Bạch Tiểu Niên rất khác với tôi. Nhờ cậu ấy lao tâm khổ tứ kéo lên mà tôi mới lết được tới mức điểm trung bình toàn lớp, chỉ cần bị để mặc một ngày, tôi sẽ lập tức rơi tự do. Bạch Tiểu Niên thì hoàn toàn trái lại, chẳng những thông minh thiên phú lại còn vô cùng chăm chỉ, cho đến năm lớp sáu điểm số chưa bao giờ xuống tới 94.
Tôi không ghen tị gì cả. Cậu ấy chính là mặt mũi của tôi. Cậu ấy thi tốt, tôi cũng tự hào nở mày nở mặt.
Mỗi cuối tuần, Bạch Tiểu Niên đều ngập đầu trong lớp học thêm. Dù sao tôi cũng vô công rồi nghề nên luôn luôn đi cùng cậu ấy. Tôi nhìn cậu ấy bước vào trường luyện thi, xong đâu đấy đẩy xe đạp tới tiệm KFC, chui vào nằm ườn xác trong đó đợi hết buổi sáng.
Hồi ấy cũng chẳng có món giải trí nào ra hồn. Cục gạch Nokia tàn tạ của tôi chỉ có nhõn cái trò cho rắn ăn chán ốm. Tôi lấy nước đá ở quầy gọi đồ. Đá không mất tiền, tôi ngồi bên cửa sổ nhai hết một cốc là vừa đúng lúc cậu ấy học xong.
Bản tính Hồ Gia Minh làm bất cứ chuyện gì cũng rất thiếu kiên nhẫn, duy chỉ có đưa Bạch Tiểu Niên đi học thì chẳng quản bão táp mưa sa, hệt như bị cho ăn bùa mê thuốc lú. Hôm nào cậu ấy không đi thì tôi mới chịu ở nhà.
“Nè Hồ Gia Minh, trong lúc chờ tớ thì cậu tranh thủ làm bài tập được không?” Cậu ấy hỏi tôi.
Tôi lắc đầu, bảo rằng tớ sinh ra không phải để học tập, đành chờ Bạch Tiểu Niên sau này thành đạt hơn người rồi quay về bao nuôi tớ.
Ông bô Hồ bảo tôi u mê Bạch Tiểu Niên quá rồi, ngày này qua ngày khác dính tịt sau mông người ta. Tôi cự lại, thì sao, sau này con sẽ cưới cậu ấy về, để cậu ấy ngày này qua ngày khác đi theo con. Nghe xong ông bô Hồ tu một hơi hết nửa chai bia, vừa nhá lạc vừa thở dài đánh thượt, nhếch chiếc răng bọc vàng ra chiều ngậm ngùi lắm.
Ông than: “Thôi đi Hồ Gia Minh, nhà họ Hồ chúng ta chả có ai ra người ra ngợm, mày đừng làm hại con trai ngoan nhà người ta nữa.”
Bạch Tiểu Niên nói đừng nghe ba cậu phát biểu linh tinh, cậu đâu có kém. Vừa nói cậu ấy vừa nhồi đầy kẹo vào túi bút của tôi. Bạch Tiểu Niên gian ngoan thâm độc phán một câu phải bắt tôi ăn đến sâu răng, để không ai chịu chơi cùng tôi nữa.
Mẹ Tiểu Niên hỏi tôi: “Gia Minh, ba con có nói cho con thi vào trường nào không?” Tôi ăn chực ở nhà Bạch Tiểu Niên tới chai cả mặt rồi – không phải là vì cơm người ngon hơn cơm nhà, mà bởi nhà làm gì có cơm ăn. Tôi đã lười, ba tôi còn lười hơn. Lười chúa ba với lười chúa con, không lười chúa nào chịu nấu cơm hết. Vậy là đành phải làm phiền dì Bạch dọn thêm một phần bát đũa cho tôi mỗi ngày.
Lần đầu tiên nghe nhắc tới chuyện chuyển cấp, tôi không có chút khái niệm nào trong đầu, bèn chọn bừa phứa một cái tên. Ngôi trường này gần nhà, quá nửa số học sinh tốt nghiệp trường tiểu học số Ba đều muốn thi vào đây.
“A, Tiểu Niên sẽ thi vào trường trung học số Một. Trường các con hẳn là có suất đề cử học sinh giỏi(1) đúng không?” Dì ấy chỉ tùy ý nói, nhưng tôi lại bần thần cả người, miếng thịt trong miệng bỗng trở nên nhạt thếch.
(1) Đề cử học sinh giỏi (推优): trường tiểu học lựa chọn một số học sinh ưu tú để giới thiệu vào các trường trung học cơ sở trọng điểm dựa vào các tiêu chí thể lực, phẩm chất, học sinh ba tốt, học lực xuất sắc, v.v.
Tôi ngó qua chỗ Bạch Tiểu Niên. Cậu ấy hãy còn đang bận dùng lưỡi vét sạch cơm thừa trong bát, vì thầy giáo đã dạy chúng tôi ăn xong để thừa bao nhiêu hạt cơm, về sau sẽ lấy phải người có bấy nhiêu sẹo rỗ trên mặt.
Rốt cuộc tôi cũng ngộ ra là hai đứa tôi không còn nhiều thời gian bên nhau nữa. Cứ coi như tôi thoát kiếp đội sổ rồi đi, nhưng cậu ấy là mũi nhọn của toàn khối. Tôi thẳng tiến trường số Ba, cậu ấy muốn vào trường số Một. Trung học cơ sở số Một là ngôi trường trọng điểm của thành phố, tôi có mơ cũng chưa từng mơ tới, cậu ấy không cần đề cử cũng có thể thi đậu. Bạch Tiểu Niên giỏi giang như thế đấy, giỏi đến mức tôi không dám nghĩ đến tương lai.
“Cậu muốn vào trường số Ba hở?” Bạch Tiểu Niên nghiêng đầu hỏi tôi.
Tôi đáp: “Ừa, không đi chỗ đó thì còn vào đâu? Tớ làm sao đỗ trường số Một được.”
Cậu ấy nắm tay tôi: “Cậu có thể cố gắng vì tớ không? Tớ không muốn phải xa bạn bè đâu.”
Tôi quay sang gọi ông bô Hồ: “Ba ơi ba, cho con đăng kí lớp học thêm cái nào.” Hồ Vĩ Nghiệp dốc túi ra được một khoản, bảo tôi cầm cút cho lẹ.
Hai ba con tôi đều biết, tôi học xong rồi đâu cũng hoàn đấy cả thôi. Nhưng mà chẳng mấy khi thằng con nghiêm túc học hành, ông bô vẫn phải thể hiện chút động viên gọi là: “Ê cu, có cô giáo nào xinh đẹp thì mày nhớ giùm ba chút xíu nghe chửa?”
Thấy tôi quyết chí tự lực tự cường, thầy chủ nhiệm bắt đầu nhìn tôi bằng con mắt khác hẳn, còn thưởng luôn một bộ đề luyện thi. Ngặt nỗi hiện thực vẫn mãi là hiện thực, đào đâu ra mà lắm kì tích lội ngược dòng vậy chứ. Tôi có nỗ lực đến mấy cũng không đủ điểm chuẩn thấp nhất của trường số Một, cùng lắm chỉ vào được trường số Hai.
Thật ra số Hai cũng không tệ. Bạch Tiểu Niên ngồi sau xe tôi, vừa khóc xong một trận, hai mắt sưng húp như quả đào. Đôi khi cậu ấy sẽ cúi người về trước, không đặt chân vào bàn đạp mà tôi đã lắp thêm, thay vào đó lại nhấc cao chân lên, dồn toàn bộ trọng lượng lên lưng tôi.
Tôi bảo ờm, cậu đừng khóc nữa nhé. Sau này cậu lên trường số Một, tớ không thể chở cậu đi nữa rồi.
Cậu ấy đáp, tớ khóc đâu phải vì cái đó. Dứt lời, cậu ấy áp sát vào lưng tôi, không nói năng gì nữa.
Tôi thích Bạch Tiểu Niên ngồi ở ghế sau ôm tôi, bập bềnh lung lay, tưởng như tôi là chỗ dựa duy nhất của cậu ấy vậy. Lúc bấy giờ tôi cảm thấy mình tựa một người đàn ông đích thực, tôi muốn bảo vệ cậu ấy – chí ít là không để cậu ấy phải khóc.
Bạch Tiểu Niên vào trường trung học số Hai. Dì Bạch xém nữa thì xé xác tôi luôn.
Tôi xấu hổ, tôi vô dụng, tôi khóc lóc còn khiếp hơn cậu ấy. Tôi gào lên cậu bị điên hả, cái đù má nó điểm cao như vậy mà đi học trường số Hai làm gì?
“Tớ muốn đến trường cùng cậu.” Cậu ấy nhét kẹo cao su vào túi tôi. Bình thường tôi chỉ ăn loại một hào, hôm nay cậu ấy nhét cho tôi một cái to bự giá những hai hào. “Hồ Gia Minh à, dù ở đâu tớ cũng sẽ học tốt mà.”
Tôi ôm chầm lấy cậu ấy. Cậu ấy là Bạch Tiểu Niên ưu tú đến phát sáng lên được, là Bạch Tiểu Niên xinh đẹp như búp bê, là Bạch Tiểu Niên luôn cho tôi bánh kẹo, là Bạch Tiểu Niên ngồi yên sau xe đạp của tôi.
Bạch Tiểu Niên của tôi, cái đồ ngốc nghếch thông minh ấy, đã trộm cho tôi ba năm trời.
-Hết chương 4-