Tiểu Nữ Tử A Trúc/Tiểu Sư Muội Nói Chuyện Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 42




Buổi tối lúc trưởng lão Thông Trần đến, các đệ tử đã sửa xong nóc nhà, vẻ mặt kiêu ngạo chờ lão ta khen ngợi.

Đệ tử đi bên cạnh trưởng lão Thông Trần nói vài câu, nói chuyện guồng nước cho lão ta.

Khóe miệng trưởng lão Thông Trần giật một cái, nhưng cũng không nói gì.

Đúng là không có cách nào với Khương Trúc mà.

Phong bế linh lực là vì sợ nàng dùng túi trữ vật để đựng nước, không ngờ dù nàng không có linh lực thì cũng có thể làm ra một cái guồng nước thủ công.

Bị đầu cơ trục lợi nhiều lần, có khi lão ta cũng phải hoài nghi liệu có phải Khương Trúc chuyên khắc lão ta không.

Khương Trúc cười tủm tỉm nói: “Trưởng lão, chúng ta làm như này có tính là lấy công chuộc tội không?”

Sắc mặt trưởng lão Thông Trần vẫn rất nghiêm túc: “Có thể, nhưng ta vẫn muốn nhấn mạnh một lần nữa, không cho phép truyền bá công pháp kỳ quái trong tông môn.”

Khương Trúc cực kì khéo léo gật đầu.

Các đệ tử khác cũng bộ dạng cam đoan.

Bọn họ lén học, không nói cho người khác là được.

“Giải trừ linh lực đi, từ mai bắt đầu chính thức đi học.”

Sau khi để lại câu này, trưởng lão Thông Trần quay người rời đi.

Các đệ tử cứ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rồi phát ra âm thanh hưng phấn vui sướng.

“Môn công pháp kia làm thế nào? Như này như này sao?”

“Tập trung linh lực ở cổ tay, sau đó truyền qua gậy, ta đã nhớ rồi...”

“Tốt quá rồi, cuối cùng cũng không cần gánh nước nữa, lần đầu tiên bị phạt mà kết thúc nhanh như vậy.”

“Cảm giác có linh lực thật là tốt, nhìn bộ cước pháp ta mới học này, có phải bị vẻ tuấn tú của ta làm choáng váng rồi không.”

Giữa mày Khương Trúc giật mạnh một cái.

Trơ mắt nhìn Huyền Tịch dùng một cước đá văng đầu của cọc gỗ, sau đó cọc gỗ kia bay ra ngoài, rơi phịch một tiếng đập vỡ tượng đá đặt bên ngoài.

Các đệ tử lập tức hóa đá.

“A... Ta... cái này... nó tự nát mà?”

Hắn ta bị dọa đến mức nói năng lộn xộn, nhìn trái nhìn phải rồi chạy tới trước tượng đá, mặt buồn rười rượi cầm lấy hòn đá muốn ghép lại, đáng tiếc mấy tảng đá này cực kì không nể mặt, cứ thế rơi xuống.

Các đệ tử chạy theo sau.

“Làm sao bây giờ, lại đi khắc một cái khác à?”

“Khác nhau đấy, sẽ bị nhìn ra thôi.”

“Vậy làm sao bây giờ?”

Các đệ tử vội lắc đầu, vẻ mặt luống cuống.

“Tam sư huynh tới đan phòng đi.” Khương Trúc thành khẩn đề nghị nói.



Minh Huệ ngẩng đầu khó hiểu: “Tại sao?”

Chẳng lẽ trong đan phòng có tượng đá?

Khương Trúc nghiêm túc nói: “Bởi vì gặp phải chuyện như vậy sẽ rất đau đầu, có thể lấy mấy viên thuốc để phòng trước.”

Các đệ tử khác: “…”

Trò đùa này thật nhạt nhẽo.

Bọn họ cứ tưởng tiểu sư muội có ý tưởng hay ho nào đó.

Dáng vẻ Minh Huệ ý chỉ tam sư huynh, huynh tự bảo trọng đi: “Tiểu sư muội cũng không có cách nào khác, sư huynh, huynh vẫn nên tự đi tự thú sớm một chút đi.”

Khương Trúc đồng tình gật đầu: “Chết sớm siêu sinh sớm.”

Các đệ tử lần lượt vỗ vỗ bả vai hắn ta: “Sư huynh nén bi thương.” Nói xong thì co cẳng chạy mất, sợ bị liên lụy.

Cuối cùng chỉ để lại một mình hắn ta đứng tại chỗ khóc không ra nước mắt.

Phật đường ——

Toàn thân Phật Tổ trên đài sen bốc lên ánh sáng vàng, các đệ tử chia làm hai hàng, các trưởng lão đứng ở phía trước.

Đây là nghi thức mời Thần Phật ban pháp hiệu.

Vốn dĩ Khương Trúc Trúc Cơ xong trở về tông môn sẽ được ban thưởng pháp hiệu, nhưng nàng vừa về đã bị phạt, cho nên mới kéo dài tận mấy ngày.

Tông chủ cầm một bản kinh Phật trong tay, vung tay lên, Phật văn màu vàng bay ra ngoài, xoay tròn xung quanh Khương Trúc đang quỳ gối trên đệm hương bồ.

Không lâu sau, ánh sáng vàng trên thân Phật Tổ trở nên rực rỡ.

Trước mắt Khương Trúc xuất hiện hai chữ vàng được phóng đại, chữ vàng kia càng ngày càng lớn, cuối cùng khắc sâu vào cơ thể nàng.

Ánh sáng vàng tan đi, người trong Phật đường đồng thời hành lễ với Phật Tổ.

Một tiếng chuông vang lên, giọng nói trang nghiêm của Tông Chủ vọng khắp Phật đường: “Khương Trúc, tuổi vừa tới mười lăm, nhất niệm ngu tức bàn nhược tuyệt, nhất niệm trí tức bàn nhược sinh (1), pháp hiệu Niệm Nhất.”

Sau khi Khương Trúc hành lễ xong, nghi thức chính thức kết thúc, sau này, tên của nàng sẽ thay thế bằng Niệm nhất, cũng có nghĩa là chính thức trở thành đệ tử Phật môn.

Nghi thức kết thúc, các nhóm đệ tử khác lần lượt rời khỏi Phật đường.

Khương Trúc lại không đi, nàng chen vào trong nhóm trưởng lão.

“Trưởng lão Như Tâm, ta có thể theo người học luyện khí không?”

Phật tu chủ yếu tu tâm tu đạo, đây là bên trong, nghề nghiệp bên ngoài không cố định, ví như có Phật tu vẫn sẽ dùng kiếm, cũng có người sẽ luyện đan. Chẳng qua kiểu Phật tu như thế phải ngàn dặm mới tìm được một người, có thể kiên trì với Phật tâm của mình thì lác đác chẳng có bao nhiêu.

Rất nhiều Phật tu tu thế nào lại thành Kiếm tu, cuối cùng đạo tâm vỡ vụn, đối phần lớn người tu Phật mà nói, chỉ tu tâm thôi đã không dễ rồi, cho nên bọn họ sẽ không lẫn lộn thêm thứ gì vào việc tu hành.

Nhưng trưởng lão Như Tâm thì khác, lão tu Phật nhưng đồng thời cũng tu thêm cả luyện khí, còn có trưởng lão Huyền Chân, vừa tu Phật vừa nghiên cứu Tinh Thần thuật.

Đạo Ngộ nghe xong cũng có hứng thú: “Ồ, Niệm Nhất có hứng thú với luyện khí sao? Lần này muốn nghịch ra thứ gì hay ho thế?”

Khương Trúc cười cực kì thần bí, nhưng không nói cụ thể.



Nàng muốn cải tạo tông bài một chút, nhưng không có cơ sở luyện khí thì rất khó làm.

Nếu là đệ tử khác, trưởng lão Như Tâm nhất định sẽ từ chối.

Dù sao Phật tu muốn để tâm tới chuyện khác thì cần tâm tính mạnh mẽ, bọn họ không thể từ Phật tu lại biến thành Khí tu, còn muốn luyện khí, đúng là rất khó khống chế.

Nhưng Niệm Nhất thì khác.

Trưởng lão Như Tâm nhìn thoáng qua trưởng lão Đạo Ngộ.

Đạo Ngộ nói nàng từng đi lên thang Vãng Sinh

Hơn nữa sau khi nàng phát minh chuỗi hạt lần trước, thật ra lão đã bắt đầu cố ý lẫn vô tình để ý đến nàng, chỉ là ngại đến giờ nàng cũng không tự mình nhắc tới, cho nên lão cũng không đi tìm nàng.

“Có thể, sau khi tan học thì ngươi tới tìm ta.”

Thuận lợi hơn so với trong tưởng tượng, Khương Trúc nở một nụ cười mừng rỡ: “Được.”

Chờ sau khi nàng rời đi, trưởng lão Thông Trần mới không vui nói: “Các ngươi lại làm cái gì nữa? Con bé đã có thiên phú tu Phật thì để con bé một lòng tu Phật đi, các ngươi thế này lại đang hại con bé đấy.”

Trưởng lão Như Tâm hơi khựng lại, nghĩ tới Đạo Ngộ nói không thể nói cho lão ta biết chân tướng, thế là uyển chuyển nói:

“Thiên phú của con bé rất tốt, không chừng có thể trở thành thiên tài tuyệt thế.”

Trong mắt trưởng lão Thông Trần đều là biểu cảm ngươi không nói lý gì cả, cảm giác kích động lộ rõ trong giọng nói: “Dù thiên phú của con bé có tốt đi chăng nữa thì cũng không chịu nổi bị các ngươi hành hạ như thế, con bé vừa mới có pháp hiệu, mới nhập môn mà các ngươi đã để con bé đi học cái gì mà luyện khí, luyện khí cái gì, có phải cả ngày các ngươi chỉ nằm không có việc gì làm, rảnh đến phát hoảng rồi không.”

Trưởng lão Như Tâm bị lão ta oán giận mà nghẹn lại.

Cái miệng Thông Trần này, đúng là nên bị trừng trị.

Đạo Ngộ lại lộ vẻ mặt kì quái: “Ngươi kích động vậy làm gì, nếu con bé không tu Phật được thì vừa hay có thể trục xuất, hay là nên nói, ngươi sợ con bé bị dẫn sai đường, rời khỏi Vạn Phật Tông thì sẽ thành Khí tu sao?”

“Ban đầu đánh c.h.ế.t ngươi ngươi cũng không muốn con bé trở thành đệ tử thân truyền, sao, bây giờ lại đổi ý rồi à?”

Ánh mắt xem kịch vui của các trưởng lão khiến sắc mặt trưởng lão Thông Trần cứng đờ.

Lão ta mất tự nhiên nói: “Ta chỉ sợ con bé lãng phí tài nguyên, tới lúc đó không luyện tốt còn ảnh hưởng tới việc tu luyện của các đệ tử khác.”

“Bỏ đi, tùy các ngươi, dù sao cũng không phải là là đệ tử ta chọn, các ngươi muốn giày vò thế nào thì giày vò thế đó đi.”

Thông Trần nói xong thì vội vã rời đi, bóng lưng mang tới cảm giác như đang chạy trối chết.

Đạo Ngộ cười một tiếng: “Đúng là mạnh miệng, ta xem ngươi còn giả bộ đến lúc nào.”

Tông Chủ cười yếu ớt nói: “Ngươi đừng trêu chọc lão nữa, chỉ là tính tình lão có hơi cứng nhắc, nhưng vẫn là người khá tốt.”

Đạo Ngộ nâng chung trà lên nhấp một ngụm, thoải mái thở ra một hơi.

“Ta chỉ muốn lão ta thừa nhận, cố chấp với quy củ cũng chưa chắc là đệ tử giỏi, không tuân theo quy củ cũng chưa chắc là bùn nhão.”

“Tông Chủ, ngươi cứ yên tâm, ta biết chừng mực.”

Tông Chủ bất đắc dĩ lắc đầu.

Nhóm sư đệ này từ lúc sư phụ vẫn còn đã như này rồi, đã làm trưởng lão rồi mà vẫn như cũ.

(1) Nhất niệm ngu tức bàn nhược tuyệt, nhất niệm trí tức bàn nhược sinh (一念愚即般若绝, 一念智即般若生): Yêu hận chỉ tại một ý niệm, bình tĩnh yêu là trí tuệ, yêu và trí tuệ là một ý niệm, hận và ngu si là một ý niệm.