Tiêu Nhiên Mộng

Quyển 3 - Chương 29: Liều mình




Súng vẫn còn trong tay, tôi được Kì Nhiên kéo dậy từ mặt cỏ, cả người đẫm mồ hôi lạnh, tay chân bủn rủn, run bần bật vì lạnh.

Lồng ngực truyền tới từng cơn đau nhói, đúng là do tiêu hao quá nhiều nội lực.

Nháy mắt, Kì Nhiên kéo tôi vào lòng, hô hấp phả lên gương mặt tôi, lướt trên da thịt, nồng mùi máu, rồi dần đâm sâu bén rễ vào tâm trí, không thể xóa nhòa.

Nhất thời, tôi chẳng thể nghe được Kì Nhiên nói điều gì nữa, chỉ căng thẳng siết lấy vạt áo chàng, túm lấy bàn tay đầy máu của chàng mà thều thào:”Kì Nhiên, vết thương của chàng không sao chứ?”

Bàn tay Kì Nhiên vuốt nhẹ hai gò má tôi một lúc lâu. Khuôn mặt tái nhợt của chàng rọi vào đáy mắt tôi, khiến tôi phảng phát cảm thấy đã cách xa một đời, lẹ hoen bờ mi.

“Không sao, ta không sao cả.” Kì Nhiên thở nhẹ, đôi mắt xanh như màu trời sắc biển đong đầy sự dịu dàng, siết tôi vào ngực.

Tôi yên lòng dựa vào vòng tay Kì Nhiên, lờ mờ thấy dường như đã quên mất một chuyện gì đó rất quan trọng. Sau đó, tầm mắt tôi vượt qua bả vai chàng, dừng trên thân ảnh cao lớn dưới màu áo xanh đằng xa.

Sắc mặt Vệ Linh Phong còn trắng hơn cả Kì Nhiên vài phần, khóe miệng còn lem vết máu chưa kịp lau đi làm nổi bật làn da trắng đến khác thường của hắn.

Ánh mắt hắn, xuyên qua đồng tử đen như màn đêm, lặng lẽ nhìn tôi và Kì Nhiên. Cả người tôi run rẩy, trái tim không kềm được nhói đau đau đến chết lặng. Ấy là một đôi mắt lạ đến biết nhường nào!

Trong đôi mắt ấy không có tình cảm nồng nàn, thậm chí còn chẳng thấy dáng vẻ bi thương thâm trầm, nhưng cứ như thế mà sâu hun hút không thấy đáy, bình tĩnh như có thể nắm trọn mọi thứ, gieo vào trong tôi từng cơn khủng hoảng.

Tôi……. chưa từng thực sự hiểu tường tận bậc đế vương này, nhưng tôi biết rất rõ, vẻ mặt như thế, sự quyết tuyệt như thế, chỉ là khi bị tổn thương lớn biết bao nhiêu mới đưa ra biểu hiện đó để che giấu bản thân mình.

Tôi sợ hãi gương mặt ấy, lại càng sợ……… hành động không thể lường trước được sau vẻ mặt đó.

“Thanh Nhã……. Thanh Nhã…….” Tai chợt nghe thấy giọng nói khàn khàn trầm đục của Tiêu Dật Phi. Tôi lướt mắt, nhìn Lãnh Thanh Nhã đang yếu dần.

Bà ta run run, nắm lấy bàn tay Tiêu Dật Phi, cánh môi khô nứt rớm máu run bần bật như muốn nói gì đó nhưng chẳng thể nên lời.

Tiêu Dật Phi đỏ mắt cầm bàn tay thon của bà ta, giọng đứt quãng:”Thanh Nhã, Thanh Nhã, nàng yên tâm, nguyện vọng của nàng, trẫm thề sẽ giúp nàng hoàn thành! Thanh Nhã…..”

“Hộc —” Lãnh Thanh Nhã ho ra một búng máu. Màu đỏ chói mắt đó, một nửa văng lên ngực áo, một nửa lấm lên gương mặt.

Thế nhưng, trên gương mặt bà lại hiện nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn. Bà tựa vào lòng Tiêu Dật Phi, nhắm mắt, nụ cười kia cũng tắt.

Ngay sau đó, một luồng áp lực vô hình bao trùm quanh tôi. Đừng nói là giương súng, miễn cưỡng đứng thẳng thôi cũng đã rất khó.

Giọng của Tiêu Dật Phi lạnh lẽo như Tu La từ địa ngục vang lên bên tai tôi, không, hệt như gần sát bên cạnh:”Dám giết Thanh Nhã! Rồi ngươi sẽ biết, ngươi, và cả người ngươi quan tâm đều phải trả cái giá lớn thế nào!”

“Chết —, không, không chết không sống……. phải là sống không bằng chết!!”

“Hộc —!” Tôi ho ra một ngụm máu, thân mình ngã ra sau, nhưng lại chạm đất rất nhẹ nhàng.

Kì Nhiên, Bộ Sát, Vệ Linh Phong đều che trước mặt tôi, thần sắc tập trung.

Gió cát thổi thốc lạnh cóng. Cửa đá nơi Tiêu Dật Phi tiến vào bỗng mở rộng. Tôi hoảng sợ nhìn mấy chục người áo đen che mặt, động tác đều răm rắp nối đuôi bước vào, rồi trong nháy mắt bao vây chúng tôi.

Chúng tôi….. sẽ chết ở nơi này sao? Vượt qua nhiều sóng gió, gặp gỡ rồi lại chia ly, xa rồi lại trùng phùng, nhưng cuối cùng chúng tôi lại phải chết nơi này ư? Không! Tôi không muốn!

Tôi không màng đến cơn đau trên người, vận nội lực chống cự sát khí kinh người này, bất ngờ vung tay ném súng, hét lớn:”Kì Nhiên —! Tiếp lấy!!”

Khẩu súng đen bóng bay một đường vòng cung, rơi chính xác vào bàn tay giơ lên của Kì Nhiên. Kì Nhiên là thiên tài, dù chỉ thấy tôi làm mẫu một lần, nhưng tôi tin rằng chàng sẽ có thể sử dụng được khẩu súng, thậm chí là còn thuần thục hơn tôi.

Quả nhiên, chàng không hề ngập ngừng, xoay người, giương súng, nhắm, bóp cò.

“Pằng —!!” Một tiếng nổ lớn lại vang ầm trong thung lũng, một vệt máu đỏ lòm như thoáng qua mắt tôi.

Tôi thậm chí còn không kịp thấy rõ là ai bị thương, lồng ngực truyền đến cơn đau tức thở, yết hầu bị một đôi bàn tay siết chặt. Hai tay đang giơ lên không trung của Tiêu Dật Phi lập tức hơi dừng lại, lỏng ra.

Tôi kinh ngạc nhìn cơ thể yếu ớt, nhỏ bé của Lãnh Thanh Nhã từ từ ngã xuống. Trên người bà ta có hai lỗ nhỏ, một đã khô, một vẫn đang trào máu không ngừng.

Tiêu Dật Phi cười lạnh nhìn tôi, tôi cũng nhìn hắn, nhưng trong tận đáy lại dấy lên một nỗi sợ hãi.

Nếu nói khi nãy, trong mắt ông ta vẫn còn một chút gì đó ấm áp của con người, thì giờ phút này đã không còn chút cảm xúc nào. Ánh mắt kia như chế giễu, không thù hận, không căm hờn, chỉ có sự tàn sát và hủy diệt.

Tôi chợt nhớ đến hai chữ — điểm yếu.

Vốn, Lãnh Thanh Nhã chính là điểm yếu của Tiêu Dật Phi, là bằng chứng duy nhất về tình cảm của ông ta. Nhưng, tôi lại giương súng, phá hủy thứ tình cảm đó, đồng thời cũng xóa bỏ………. điểm yếu duy nhất của ông ta.

Tuy vậy, mặc dù đã ở thời khắc sinh tử tuyệt vọng, tâm trí tôi vẫn vang lên một giọng nói. Tôi muốn sống, tôi nhất định phải sống. Còn phải sống với Kì Nhiên, sống nơi……….. thế giới xa lạ tột cùng này, vui vẻ hạnh phúc nữa.

Ông ta cười lạnh nhìn tôi, bàn tay siết cổ tôi ngày càng chặt:”Ngươi cho là, cùng một cách có thể thành công hai lần sao?”

“Đừng —!!” Phía đối diện vọng lại tiếng quát kinh sợ, nhưng lại ngập ngừng không dám bước tới.

Hai tay tôi ra sức gỡ tay phải đang siết cổ tôi của ông ta, theo bản năng vùng vẫy, gương mặt nghẹn thở tái xanh, trái tím đập liên hồi như một nhảy khỏi lồng ngực.

Hô hấp yếu dần; ý thức cũng nhạt nhòa đi.

Thân thể bỗng bị xoay mạnh, bả vang nhói lên một cơn đau, có lẽ là âm thanh của viên đạn khi bắn vào người.

Trước mắt tối sầm. Những âm thanh rơi vào tai cũng chỉ là những tiếng lao xao không thành chữ. Vậy mà tiếng nói trong thâm tâm lại ngày một lớn. Tôi muốn sống, tôi muốn sống, tôi nhất định phải sống!

Dùng chút ý chí và sức lực ít ỏi còn sót lại, tôi bắt lấy tay Tiêu Dật Phi, tay trái lặng lẽ nâng lên.

Tầm nhìn tôi đã mất tiêu cự, không thể thấy được gì; thần trí mơ hồ không suy nghĩ được. Tôi chỉ có thể thầm cầu nguyện, cha, anh hai, xin hai người hãy phù hộ con, phù hộ con……….. sống sót nơi thế giới xa lạ này.

Tôi ấn vào mặt đá rubi.

“Xoẹt —” Một tiếng rít vừa như rất khẽ, lại như một tiếng nổ lớn vút ngang tai tôi.

Sau đó, yết hầu tôi thít lại, thầm cười khổ, thất bại rồi. Ngay tức khắc, tôi hôn mê.

Khi tỉnh giấc do cơn đau từ yết hầu và bả vai, tôi phát hiện mình đang nằm trong lòng Kì Nhiên. Mấy vỏ đạn rơi vung vãi ở một bên, còn đầu tóc tôi thì bù xù.

Tôi cố sức đảo mắt nhìn xung quanh mới nhận ra, chúng tôi vẫn còn trong thung lũng ở Bồng lai hữu biệt, tình thế vẫn căng thẳng như trước.

Lãnh Trác Tịch hôn mê, nằm ngay trước thác nước, những tia nước bắn lên làm ướt quần áo bà.

Kì Nhiên ôm tôi, nửa quỳ trên mặt đất. Bắt gặp tôi tỉnh lại thì thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Bộ Sát đứng một bên, trường kiếm chĩa vào người Tiêu Dật Phi đang hôn mê bất tỉnh.

Còn hơn chục người áo đen đứng vây xung quanh, nhìn không ra vẻ mặt, cứ nhấp nhỏm, ngại vì mạng của Tiêu Dật Phi mà không dám hành động.

Vệ Linh Phong đứng cách đó không xa, đang giằng co với Ngạo Thiên Quân. Còn một người nữa đứng bên cạnh hắn nữa, cái bóng lưng vừa có chút quen thuộc, vừa có chút xa lạ. Tôi tập trung nhìn, đúng là ẩn vệ Thành Ưu luôn ở bên cạnh Vệ Linh Phong.

Không phải! Dường như đó không phải là Ngạo Thiên Quân. Tôi mở to hai mắt nhìn. Vệ Linh Phong đúng là đang giằng co với người mang mặt nạ sắt….. Hắn đang cười rất lạnh lẽo với Vô Dạ.

Tôi giãy người loạng choạng đứng dậy. Kì Nhiên cuống quít đỡ tôi. Tôi từng bước, từng bước lảo đảo đi đến nơi trung tâm. Kiếm của Bộ Sát kề lên người Tiêu Dật Phi đang hôn mê, cảnh giác quan sát bốn phía, từ từ di chuyển theo chúng tôi.

“…….. Trước kia khia Huyền tướng quân đánh hạ Ngân Xuyên quốc, thuộc hạ có tra được, Mạc Kính từng đi gặp Tứ hoàng tử Duẫn quốc. Hoàng Thượng, thuộc hạ vắng mặt, rốt cuộc lại để ngài bị thương nặng như vậy…….”

“Thành Ưu!” Vệ Linh Phong liếc qua bộ dạng chật vật của tôi, khẽ chau mày, thong thả ngắt lời,”Lặp lại những gì ngươi vừa nói.”

Thành Ưu lãnh đạm nhìn tôi, khom người:”Tuân lệnh Hoàng Thượng.”

Tôi có thể nhìn thấy Vô Dạ đứng ở đối diện chấn động rất mạnh.

“Sau khi điều tra cẩn thận tới nay, thuộc hạ biết được vào ngày Duẫn Tử Hằng lệnh Bộ Sát đi ám sát nương nương thì trước đó từng………. dùng bồ câu đưa tin cho Mạc Kính lúc đó đang là hộ vệ của nương nương. Ngoài ra, thuộc hạ cũng có căn cứ chính xác có thể chứng minh, Mạc Kính từng nhiều lần gặp riêng Hoàng thái tử Phó Quân Mạc và Duẫn Tử Hằng.”

Cả người tôi run bần bật, chỉ cảm thấy lồng ngực, trái tim đau đến cực điểm.

Kì Nhiên ôm chặt lấy tôi, mắt hiện vẻ lo lắng. Tôi gượng người cười an ủi với chàng. Lo lắng trong mắt chàng càng nhiều, còn ánh mắt Bộ Sát và Vệ Linh Phong lại lạnh lẽo tột độ.

“Ngươi là Thành Ưu?!” Một người áo đen bỗng kinh ngạc hô lên,”Vân Hải Linh Xà năm đó, Quân Thành Ưu?!”

Tôi sửng sốt quay đầu nhìn Kì Nhiên, chỉ thấy trong mắt chàng lộ vẻ sửng sốt, nhìn Thành Ưu rồi giải thích:”Ba mươi năm trước, trên đại lục từng có ba đại cao thủ. Một là sư phụ của Bạch Thắng Y, Thanh trúc cư sĩ Tạ Yên Khách; một là Băng đế Tiêu Dật Phi; cuối cùng là người sở hữu một trong Tứ đại thần khí Linh Tà kiếm, đứng đầu toàn thiên hạ Quân Thành Ưu, người đời gọi là Vân Hải Linh Xà, bắt nguồn từ nơi ngài xuất hiện sớm nhất, một hòn đảo với biển mây về phía đông.”

Thành Ưu khẽ cau mày, mặt lạnh tanh, đến khi chuyển sang Vệ Linh Phong lại tự nhiên toát lên vẻ cung kính và cẩn trọng. Đó là dáng vẻ trung thành tuyệt đối với chủ nhân.

Chợt, hắn lạnh lùng liếc tôi một cái, lại khom người cung kính:”Nương nương, có một việc sợ là người không biết. Ngày đó, sau khi biết người ở Dương Tử quốc, ngài sợ người của Băng Lăng phát hiện nên đã giấu thuộc hạ rời đi trước. Nhưng ngài bị ám sát, thiếu chút nữa là đã thập tử nhất sinh. Những chuyện này, nương nương có biết không?”

Tôi trừng mắt nhìn Vệ Linh Phong, nhất thời tầm nhìn nhòa đi, cả người đứng không vững:”Vì sao lần trước ngươi không nói?”

Vệ Linh Phong nhìn tôi, sự băng giá sâu thẳm trong mắt thoáng dịu đi, nhưng hắn cứ thờ ơ không đáp.

Thành Ưu ngắt lời tôi định nói, mắt liếc về phía Vô Dạ, giọng căm phẫn:”Mà ngày đó đi theo Hoàng Thượng chỉ có một người, đó là chủ nhân của Phi Ưng — Mạc Kính.”

“Vô Dạ…..” Tôi siết chặt bàn tay ướt mồ hôi lạnh, nhìn về phía hắn,”Không phải huynh nói hôm đó huynh đi tiếp nhận vị trí Phi Ưng mà?”

Vô Dạ ngẩng đầu nhìn tôi, dưới mặt nạ vọng ra tiếng nói ồm ồm mơ hồ. Mắt hắn ảm đạm hẳn đi, đầy phức tạp, cuối cùng chỉ bật thốt hai chữ:”Chủ tử…..”

“Đừng gọi ta chủ tử!!” Tôi đau đớn hét lên, giãy khỏi vòng tay Kì Nhiên, ngã xuống đất cách hắn chỉ vài thước,”Cho đến tận bây giờ ta không hề có chút mong muốn huynh gọi ta là chủ tử! Ta không hỏi huynh rốt cuộc là vì điều gì mà phải tiếp cận ta, ta cũng không hỏi huynh………. chủ nhân thật sự là ai, ta chỉ muốn biết một chuyện.”

Tôi nhìn hắn, quan sát thật kĩ, gằn hỏi từng từ:”Chuyện làm tổn thương Bộ Sát và Vệ Linh Phong, huynh…….. có hay không có phần trong đó?!”

Bàn tay đặt sau lưng Vô Dạ siết chặt, cúi đầu, nhìn tôi gắt gao, trong mắt như dập dìu điều gì đó, rồi lại mãnh liệt vô cùng tận, tựa như muốn nuốt trọn hắn và người bên cạnh tôi, thiêu cháy tất cả. Và cũng nơi đáy mắt đó, lại loang loáng một tia sáng dịu dàng khác thường và đầy lưu luyến.

Rồi bất ngờ, một chút dịu dàng ấy như bị bẻ gãy, biến thành nỗi sợ hãi hoang mang như muốn bứt tung lồng ngực.

Trong thoáng chốc, tôi như cảm thấy một chút khí tức vừa quen thuộc vừa xa lạ, xuyên thẳng qua khoảng cách giữa tôi và Kì Nhiên, bất ngờ lao đến.

Tốc độ đó, nhanh như chớp, mạnh hơn cả cuồng phong; khí thế đó, như nghìn tấn đổ xuống, áp lực hơn vạn quân.

Tôi nghe thấy Kì Nhiên hét lên thất thanh, gọi một cái tên không thể nào nhầm lẫn được. Ngực như bị vỡ toang, chọc thủng, đau đến không thể nói nên lời.

Chàng kinh hoàng quát:”Bộ —!! Huynh làm gì thế?!”

Sau đó, ngay tại thời điểm tôi không kịp phản ứng, bóng người ấy đã nhảy đến phía sau tôi. Hơi thở lạnh băng, thân thương đến độ như hòa vào làm một với cơ thể, lại tựa như len lỏi từ bên trong ra ngoài, bao phủ lấy toàn thân. Tất cả dồn vào một điểm. Và rồi Cấp Huyết……….. đâm đến.

Và lại sau đó nữa…………. khi tôi vẫn còn đang bị nhấn chìm trong nỗi bàng hoàng không thể tin được, thân thể đã rơi vào một vòng ôm vừa cứng cáp, vừa ấm áp. Nơi đó, không có một mùi hương quen thuộc nào, còn tôi cũng chẳng phải kẻ có thể ghi nhớ hết từng mùi hương của người khác.

Thế mà giờ khắc này đây, vòng tay ấy lại khắc sâu vào lòng tôi, khắc sâu vào tâm trí. Nó trĩu xuống cơ thể, từng chút, từng chút đi sâu vào tâm can.

Ngày hôm nay, chỉ torng vài canh giờ ngắn ngủi, tôi đã phải chảy biết bao là nước mắt mới có thể cam lòng đây. Tôi ngẩng lên, trông về phía đôi mắt chưa một lần nhìn thật kỹ ẩn sau tấm mặt nạ sắt đó.

Đôi mắt ấy, nhìn tôi đầy những quyến luyến, không buông lơi dù chỉ một giây nào khi hai bên gặp nhau. Sóng mắt hắn dập dềnh, sau chiếc mặt nạ vang lên một từ rất khẽ —— chủ tử…………

Chủ tử! Tôi siết vạt áo hắn, chợt muốn bật khóc. Vì sao vẫn còn gọi tôi là chủ tử, vì sao tôi hoài nghi hắn đến nông nổi này mà hắn vẫn muốn cứu tôi, lấy chính sinh mạng của mình để cứu tôi.

“Xoẹt —” Tôi hoảng sợ nghe âm thanh khi thanh kiếm đâm vào da thịt, nghe âm thanh máu tươi trào ra. Kiếm hơi nhếch lên, mũi kiếm quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn xuyên thủng lớp vải áo xám tro của hắn. Màu máu nhiễm đỏ cả mắt tôi.