Edit: Yunchan
Đêm nay, hai người ăn cơm xong, Dịch Viễn thấy cô dọn dẹp bát đĩa mà không cầm quyển sách trên bàn thì nhìn cô hỏi: “Ta cứ tưởng muội chờ quyển sách này lâu rồi.”
“Sách này quá đắt, ta mua không nổi.” Cô cầm khăn lau sạch bàn, nhìn hắn đáp.
“Muội biết là ta không có ý định lấy tiền của muội mà.” Hắn không vui nói.
Đông Đông cầm một bình trà mạch nóng hổi lại, đáp: “Vô công bất thụ lộc.”
“Những quyển trước đây muội đều lấy mà.” Hắn buồn cười.
“Mấy quyển đó không đắt như vậy.” Cô nhếch mày nói không khách sáo: “Lấy tiền cơm của huynh bù vào.”
“Tiền cơm mà đắt tới vậy sao?” Hắn rót chén trà cho mình, cười nói: “Tiệm muội là hắc điếm à?”
“Huynh đấy, ăn cơm chẳng biết giá gạo, nếm thịt chẳng biết thịt mềm.” Cô giắt giẻ lau lên chậu nước, hai tay chống hông, cười nói: “Tiệm đậu hũ bé tí của ta nào chịu nổi cái tên tiểu bá vương như huynh cứ hai ngày ba bữa là tới quấy rầy, nếu không nhờ mấy quyển sách kia, thì ta đã đạp huynh ra cửa từ lâu rồi.”
“Vậy quyển này muội cũng tính vào đó luôn đi.” Hắn nói, rồi tự đi moi chén nhân hạt thông đã bóc xong vỏ trong chạn bát ra, sau đó ngồi về chỗ nhai nhóp nhép.
Cái tên này đúng là càng ngày càng coi chỗ cô ở là địa bàn của hắn.
“Ta nói rồi, sách này quá đắt.” Cô liếc xéo hắn, mắng: “Ta mà cầm thật thì chẳng phải ngày nào cũng phải cho đại gia huynh thịt cá à.”
“Vậy ra muội không muốn sao? Không muốn thì ta lấy lại.” Nói rồi hắn chẳng thèm khách sáo, cầm quyển sách lên toan nhét vào lòng.
“Này, huynh chờ tý —-“ Cô nhìn tay hắn, vội giật phắt sách lại: “Ai nói ta không muốn chứ?”
“Chả phải muội nói nó quá đắt à?” Hắn nhìn cô buồn cười.
Đông Đông cầm quyển sách áp lên ngực, sợ là hắn sẽ lấy lại nên vội nói ngay: “Quá đắt nên ta phải thương lượng với huynh trước đã.”
“Thương lượng thế nào?”
Nam nhân này trông như sơn đại vương, bắt chéo chân, ngồi ở đầu kia ăn đồ ăn vặt của cô, còn cô thì đặt quyển sách xuống, vào phòng cầm một bàn cờ ra.
“Hai ta đánh ván cờ, nếu ta thắng thì sách này là của ta.”
Hắn ngẩn ra, hỏi với vẻ khá ngạc nhiên: “Muội biết chơi cờ sao? Ai dạy muội?”
“Ai dạy thì quan trọng gì? Sao nào, huynh sợ thua hả?” Đông Đông biết tính hắn, nhìn hắn cố ý nói khích.
Quả nhiên hắn bị lời này khích tướng, đáp ngay: “Ta mà sợ thua sao? Chơi thì chơi.”
Cô dọn bàn cờ, còn hắn cũng đặt hai bát đựng quân cờ lên bàn.
Lòng Đông Đông nhảy nhót tay cầm quân trắng toan khai trận, thì hắn bỗng thò tay ra cản: “Chờ đã.”
“Huynh muốn đi trước à?” Đông Đông nhìn hắn.
“Không, muội muốn đi trước thì ta sẽ cho muội đi trước. Nhưng mà…” Hắn vân vê quân đen trên đầu ngón tay, cười đầy gian manh hỏi: “Muội nói muội thắng thì sách về tay muội, nhưng không nói ta thắng thì được gì à?”
Thấy hắn nói thế, cô đáp mà chẳng buồn chớp mắt: “Nếu huynh thắng thì ta không lấy quyển sách này nữa, còn cho người trong phường giấy nhà huynh ăn đậu hũ miễn phí một tháng.”
“Khí phách quá nhỉ?” Hắn nhướng mày, nói thẳng: “Lôi Đông Đông, ta sẽ không nhường đâu đấy.”
“Không nên chơi nhường.” Cô cười nói: “Ta muốn thử coi tài đánh cờ của mình tới đâu rồi, huynh muốn nhường ta cũng chẳng thèm nhận.”
“Vậy là muội lợi dụng ta để thử trình độ à.” Hắn tức cười: “Phải nhường ta đi trước.”
“Được thôi.” Cô lật lòng bàn tay hướng lên, toét miệng cười làm dáng mời.
“Ta đi trước đây.” Hắn cũng chẳng thèm khách sáo gì với cô, chuyển quân đen vào giữa ngón trỏ, điểm một phát đã đặt quân đen lên bàn cờ.
Cô cũng nhanh chóng hạ quân trắng xuống, hai người một đen một trắng, qua năm sáu nước hắn mới thoáng chậm lại, nhìn cô hơi ngạc nhiên.
Cô bảo muốn chơi cờ, hắn cũng không ngờ cô quả thật có chút tài năng.
Hắn lại ra tiếp một quân nữa, lần này, đổi lại là cô chần chờ.
Hắn không giục cô mà chỉ im lặng nhìn.
Dưới ánh sáng của ngọn nến trông cô rất chăm chú, cô sụp mắt nhìn chằm chằm vào bàn cờ với dáng vẻ nghiêm túc, hệt như lúc cô viết chữ hồi còn bé.
Tóc cô cột khăn vải, lấy tay chống đầu đầy suy tư, bờ mi thật dài rủ xuống cặp mắt to tròn, hàm răng nho nhỏ cắn khẽ cặp môi mềm, có khác chăng là trên mặt cô đã không còn vết mực khi viết chữ.
Và cũng khác xa những tiểu thư khuê các lúc nào cũng thoa son đánh phấn, mặt cô rất sạch sẽ không có chút phấn son nào, nhưng làn da cô vẫn mềm mại nõn nà gần như là trong suốt, hệt như đậu hũ cô làm.
Trong thành cũng có những cô nương không phấn son, nhưng da họ không trắng trẻo như cô. Mọi người nói là do cô ăn đậu hũ từ nhỏ, hắn biết có nhiều cô nương cũng vì vậy mà hay sai người tới mua đậu hũ của cô, nhưng chưa thấy ai sau khi ăn đậu hũ rồi lại được như cô cả.
Rốt cuộc cô cũng hạ xuống một quân cờ nữa.
Nước này đi rất hay, thoạt nhìn thì chẳng có gì, nhưng xem kỹ lại sẽ thấy cục diện của ván này đã chặn mất đường lui của hắn, nước đi này buộc hắn phải chơi cho nghiêm túc.
Sau một hồi chém giết, bởi hắn khinh thường ngay từ đầu, coi như đã sai một nước cờ. Hắn nhìn mà khó tin, nhìn tới nhìn lui, nghĩ xui nghĩ ngược, song thật tình chẳng nghĩ nổi ra cách gì, đành ngẩng đầu lên nhìn cô.
Nữ nhân trước mắt này khẽ cắn môi, chỉ cười mà không nói không rằng.
Hắn lắc đầu, cầm quân đen thả lại trong chén, cong môi cười khẽ, thẳng thắng thừa nhận: “Ta thua.”
“Huynh nhận thua à?” Cô cười hỏi tới.
“Ta nhận thua.” Hắn gật đầu.
Hai mắt cô sáng lên, thò tay cầm quyển sách mới, nhưng lại bị tay hắn chặn lại cực nhanh.
“Chờ đã.”
Bàn tay ấm nóng của hắn che trên mu bàn tay Đông Đông, khiến cô nhảy dựng trong lòng, ngẩng đầu lên thì thấy hắn đang nghiêng người nhìn cô, đôi mày sắc hơi nhướng lên: “Muội học chơi cờ ở đâu?”
Cô đáp ngay mà chẳng buồn chớp mắt: “Có sách dạy chơi cờ mà, ta cũng biết tự mua để xem chứ.”
Hắn nhướng mày cao hơn, cười cười nói: “Mấy chiêu cuối của muội không thể nào có trong sách được.”
“Ta thỉnh thoảng…” Phát hiện hắn đã nhìn ra, cô chột dạ đỏ mặt, thừa nhận: “Cũng chơi vài ván cờ với Tô gia.”
Hắn nhếch mày: “Chỉ Tô gia thôi sao?”
“E hèm…” Cô ho nhẹ hai tiếng, thành thật khai nhận: “Còn có thiếu gia.”
“Tống Ứng Thiên?” Dịch Viễn ngẩn ra, hỏi tới: “Muội còn giao đậu hũ lên đảo sao?”
Cô gật đầu: “Thiếu gia thích ăn đậu hũ ta làm, đôi lúc ngài ấy sẽ gọi ta tiếp vài ván nên ta mới chơi.”
Hắn nghe tới đây mới cam tâm, thảo nào lúc nãy cô không nói mình học chơi cờ với ai, nếu cô nói sớm thì hắn đã không khinh thường quá mức rồi.
Tô Tiểu Mị giỏi văn thạo võ, vốn là cao thủ chơi cờ, Tống Ứng Thiên thì trên thông thiên văn dưới rành địa lý, thua trong tay đồ đệ mà hai người họ dạy dỗ, coi như hắn cũng không quá mất mặt.
Hắn nhìn cô cười, lên giọng trách móc: “Muội học từ hai vị cao thủ chơi cờ mà lại giấu giếm, đây có coi là ăn gian không hả?”
“Ta cũng cho huynh đánh trước rồi còn gì.” Mặt cô đỏ ửng, cố rút sách và tay mình ra khỏi lòng bàn tay hắn, nhưng hắn bỗng siết tay lại, nắm nhẹ lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Đông Đông ngước mắt lên, thấy hắn không nói lời nào mà chỉ nhìn cô đăm đăm. Cô vốn chẳng có cảm giác gì, nhưng bị đôi mắt đen láy của hắn nhìn mãi, nhìn mãi, nhìn tới nỗi tim nhảy tưng tưng.
Trong phút chốc, Đông Đông cảm thấy mặt đỏ tới mang tai, bật thốt lên: “Nếu huynh thấy không công bằng thì chúng ta chơi lại ván nữa.”
Nam nhân phủ lấy tay nàng, đôi mắt đen thâm trầm, một câu cũng không đáp.
Bàn tay bỗng dưng bị hắn giữ rịt tại chỗ, dần dần nóng rần như lửa đốt, hơi nóng tê dại ngứa ngáy như thấm vào trong lòng, sau đó chầm rãi bò lên, cào vào lòng, khiến mặt cô đỏ hơn, tim cũng bị thiêu nóng.
“… Huynh muốn thế nào?” Cô lấy dũng khí hỏi, nhưng cảm thấy khó lòng phát ra tiếng.
Hắn nhìn cô như thể muốn nhìn sâu vào đáy lòng cô vậy.
Cô thấy miệng mình khô đắng khó hiểu, muốn dời tầm mắt đi, nhưng không tài nào dời đi được, không thể nào dứt khỏi mắt hắn. Đúng vào lúc cô nghĩ là tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực tới nay thì hắn lại đột nhiên nới lỏng tay.
“Mà thôi, ván này, là ta thua.”
Hắn nói rồi cười, sau đó sụp mắt xuống không nhìn cô nữa.
Rời khỏi ánh mắt như thiêu đốt của hắn cô mới thở lại được, lúc này mới sực nhận ra mình đã vô thức nín thở từ bao giờ chẳng hay.
Sau đó, hắn đứng lên.
“Huynh phải về sao?” Câu này cô chẳng biết mình lấy ở đâu ra nữa.
Đương nhiên hắn phải về, sắp tới giờ Tý rồi.
Lời này vừa thốt ra, bước chân đang hướng ra cửa của hắn bỗng khựng lại, cô cũng giật thót, hớt hải cụp mắt xuống, nhưng sức nóng trên mặt và tai thì không tài nào giấu được.
“Cũng phải, đã trễ thế này rồi, ta mải chơi cờ nên quên mất.” Cô lật đật đi vòng qua để mở rộng cửa cho hắn, lẩm bẩm nói: “Sáng mai huynh còn phải làm việc, mau về nhà ngủ một giấc thật ngon đi.”
Lúc hắn bước tới gần thì cô vẫn cụp mắt, cô đinh ninh là hắn sẽ bước thẳng ra ngoài như vậy, nhưng hắn lại đứng yên trước người cô.
Cô có thể cảm giác được hơi thở của hắn phía đối diện.
Hắn đang nói gì đó, hẳn là cô nên ngẩng đầu, nhưng chẳng hiểu sao cô lại không dám.
Cô giả vờ không để ý, nghiêng người kéo rộng cửa ra, chờ hắn bước qua.
Hắn chẳng nhúc nhích chút nào, nhưng cô biết hắn đang cúi đầu nhìn cô.
Trong khoảnh khắc đó, hắn và cô cứ đứng yên cạnh cửa, hắn đứng rất gần, gần tới nỗi cô có thể ngửi được mùi hương trên người hắn.
Hắn đang đợi cô ngẩng đầu, hắn muốn nói chuyện với cô.
Cô liếm bờ môi khô khốc, vẫn không dám ngước mắt lên. Nào ngờ hắn lại vươn tay ra, chạm nhẹ vào má cô.
Năm xưa hắn dạy cô đọc sách viết chữ, lúc muốn cô nhìn hắn nói thì sẽ làm như vậy, nhưng lần này chẳng hiểu sao, ngón tay của hắn lại hệt như than nóng.
Như thể bị bỏng, cô khẽ run lên rồi lui lại.
Hắn không chạm vào mặt cô nữa, bàn tay đứng sững giữa không trung.
Nhìn vào hai chân không nhúc nhích của hắn, nhìn vào bàn tay bên má đã siết thành quyền nhưng không thu lại của hắn, đột nhiên, cô hiểu nếu cô không ngẩng đầu lên, hắn cũng sẽ không đi.
Cô bất an nắm chặt cánh cửa, rốt cuộc, lấy can đảm ngẩng đầu lên.
Thật lâu trước đây hắn chỉ cao hơn cô nửa cái đầu. Nhưng nhiều năm qua, hắn cứ cao mãi như trúc, giờ đây đầu của cô chỉ chạm tới bờ vai rộng rắn chắc của hắn mà thôi.
Lúc cô ngẩng đầu, quả nhiên thấy hắn đang cúi mắt nhìn mình.
Ánh nến chập chờn rọi lên gương mặt anh tuấn của hắn, phản chiếu vào đôi mắt đen sâu hút của hắn, làm nó hơi sáng lên.
Thấy cô ngẩng đầu, hắn nhìn cô, mở miệng nói thật chậm: “Muộn rồi, muội ngủ sớm đi, đừng đọc sách dưới nến cả đêm, rất hại mắt.”
Cứ tưởng hắn sẽ phàn nàn vì hành động phớt lờ của cô, nào ngờ hắn lại dặn dò chuyện này. Cô chẳng biết nên nói gì, chỉ thấy ngực mình thắt lại.
Sau đó, như không kiềm được lòng, hắn nới lỏng quyền, đưa ngón tay chạm nhẹ vào mặt cô.
Cô bất giác nín thở, thấy hắn nhìn mình chăm chú, mở miệng nói chầm chậm: “Lôi Đông Đông… Muội mãi mãi, mãi mãi… đừng sợ ta…”
Cô ngơ ngác nhìn hắn, không hiểu tại sao hắn đột nhiên nói câu này.
“Ta không sợ huynh.” Cô nói cho hắn biết, từ rất lâu trước đây cô đã không sợ hắn nữa rồi.
Nghe vậy, bàn tay đang đặt trên má cô sững lại, cặp mắt đen chẳng hiểu sao ngày một tối hơn, sâu tới nỗi muốn hút người nhìn vào trong.
Trong một thoáng, cô có cảm giác như hắn áp sát hơn, nhưng tích tắc sau hắn lại lui ra, cười nói: “Không sợ, vậy là tốt rồi.”
Hắn sụp mắt cười nói, sau đó rụt tay lại lùi ra, xoay người bước qua bậc cửa, ra ngoài.
Nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, chẳng biết sao lòng cô thấy buồn vô cớ, bất giác đưa tay ấn mạnh lên trái tim đang đập loạn xạ của mình.
“Cài chặt cửa lại.” Hắn ra cửa rồi thì ngoái đầu lại dặn.
Cô nhìn đôi mắt đen sâu hút của hắn, muốn nói nhưng không biết nói gì, kết quả là chỉ có thể đóng kỹ cửa lại, cài then vào.
Cô tựa trán vào cửa, nhắm nghiền hai mắt rồi thở hộc ra, nhưng vẫn cảm thấy cặp mắt đen như mực của hắn đang ở ngay trước mắt, cảm giác tay hắn kề lên má mình, cảm giác trái tim trong lồng ngực vẫn đang đập điên cuồng.
Kỳ lạ là, tuy không nhìn thấy hắn, không nghe hắn nói gì, nhưng cô vẫn biết hắn còn bên ngoài cửa. Hít sâu một hơi, Đông Đông mở mắt ra, quay người tới bên bàn, rửa sạch tay chân rồi thổi tắt nến.
Ánh trăng ngoài song cửa sáng lên mờ ảo.
Cô ôm quyển sách mà hắn mang tới, ngồi ở bên giường, chờ đợi.
Mùi mực phảng phất trong không khí dần nhạt đi.
Cô biết, hắn đi rồi, hắn đã về rồi.
Sau đó cô mới ôm quyển sách nằm lên giường.
Sách mới in còn thơm mùi mực, nhưng không nồng như mùi mực trên người hắn. Thiếu gia nhà khác, phần đông bàn tay luôn mềm mại trơn láng, nhưng Dịch Viễn thì khác hẳn.
Qua sáu năm, từ những câu hắn thốt ra lúc vô tình, cô có thể nhận ra hắn không phải loại đại thiếu gia đứng bên hưởng ké hào quang. Khi phường giấy và lầu sách bận tới tối mắt tối mũi, hắn sẽ xắn ống tay áo lên tiên phong làm việc.
Những ngày đó, trên quần áo hắn luôn dính mực, thỉnh thoảng dây cả lên thái dương.
Thế nên, trên người hắn lúc nào cũng vương mùi mực và giấy…
Ôm quyển sách, nhắm nghiền hai mắt, thở dài khe khẽ.
Cô không đọc thầm nó, cô cũng sợ hại tới mắt.
Bóng đêm lặng lẽ vây lấy cô, khiến cô chậm rãi chìm vào mộng đẹp, thầm nhủ.
Hại mắt rồi… thì không thể…
Không thể thấy… hắn nói gì…