Tiểu Noãn Đông

Quyển 2 - Chương 37




Edit: Yunchan

Dịch Viễn giật bắn, đến đây mới phát hiện có người níu mình lại.

Hắn vươn ngón tay theo phản xạ đâm thẳng vào hai mắt không có gì che chắn của người đàn ông phía sau. Đối phương run bắn vì bị tấn công bất ngờ, cơn đau khiến người đàn ông thả tuột tay ra, bịt mắt mình thét lên thảm thiết:

“Á, mắt của ta, mắt của ta!”

Hắn vùng mạnh tay ra, gập nhanh lưng xuống, tung quyền đấm mạnh vào tên đang tóm hai chân mình. Quyền đầu tiên đánh trúng vào khôi giáp làm tay hắn đau buốt, nhưng hắn không dừng lại, tay trái lật lên lấy sống tay chém về phía yết hầu lộ ra ngoài của tên đàn ông đang ngửa đầu.

Cặp mắt của tên bị thịt mặc giáp xanh thoắt cái lồi ra, đau tới độ thả nhanh hai tay, ho khan kịch liệt.

“Khụ khụ khụ khụ —– chết, chết tiệt, hắn nhìn thấy, nhìn thấy chúng ta!”

Người đàn ông giáp sắt phía trước lùi sang bên, nhắm tịt mắt quát lên đau đớn: “Không thể nào? Hắn chỉ là người phàm, người phàm không thể nhìn thấy!”

“Không thấy thì sao chọc vào mắt ngươi được hả?!”

“Nhất định là do hai chúng ta sắp thành công, hắn sắp chết nên mới vượt qua ranh giới nhìn thấy chúng ta! Đừng thả hắn đi!”

Tuy Dịch Viễn khiếp sợ vì trong hồ có người giở trò, nhưng vẫn cấp tốc bơi nhanh lên mặt nước.

“Hắn muốn chạy trốn! Tiểu tử! Chạy đi đâu!” Giáp xanh sừng sộ nhìn hắn, lập tức bắn lên theo hệt như mũi tên, hai tay biến thành hai thanh đại đao, bổ tới phía hắn.

Chó chết! Hai tên này căn bản không phải con người!

Dịch Viễn cúi đầu nhác thấy tên kia vung tay biến ra đại đao sắc bén, bèn kịp thời rụt chân giẫm lên thanh đao, rồi nhấc chân đạp vào mặt tên kia. Giáp xanh bị đá vẹo đầu, nhưng giáp sắt vẫn đuổi theo sát nút, rút phăng cây trường kiếm ra chém về phía hắn.

Hắn ra sức gạt thân kiếm đi, đánh nhau với hai tên kia trong nước.

Nhưng tài bơi lội của hai tên này cực giỏi, hắn gắng gượng tầm mấy chiêu thì trên lưng bị chém trúng một đao, tiếp tục chật vật tháo chạy lên mặt nước, còn chưa kịp lấy hơi thì lại bị lôi xuống dưới.

Giáp xanh dùng đại đao mạnh mẽ vô cùng, giáp sắt cầm trường kiếm thì linh hoạt muôn phần, hắn quần nhau với hai tên trong nước nhưng song quyền khó địch được bốn tay.

Ngay lúc trường kiếm chém ập tới lần nữa, lúc hắn muốn tránh cũng không được nữa, thì bỗng nhiên một đại đao ánh bạc đánh thốc tới từ bên cạnh, chặn đứng một kiếm này cho hắn.

Hắn ngoái đầu nhìn thì thấy một người đàn ông, gương mặt ông ta quen thuộc vô cùng.

Chết tiệt, hắn chết rồi.

Hắn không muốn chết, nhưng rành rành hắn đã chết rồi, cho nên hắn mới nhìn thấy người đàn ông này.

Người đàn ông để ngực trần, mái tóc dài đen đúa xõa tung sau lưng như tảo biển, cầm trong tay một đại đao ánh bạc. Ông ta khua thanh đao kia trong nước, chưa đầy hai nhát đã đánh cho hai tên giáp xanh và giáp sắt chạy tan tác.

Dịch Viễn khiếp đảm không thôi, trong giây lát, hắn cho mình bị ảo giác.

Nhưng người đàn ông kia không phải ảo giác, sau khi đánh đuổi hai tên kia xong, ông ta xoay lại tóm lấy cổ chân hắn lôi lên mặt nước nhanh chóng hệt như giao long.

Hắn cảm thấy rất rõ hơi ấm tỏa ra từ bàn tay ông.

Bỗng dưng, hắn bị ông ta lôi theo, phá mặt nước, tha hắn lên bờ.

Dịch Viễn quỳ sấp bên bờ ho sặc sụa, nôn sạch nước trong bụng và ngực ra, sau đó ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông cường tráng kia.

Cứ ngỡ vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn mà thôi, nhưng tới khi ngước mắt lần nữa thì gương mặt của người đàn ông kia vẫn giống hệt như mười năm trước, cái mặt vuông, sống mũi thẳng, hàng mày rậm và cả đôi mắt như tỏ tường mọi thứ.

“Ta… đã chết rồi sao?” Hắn thở ra dồn dập, hỏi.

“Chưa.” Người đàn ông giắt đại đao đầu quỷ vào hông, hai chân giang rộng.

“Ta nghĩ là… nghĩ là ông đã chết…” Hắn thở hổn hển đứng dậy, toàn thân lạnh tới nỗi run lên cầm cập.

“Không.” Người đàn ông đáp gọn.

Dịch Viễn khó nén nổi cơn hoảng sợ trong lòng, tức giận hỏi: “Ông không… không chết… vậy tại sao lại bỏ rơi Đông Đông?”

Người đàn ông vẫn nói với gương mặt lạnh tanh: “Cậu đã hứa sẽ chăm sóc nó, cậu không làm được sao?”

“Tất nhiên ta làm được!” Lười tranh luận với lão già khốn kiếp này, hắn nóng ruột muốn biết tung tích của Đông Đông, bèn hỏi dồn: “Đây là đâu?”

“Đảo quỷ.”

Nhớ ra Đông Đông đang ở trên đảo quỷ, ngay tức khắc hắn quên phứt chuyện người đàn ông này có chết quách hay chưa, mặc kệ cơ thể đang run lên vì lạnh, hắn vẫn lảo đảo quay người phóng về hướng rừng cây, song lại bị người đàn ông kia giữ tay lại.

“Hướng này.”

Người đàn ông không đếm xỉa tới trận pháp mà Tống Ứng Thiên lập ra, dẫn hắn băng nhanh qua cánh rừng như đã thuộc lòng đường đi nước bước, chẳng bao lâu đã tới một ngôi nhà trên đảo.

Bầu trời ngay phía trên ngôi nhà đã vần vũ mây đen như lốc xoáy, cuồng phong rít gào, sấm chớp đùng đoàng rúng động.

Một người phụ nữ hắn chưa từng gặp bao giờ chạy nhanh ra khỏi cửa lớn, nhắm thẳng về hướng họ, sắc mặt bà ta trắng bệch như tuyết, đưa tay nắm lấy tay người đàn ông kia, nói gấp: “Lôi Phong, phong ấn của Đông Đông bị mở rồi…”

Người đàn ông lập tức quay sang hắn, dặn dò: “Ta dẫn cậu trở lại, cậu phải phong ấn nó lại một lần nữa, đừng để nó nghe được âm thanh, cậu hiểu không?”

“Đây rốt cuộc là chuyện gì? Nếu ông không chết thì tại sao không quay về tìm nàng? Sao ông có thể vứt bỏ nàng chứ?!” Hắn phẫn nộ chất vấn người đàn ông kia.

“Đừng trách chàng, không phải lỗi của chàng, chàng cũng không muốn bỏ rơi Đông Đông, chàng chỉ vì ta, chúng ta chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi.” Người phụ nữ rưng rưng giải thích: “Ta là con gái của Long quân Động Đình, nhưng Đông Đông thì khác. Cha nó là người, nó chỉ có một nửa dòng máu của Long tộc, có thể sống ở nhân gian, nhưng nếu ta mang theo nó thì nó chỉ có thể sống mãi ở đây, không thể nào thành người nữa.”

Dịch Viễn nghe mà bàng hoàng, ngoảnh đầu nhìn về phía người phụ nữ kia, thấy gương mặt của bà ta nom hao hao Đông Đông.

Đột nhiên hắn vỡ lẽ, biết người phụ nữ này chính là người mẹ đã quá cố từ lâu của Đông Đông, hơn nữa còn là… Long nữ của Động Đình?

Hắn hãi hùng, nhất thời không phản ứng kịp, ngay cả nói cũng chẳng biết nói gì.

“Chúng ta chỉ muốn nó sống một đời bình an suông sẻ, không cần phải ở gần chúng ta, không cần phải giống chúng ta.” Người phụ nữ nức nở nắm chặt tay hắn, nói: “Nếu nó biết tên thật của mình thì không thể nào làm người được nữa, cậu có hiểu không? Đừng để nó nghe thấy.”

Bà ta nói tới đây thì Lôi Phong bỗng rút đao bạc ra, vạch một nhát lên giữa trời.

Đại đao của ông ta như thể rạch ra một thứ gì đó giữa lưng trời, làm nơi đó ló ra một tia sáng màu bạc.

“Đừng nói với nó là chúng ta còn sống.” Người đàn ông tóm phắt lấy hắn, đẩy tới trước luồng sáng bạc, cảnh cáo.

“Nhưng —-“

“Nếu nó biết thì sẽ muốn tìm, muốn gặp. Nhưng ở đây không phải nhân giới, nếu nó tới rồi thì sẽ không quay về được nữa. Cậu với nó sống bên nhau thật tốt là được rồi.”

Hắn muốn cãi lại nhưng bị cắt ngang lần nữa.

“Dịch Viễn, cậu đã xây lầu chưa?” Người đàn ông hỏi.

“Xây rồi.” Hắn nhướng mày, thẳng lưng nói: “Từ lâu rồi.”

“Giỏi.” Người đàn ông nhếch mép nở ra nụ cười hiếm hoi, sau đó vung tay xô hắn vào trong luồng sáng bạc.

Hắn ngoái đầu thì thấy người đàn ông ôm lấy người phụ nữ kia, đứng bên ngoài luồng sáng.

“Đông Đông nhờ cả vào cậu.”

Giọng của người đàn ông lẩn quẩn bên tai, nháy mắt tiếp theo, hắn đã bị xô ngã trong cơn mưa gió cuồng phong.

Lúc ngẩng đầu lên thì đôi nam nữ kia đã biến mất, và căn nhà trước mắt thì khác xa vừa rồi. Bức tường sạt lở, mái ngói lật tung cả lên, chỉ có sàn nhà cao là vẫn đang rung lắc trong cơn bão táp. Ở phía trước A Linh có vòng sáng màu vàng bao quanh, vụn tường và ngói vỡ xoáy quanh cả hai. Nhưng hắn vẫn nhìn thấy vu nữ ngàn năm kia, nhìn thấy cô ta đang đưa lưng về phía Đông Đông của hắn.

Tóc của cô đang dần chuyển trắng, nhưng đó là cô, hắn biết, hắn nhận ra bóng lưng của cô, nhận ra quần áo của cô.

Chẳng chút đắn đo, hắn đứng bật dậy lao vào trong, tung ra kết ấn mà hắn chưa bao giờ biết tác dụng, nhưng Tống Ứng thiên vẫn nằng nặc bắt hắn phải luyện tập tới kỳ nhuần nhuyễn mới thôi.

Trong tích tắc, lòng bàn tay hắn tỏa ra ánh sáng trắng, đóng dấu lên màng tai cô.

Nhưng dẫn pháp quá yếu, không chắc chắn, cần nhiều thời gian để thành hình.

Hắn bịt kín tai cô, kề lên tai cô thỉnh cầu:

“Đừng nghe, đừng nghe.”

Chất giọng trầm thấp mà Đông Đông chưa từng nghe thấy bao giờ.

Nhưng ngay khi hắn lên tiếng cô bỗng rúng động toàn thân, đột nhiên biết sau lưng mình là hắn.

Đôi tay quá nóng, rất nóng, ấn chặt lên màng tai cô, nhưng cô vẫn đang nghe, nghe thấy giọng nói của hắn. Giọng nói khàn khàn, thu hút sự chú ý của cô, lấp đi thứ âm thanh đang réo gọi.

Hơi thở của Đông Đông nghẽn lại, cảm thấy tim mình đập lên điên cuồng. Cô không thể tin được, không tài nào tin được hắn đang ở đây, ở ngay đây. Nhưng cô thật sự hy vọng là hắn, thật lòng ước mong là hắn.

Có một giây cô muốn quay lại, nhưng vì bộ dạng của mình mà không dám cựa quậy nữa, sợ hù dọa hắn, làm hắn hoảng hốt, sợ nhìn thấy trong ánh mắt hắn sự sợ hãi và chán ghét.

Sau đó, hắn hé môi gọi tên cô.

“Đông Đông.” Dịch Viễn với toàn thân ướt đẫm bịt lấy tai cô, không cho cô nghe cái tên thuộc về mình, và cả bí mật to lớn kia: “Đúng, ta là A Viễn, nàng hãy nghe ta, chỉ cần nghe mỗi ta thôi.”

Con gái của Long nữ.

Ai có thể tin những chuyện hoang đường này?

Nhưng hắn đã nghe tận tai, thấy tận mắt, nhìn thấy song thân đã mất sớm của cô, còn bị đẩy từ một đảo quỷ khác tới nơi này.

Mưa gió bão bùng trước mắt, vòng sáng vàng lấp lánh quanh thân, mái tóc tuyết trắng và đốm vảy đang nổi lên dưới da, tất cả đều làm hắn kinh hoàng, làm hắn sợ hãi.

“Đừng nghe, đừng nghe âm thanh ấy.” Hắn nói giọng khàn khàn: “Không được nghe.”

“Ta…” Cô phát run, khàn giọng phủ nhận: “Ta không phải… ta không phải Đông Đông… ngươi nhận lầm người rồi…”

Cô nghẹn ngào phủ nhận làm tim hắn nhũn ra.

Hắn rõ cô đang nghĩ gì, biết cô đang để ý điều gì.

“Chính là nàng.” Dịch Viễn bịt tai cô, nói thật rõ ràng: “Ta biết chính là nàng, nàng là thê tử của ta, bất kể nàng biến thành bộ dạng gì thì ta đều nhận ra nàng.”

Nước mắt chảy dài không tài nào cầm lại.

Đông Đông có thể cảm giác được thân thể ướt át của hắn đang kề sát vào cô, cảm giác vòm ngực lạnh cóng của hắn đang run rẩy.

“Ta đã… đã không còn… ngươi vẫn… vẫn không hiểu sao?” Hai mắt cô nhắm nghiền, cơn đau lấp đầy khoang ngực, nức nở: “Không bao giờ… nữa rồi…”

“Chính là nàng.” Hắn nói như chém đinh chặt sắt: “Chỉ cần nàng muốn thì nàng chính là nàng. Ta đã phong ấn tai nàng lại, xin nàng đừng nghe những âm thanh đó nữa, nàng hãy làm Đông Đông, làm Đông Đông của ta là đủ rồi. Ta không quan tâm tai nàng nghe được hay không, không quan tâm bề ngoài của nàng, bất kể chuyện gì xảy ra, nàng cũng là thê tử của Dịch Viễn ta, sống cũng thế mà chết cũng thế.”

Lời của hắn kiên định như vậy, đục vào màng tai chui vào tận tim, in dấu thật sâu.

Đông Đông giơ tay áp lên đôi bàn tay đang bịt tai cô, lòng dạ rối bời thở hổn hển: “Nhưng trong thành có hỏa hoạn, phường giấy, chàng sẽ mất hết mọi thứ…”

“Không, không mất, ta còn nàng, còn nàng…” Tim đau thắt, hắn khàn giọng nói gấp: “Nếu không dập được lửa thì đó là định mệnh. Thiêu rụi rồi thì xây lại, không có tiền thì kiếm lại, ta không cần nàng phải đổi mình lấy những thứ kia, ta tuyệt đối không đổi nàng lấy bất cứ thứ gì!”

Từng câu từng chữ đều làm tim gan rúng động, khiến lệ chảy dài.

Hắn khàn giọng nói tiếp: “Chúng ta đã hứa rồi, sống cùng sống, chết cùng chết, nàng không nghe được thì để ta làm tai của nàng, nếu nàng không nhìn thấy thì ta sẽ là mắt của nàng, nếu nàng không nói được thì ta sẽ làm miệng của nàng. Xin nàng hãy ở lại bên ta, ở bên ta, đừng bỏ ta, đừng rời bỏ ta…”

Từng câu từng tiếng khẩn cầu, rõ ràng đến thế, khát vọng đến thế.

Cô có thể cảm giác được hơi thở nóng rực và tiếng tim đập dồn dập của hắn, cả sự run rẩy vì sợ mất cô.

Còn tưởng là hắn chỉ quý mến cô mà thôi, khác xa thứ tình yêu sâu đậm của cô, không ngờ hắn đối với cô lại có thứ tình cảm động lòng người như vậy.

“Dù cho ta…” Cô ấn lên bàn tay hắn, nghẹn ngào hỏi: “Không phải người?”

“Ta yêu nàng.”

Câu này làm toàn thân cô run lên.

“Rất yêu nàng, dù nàng là quỷ ta cũng muốn ở bên nàng!”

Tình cảm của nam nhân này làm cô rơi lệ không ngừng, tim vừa đau vừa ấm.

Hắn hỏi cô lần nữa: “Nàng ở bên ta, dắt tay nhau tới bạc đầu, có được không?”

“Được…” Cô gật đầu, vừa khóc vừa cười đáp: “Được.”

Bỗng đâu như nhận ra tâm ý của cô, phong ấn hình đóa hoa băng sáu cạnh bên tai bỗng dưng chói lọi hào quang.

Luồng sáng trắng lóe lên soi tỏ bốn bề, khiến tất cả mưa gió cũng dần lắng xuống.

Những chiếc bóng hỗn loạn quỳ bên trong ánh vàng, ngay thời điểm này bị một tia sáng trắng bắn ngược ra ngoài, mất hút theo luồng sáng. Gió đã dừng mưa đã tạnh, toàn bộ mái ngói và xà gỗ rơi lả tả đầy đất.

Tất cả âm thanh đều biến mất.

Thế giới một lần nữa yên tĩnh lại.

Bàn tay áp lên tai cô đã lấy ra, đổi sang nắm lấy bờ vai rồi xoay người cô lại.

Tóc cô vẫn trắng, trên tay vẫn nổi lên đốm vảy mờ.

Tim hơi lạnh, lo hắn hoảng sợ, cô bất giác nâng bàn tay nhỏ lên theo phải xạ cuống quýt che khất hai mắt hắn.

“Đừng… chàng đừng nhìn… đừng nhìn ta…”

Dịch Viễn cầm bàn tay cô rồi chầm chậm lấy ra.