậy sau khi ăn xong hai người liền trở về dịch quán chuẩn bị đồ đạc trở về nhà. Nếu đi nhanh thì có thể chiều ngày mai là họ có thể gặp được hai tiểu yêurắc rối ở nhà. Nghĩ như vậy khiến Hồ Kiều rất vui vẻ, vì vậy trên đường trở về dịch quán Hồ Kiều mua rất nhiều đồ ăn vặt và đồ chơi cho hai đứa nhỏ. Nàng bây giờ mặc dù có chút tài sản dư dả nhưng cũng chưa từng chăm chút bề ngoài cho bản thân, lần này theo Hứa Thanh Gia tới châu phủ nàng cũng không thể ăn mặc quá xuề xòa như ở nhà nên đã phải suy nghĩ mặc gì một phen nhưng có vẻ như cũng không làm Hàn phu nhân vừa mắt. Lần này Hồ Kiều bị Hàn phu nhân coi thường có vẻ đã đả kích tới Hứa Thanh Gia vì vậy khi đi qua cửa hàng trang sức hắn nhất quyết lôi kéo nàng vào trong thay nàng chọn vài cái châm cài đầu đơn giản rồi mới chịu đi ra.

Đợi đến khi phu thê hai người trở lại dịch quán, đem đồ đạc sắp xếp xong, lấy chút nước ấm chuẩn bị rửa mặt thì nghe thấy phòng bên cạnh vang lên tiếng quát mắng, và tiếng khóc nhỏ.

“…Ngươi ngoại trừ khóc còn có thể làm gì? Để ngươi đi bái kiến phu nhân, nói vài lời tốt đẹp, làm nàng vui vẻ rồi nói tốt vài câu cho ta thì đến cuối năm đến đợt kiểm tra đánh giá ta cũng có thể được khen vài câu. Có mỗi việc nhỏ như vậy ngươi cũng làmkhông xong thì ta lấy ngươi có tác dụng gì chứ?”

Nghe thấy bên cạnh nói gì Hứa Thanh Gia cùng Hồ Kiều quay qua nhìn nhau, cũngkhông nói được gì.

Vị phu nhân bên kia khóc sướt mướt nhỏ giọng cầu xin: “ Phu quân, ta…ta lần sau sẽcẩn thận hơn, sẽ không thất lễ trước mặt phu nhân nữa, phu quân đừng nóng giận..”

Bởi vì đã qua tết nguyên tiêu nên những quan viên muốn nịnh bợ Hàn Nam Thịnh cũngđã đến thăm hỏi tặng quà từ lâu rồi. Giờ trong dịch quán đáng lí cũng không có người nào ở mới phải chứ

Hứa Thanh Gia là trường hợp đặc biệt, hắn là bị Hàn Nam Thịnh cố ý điểm danh mang theo gia quyến đến, Nhưng không nghĩ tới vậy mà ở đây ngoài phu thê hắn ra còn có người khác, hơn nữa còn là người quen chứ.

“ Sao lại là hắn?”

Hồ Kiều nghe vậy liền biết bên cạnh là người Hứa Thanh Gia quen biết, nghe kĩ lại thìcảm thấy âm thanh này cũng có phần quen tai. Lại nhớ đến hôm nay gặp lại nữ nhi nhà Hàn đại nhân liền nhớ ra bên cạnh là ai rồi.

“ Người ở bên cạnh không phải là…đồng môn thi cùng năm với chàng chứ?”

Nghe Hồ Kiều hỏi vậy Hứa Thanh Gia liền gật đầu, mắt lộ ra vể kinh ngạc.

Thang Trạch vừa nhậm chức huyện lệnh huyện Khúc Tĩnh, vừa nhậm chức đã phải thu dọn cục diện rối rắm ở đó. hắn sử lý mọi việc cũng ổn chỉ trừ việc giết sạch toàn thôn có người nhiễm bệnh thì thật tàn nhẫn còn những việc khác xem như xử lý cũng tốt. Hàn Nam Thịnh cũng có suy nghĩ giống Hứa Thanh Gia, năm đó huyện Khúc tĩnh sảy ra chuyện lớn nhưng đến cuối cùng Thang Trạch vẫn xử lý được mọi chuyện vì vậy năm đó hắn cũng được khen thưởng. Nhưng đến năm trước hắn cũng không làm ra được thành tựu gì, năm nay không nghĩ tới hắn cũng không có làm được điemr gì tốt, có lẽ nào hắn lại gây ra chuyện gì?

Quan viên không có thành tựu hoặc mấy năm liên tục kiểm tra bị đánh giá không tốtthì sẽ ảnh hưởng đến con đường thăng quan tiến chức. Cho nên cũng khó trách Thanh Trạch sốt ruột như vậy, phải dẫn theo phu nhân tiến hành kế hoạch nịnh bợ hậu viện.

Có điều nghe tiếng khóc của Thang phu nhân thì có vẻ Hàn phu nhân cũng khôngthích nàng, mà có vẻ trước mặt Hàn phu nhân nàng đã làm ra hành động gì thất lễ rồi, vì vậy Thang Trạch mới đem sự sợ hãi trong lòng chuyển hóa thành lửa giận phát tiết lên người phu nhân của mình. Mà có thể hắn cho rằng bây giờ dịch quán cũng khôngcó quan viên nào vào ở nên giọng nới cũng rất lớn, vì vậy cũng làm cho phu thê Hứa Thanh Gia nghe không sót chữ nào.

Vốn việc này trong mấy nhà quyền quý cũng không có gì lạ, nhưng Hồ Kiều khôngxuất thân từ gia đình nhà quyền quý nên giờ nàng đang áp sát tai vào tường nghe đến nửa canh giờ “ hiện trường trực tiếp Thang đại nhân giáo huấn vợ”. sau khi nghe xong Hồ Kiều lại nhẹ nhàng đi tới chỗ Hứa Thanh Gia, ngồi trên đùi hắn, ôm cổ hắn rồi nhẹnhàng nói: “ Hứa đại ca, ta hiện tại cảm thấy mình thật may mắn.” Luồn cúi, ninh bợ, đút lót mấy việc này nàng chắc chắn không làm được.

Nếu nàng phải gả cho loại nam nhân như Thang Trạch, nàng sẽ hòa ly với hắn hoặc sẽđánh chết hắn, tóm lại là sẽ không để hắn chửi bới chút giận lên người nàng, buộc nàng làm những chuyện mình không thích.

Hứa Thanh Gia thuận thế ôm nàng vào trong ngực, hôn nhẹ lên môi nàng một cái, bàn tay nhẹ nhàng mò đến trước ngực nàng, nhẹ giọng thì thầm: “ Như vậy A Kiều chuẩn bị báo đáp vi phu như thế nào?”

Hồ Kiều nháy nháy con mắt cười thập phần nịnh nọt: “ Ta lấy thân báo đáp có được hay không!?”

“ Gãi đúng chỗ ngứa của ta!”

Ngày hôm sau Hồ Kiều eo chân bủn rủn, tỉnh tỉnh mơ mơ được Hứa Thanh Gia dẫn xuống lầu ăn sáng. Còn huyện lệnh đại nhân thì một bộ thần thanh khí sảng, thần thái sáng láng ngồi đối diện nàng, còn thỉnh thoảng gắp thức ăn vào bát nàng, nói mấy câu quan tâm trăm sóc: “ A Kiều muội muội ăn nhiều một chút, món này cực kỳ bổ dưỡng đấy!~”

Hồ Kiều ngáp một cái rồi trừng mắt với hắn: “ Bổ cái đầu ngươi!” Tối hôm qua hắn như hòa thượng 18 năm mới được ăn thịt vậy. Giờ nàng thực hối hận vì sao mình cả ngày muốn bắt hắn rèn luyện thân thể chứ, hiện tại thì tốt rồi, thể lực của hắn thì càng ngày càng tốt, chính mình mỗi đêm chỉ có thể cam bái hạ phong.

Hứa Thanh Gia nghe nàng nói vậy chỉ có thể sờ sờ mặt trực tiếp bỏ qua lời của nàng, thập phần yêu thương trấn an nàng: “ Nàng mau ăn no đi, tí nữa lên xe lại ngủ mộtlát, ta đảm bảo chỉ ôm nàng sẽ không làm gì.”

Hồ Kiều:…

một lúc sau thì Hồ Kiều và Hứa Thanh Gia thấy phu thê Thang Trạch từ trên lầu đixuống. Phu thê hai người nhìn thấy họ cũng rất bình tĩnh, nhưng Thang Trạch khi nhìn thấy phu thê Hứa Thanh Gia thì lại hơi kinh hoảng: “ Hứa hiền đệ cũng ở đây sao? Đây là…hai người mới tới hay là muốn rời đi vậy?”

“ Bọn ta vừa ăn xong rồi, giờ muốn rời khỏi đây, ở trong nhà còn có trẻ nhỏ nên ta cũng không tiện ở lại.” Hứa Thanh Gia khách khi trả lời hắn.

Thang Trạch đang lo lắng chuyện tối qua mình quát mắng phu nhân nhà mình bị phu thê Hứa Thanh Gia nghe thấy nhưng từ thái độ của phu thê bọn họ thì có vẻ khôngnghe thấy gì. Hơn nữa dịch quán hiện giờ có rất nhiều phòng trống, mà di quán diện tích rộng năm tòa nhà trong di quán cũng cách nhau khá xa, mà có thể bọn họ khôngcùng ở một tòa. Nghĩ như vậy Thang Trạch cũng dần yên lòng, chào hỏi xã giao mấy câu rồi đường ai nấy đi.