Tiểu Nương Tử Của Triệu Công Công

Chương 7




Tiểu Vân không có thói quen ngủ nướng, trời vừa tờ mờ sáng đã tỉnh giấc, thấy Triệu Trường An vẫn còn đang ngủ say liền lén lút vươn ngón tay cẩn thận chọc lên gương mặt gầy gò của hắn, miệng còn trộm cười ngây ngốc, sau đó rón rén mặc thêm áo ngoài xuống giường đi múc nước rửa mặt.

Triệu Trường An ngủ không sâu, vừa nghe được động tĩnh của nàng liền tỉnh giấc, hắn giả bộ nhắm mắt ngủ tuỳ ý cho nàng chơi đùa, chờ Tiểu Vân vừa rời giường đã mở hai mắt vẫn còn chút mơ màng. Đợi đến khi không nhìn ra sự khác thường hắn mới thay y phục ra ngoài cửa, liếc mắt lại thấy tây phòng một mảnh hỗn độn, khuôn mặt lập tức trầm xuống đi qua đóng mạnh cửa gian phòng này lại, sau đó quay người đi đến bên giếng múc nước.

Tiểu Vân đang ngồi nhóm lửa chuẩn bị bữa sáng, trên mặt bếp còn có một khối bột được cán mỏng cắt thành từng sợi mì dài đặt trên chiếc đũa lớn, nàng đập hai quả trứng gà, băm nhỏ hành tỏi cùng gừng cho vào dầu sôi làm thành nước sốt phủ trên mặt mì sợi. Cảm giác có bóng người bước vào, vừa nhìn lên liền thấy Triệu Trường An bê thùng nước bằng hai tay, dáng đi kỳ quái như con cua đang cố hết sức đổ nước vào trong lu.

"Trước tiên ngồi xuống ăn cơm đã", Tiểu Vân bưng lên một bát mì đầy, mùi thơm từ thức ăn ngào ngạt khiến người khác ngửi vào không khỏi chảy nước miếng: "Hôm nay huynh vẫn phải đi ra ngoài sao?"

"Không cần", Triệu Trường An nói vọng vào, động tác trên tay cũng không ngừng lại, hắn đi tới đi lui ba lần cho đến khi thấy nước trong lu đã đầy mới ngồi vào bàn ăn. Đêm qua hắn chưa kịp ăn gì đã nháo một trận ầm ĩ như vậy, sáng nay lại tốn không ít sức lực đi bê nước, hiện tại đã đói đến mức ngực dán vào lưng, cầm lấy đôi đũa gỗ vừa muốn động thủ lại nhìn vào trong bát ăn của Tiểu Vân.

"Đừng lo, trong nồi vẫn còn."

Tiểu Vân cho rằng hắn sợ nàng không đủ ăn, không ngờ hắn lại đẩy bát đựng đầy trứng gà đến trước mặt nàng, sau đó cầm lấy bát của nàng bắt đầu muốn động đũa.

"Ta ăn bát này"

Tiểu Vân dở khóc dở cười, loại chuyện này cũng không phải lần đầu, nàng lập tức lấy lại bát của mình: "Bát này ta cho rất nhiều ớt, dạ dày của huynh không tốt ăn vào sẽ khó chịu".

Triệu Trường An không nói gì, chỉ đem hai quả trứng gà trong bát hắn gắp vào bát của Tiểu Vân.

"Chỉ là mấy quả trứng mà thôi, về sau chúng ta nuôi mấy con gà lúc đó muốn ăn bao nhiêu liền có bấy nhiêu". Tiểu Vân tức giận trừng mắt nhìn hắn rồi lại gắp trứng trả về, giọng nói mềm mại xen vài phần làm nũng: "Chúng ta mỗi người ăn một quả"

Triệu Trường An gật đầu, nhìn chằm chằm quả trứng trong bát trầm tư chốc lát: "Muội ăn mặc đơn giản quá, để lát nữa ta tìm cho muội một cây trâm vấn tóc".

"Thật sao?" Tiểu Vân kinh ngạc kêu lên, trong mắt tràn đầy vui sướng, nhưng ngay sau đó lại sờ lên chiếc đũa gỗ cố định tóc trên đầu, biểu tình tiếc hận nói: "Hay là thôi đi, chúng ta không có nhiều tiền, vẫn nên để dành một chút".

"Không có gì đáng ngại". Triệu Trường An cúi đầu ăn mì chột dạ lên tiếng. Thực ra mấy năm nay hắn cũng tích góp được một ít của cải, dù không thể coi là giàu có nhưng vẫn gọi là có của để dành, chẳng qua hắn không thích khoe khoang ra bên ngoài nên mấy thứ kia đều bị hắn giấu kín mít.

Sau khi ăn xong, Triệu Trường An quả nhiên không biết từ nơi nào lấy ra một chiếc trâm cài tóc hình đám mây màu bạc, trên mặt còn nạm một viên ngọc lục bảo trong suốt như pha lê.

Tiểu Vân vô cùng háo hức, nàng ngồi trước gương đồng bới tóc thành một búi lớn rồi dùng trâm bạc cố định lại, sau đó xoay người hỏi hắn: "Có đẹp không?"

Triệu Trường An bất đắc dĩ nhìn búi tóc trên đầu nàng nhịn không được bật cười, rõ ràng có một đôi tay khéo léo có thể làm ra nhiều món ngon như vậy tại sao đến một kiểu búi tóc cơ bản cũng không biết làm? Hắn bước đến sau lưng nàng, cầm lấy lược một lần nữa thay nàng chải lại mái tóc dài. Thời trẻ ở Hoa Dao cung từng nhìn thấy Trương Bỉnh Văn thường xuyên chải rất nhiều kiểu tóc cho Trưởng công chúa, bản thân hắn cũng mưa dầm thấm lâu học trộm được sáu bảy phần, sau lại chuyển đến cung của Lâm Thái phi để hầu hạ, trải qua thời gian dài cũng coi như học thành một thân tài kỹ.

Tiểu Vân cảm thụ ngón tay linh hoạt luồn vào giưac tóc mình, đầu ngón tay hơi lạnh thỉnh thoảng chạm qua da thịt trơn bóng trên cổ nàng, đôi tay giấu dưới ống tay áo xoắn xuýt bị chính ý nghĩ của mình doạ sợ. Tiểu Vân cắn môi dưới trộm ngẩng đầu nhìn thoáng qua bộ dáng chăm chú của Triệu Trường An không khỏi đỏ bừng mặt.

"Thấy thế nào?" Triệu Trường An thuần thục vén mái tóc dài lên, cuối cùng nghiêng cây châm cài vào giữa búi tóc, nhìn tác phẩm của chính mình cảm thấy vô cùng hài lòng.

"Trường An ca ca thật là lợi hại!" Tiểu Vân nhìn bản thân mình trong gương không nhin được kinh hô ra tiéng. Gương mặt thanh thuần của nàng cài lên cây trâm bạc càng tăng thêm vài phần cảm giác tươi mát.

Triệu Trường An ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, ánh mắt thấp thỏm nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đúng rồi, đợi lát nữa ta đem tây phòng dọn dẹp lại, buổi tối muội có thể trở về chỗ của mình".

"Bang" một tiếng, Tiểu Vân gỡ cây trâm trên đầu xuống đập mạnh lên bàn, trên mặt không chút biểu cảm ngồi thẳng người nhìn hắn.

"Trường An ca ca, huynh đây là đang đánh ta một bạt tai rồi lại dỗ ta bằng một viên táo ngọt sao?" Ngày thường Tiểu Vân ít khi nào tức giận, cho dù có tức giận thanh âm vẫn luôn ôn nhu, mềm mại: "Nếu huynh đã nghĩ không muốn ta thì cứ nói thẳng, ngày mai ta lập tức gả cho cháu trai què nhà Ngô nhị thẩm!".

Triệu Trường An như bị sét đánh, lùi ra phía sau mấy bước dựa lưng vào tường mới ổn định được cơ thể: "Muội... muội nói cho rõ ràng, cháu trai què nào? Chuyện xảy ra khi nào!"

"A, Ngô nhị thẩm ngày hôm qua có tới, nàng nói muốn dùng mấy lượng bạc chuộc ta về làm nương tử cho cháu trai nàng, ai kêu huynh không cần ta"

"Ai nói ta không cần, không đúng, vậy muội trả lời như thế nào?". Triệu Trường An bị lửa giận công tâm, suýt chút nữa đã bị dụ nói ra.

Tiểu Vân vỗ nhẹ mười ngón tay, biểu tình bình tĩnh đáp: "Huynh yên tâm, ta lập tức dọn trở về tây phòng".

"Không được!" Triệu Trường An không biết lấy đâu ra sức lực, một tay đè lại cả người Tiểu Vân muốn đứng lên quay trở lại ghế ngồi, lo lắng nói: "Không thể trở về! Không được đi đâu cả!"

Tiểu Vân mạnh mẽ gật đầu nhỏ tỏ vẻ tán đồng. "Phụt" một tiếng, nàng bật cười kéo bàn tay của Triệu Trường An nắm vào trong tay mình, đem sự tình ngày hôm qua thêm mắm thêm muối kể lại một lượt, đương nhiên nàng chỉ nhặt những điều trọng điểm nói ra.

Triệu Trường An nghe xong mày lập tưc cau lại, nổi giận đùng đùng đem dụng cụ pha trà ném ra ngoài, trừng mắt nhìn Tiểu Vân rống giận: "Đã dám đánh chủ ý lên người của ta muội còn dám cho các nàng uống trà, không được, lần sau ai đến cũng không được mở cửa, có nghe không!"

"Đã biết", Tiểu Vân nhịn lại ý cười từ khoé mắt, tròng mắt đảo một vòng hạ quyết tâm nói: "Chúng ta thành thân đi!"

"Cái...... Cái gì?" Triệu Trường An cho rằng bản thân nghe lầm, một hơi nghẹn ở trong cổ họng suýt nữa thở không nổi.

Tiểu Vân có chút thẹn thùng, cúi đầu kéo ống tay áo của hắn: "Chúng ta thành thân, các nàng sẽ không thể đánh chủ ý lên người chúng ta nữa"