Tiêu Nhiên Mộng

Quyển 2 - Chương 30: Ba nước tại Thừa Kiền cung




Mặt trời lặn hướng tây, Thừa Kiền điện.

Giờ phút này, đám người nhốn nháo ồn ào đã sớm rời đi, dãy bàn bày trong yến tiệc cũng đã dọn xuống, chỉ chừa lại vài chiếc bàn nhỏ, phía trên đặt một ít thức ăn vừa đơn giản lại vừa tinh tế và rượu ngon.

Có thể ở trong đại điện chỉ còn mười mấy người lác đác.

Ngồi ở vị trí cao nhất là quốc chủ của Kì quốc, người có đủ tư cách để thiết đãi quan khách đang nâng chén kính rượu mọi người — Vệ Linh Phong.

Nhìn xuống dưới, người thanh niên ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái có cử chỉ tao nhã khiêm tốn chính là sứ giả Duẫn quốc tham dự đại hôn của Kì đế, Tứ hoàng tử — Duẫn Tử Hằng.

Cũng ở hàng đó nhìn sang vị trí đầu tiên bên phải chính là Hoàng thái tử Thược quốc, Hắc mã thần tướng tiếng tăm lẫy lừng — Phó Quân Mạc.

Trong đại sảnh này, tổng cộng không đến hai mươi người ngồi. Ngoại trừ ba người kia thì còn có Tể tướng mới nhậm chức của Kì quốc — Văn Sách, Tướng quân hộ quốc Huyền Thiên và một số sứ thần của vài tiểu quốc có chút thực lực.

Trong đó bao gồm Ngân Xuyên quốc có địa hình thuận lợi cho việc bá chiếm thiên hạ nhưng thân bất do kỷ mà không thể khống chế được chính đất nước của mình và Y quốc vừa vùng dậy có thế lực trải rộng nhiều nơi khiến cho ba nước Kì, Duẫn, Thược phải cảnh giác.

Vệ Linh Phong nhàn hạ ngồi trên cao, ánh mắt thong dong đảo qua tất cả mọi người ngồi ở đây, cuối cùng dừng trên sứ thần Y quốc đang vận áo trắng hơn cả tuyết, dáng vẻ biếng nhác vô vị — Bạch Thắng Y. Vệ Linh Phong mỉm cười, lia mắt đi, nâng chén nói:"Cảm tạ các vị đã có thể vượt qua ngàn dặm đến tham gia hôn lễ của trẫm. Trẫm kính các vị một chén."

Mọi người đồng loạt nói "không dám", rồi nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch. Tuy nhiên, vẫn có hai người bưng chén chưa uống nhưng hoàn toàn khác nhau là Bạch Thắng Y đang cười yêu mị và Phó Quân Mạc sắc mặt âm trầm không rõ mừng giận.

Bạch Thắng Y kề chén rượu sát cánh môi đỏ thẫm, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng lại có chút mâu thuẫn vang lên trong đại sảnh:"Nghe nói tân Hoàng hậu nương nương Kì quốc không chỉ tinh thông cầm kỳ thi họa, mà còn giúp Hoàng Thượng giải quyết không ít vấn đề hải chiến đã lâu. Một kì nữ như thế, trong sự kiện ngày hôm nay sao lại có thể vắng bóng?"

Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều không khỏi rùng mình. Một tháng trước, Kì quốc im hơi lặng tiếng tiêu diệt Đinh quốc, đây là chuyện mà ai cũng đều biết.

Trong chiến dịch còn chưa đầy ba tháng kia, bọn họ lại được mở mang kiến thức với chiến thuật và quân trang hải chiến còn tiên tiến hơn cả Đinh quốc. Điều này đã làm kinh khiếp toàn bộ thiên hạ. Rồi mọi người bắt đầu ý thức được, Kì quốc đã đặt chân lên con đường chinh phục thiên hạ.

Giờ đây, mọi người lại không nhịn được mà than thầm sợ hãi: Chẳng lẽ nâng cao chiến thuật hải chiến của Kì quốc đúng là nhờ vào tân Hoàng hậu nương nương vừa được sắc phong — nguyên là con gái của Tể tướng Đinh quốc?

Bọn họ than thầm, mắng cô ta không biết xấu hổ, bán nước cầu vinh rất nhiều nhưng cũng hiểu được rằng, chuyện này đã giải thích vì sao Đinh quốc bị diệt, tân nương nương vốn không có mỹ mạo kiêu sa mất hậu thuẫn nhưng vẫn được sắc phong làm Hậu.

Vệ Linh Phong cười phớt lờ, dửng dưng như không thấy bầu không khí xì xầm kì dị phía dưới. Ánh mắt hắn đảo qua Bạch Thắng Y, rồi lại lia sang Phó Quân Mạc sắc mặt u ám, mở lời:"Thái tử cũng cho là thế sao?"

Phó Quân Mạc ngước mắt nhìn vị Hoàng đế tâm tư kín đáo ngồi cao phía trên một lúc, rồi chợt nhớ đến khi trước ở trên thuyền, hắn đã hỏi Doanh Nhược vì sao lại gặp hắn. Doanh Nhược đã cười khổ trả lời: có lẽ là bị tính kế.

Chính mật thám của hắn ở Kì quốc đã báo, chỉ trong một buổi chạng vạng đã bị hắn lấy tốc độ như sấm chớp thanh trừng toàn bộ.

Miệng hắn nhếch cao để lộ ý cười lạnh lùng, giọng nói nhàn nhạt:"Bạch sứ thần nói phải. Một kì nữ như thế thì sao lại không thể chiêm ngưỡng một lần?"

"Được." Vệ Linh Phong cười nhẹ, vẫy tay với thái giám bên cạnh, "Đi mời Hoàng hậu lại đây."

Sau một nén hương.

Tên thái giám lĩnh mệnh kia chần chừ đến trước mặt Vệ Linh Phong, thần sắc hoảng sợ và bất an:"Hồi... Hồi bẩm Hoàng Thượng, nương nương nói... người đã đi nghỉ rồi ạ."

Bên dưới có đến một nửa số người bị sặc rượu, mặt đỏ tía tai ho sù sụ. Ngược lại, gương mặt vẫn u ám của Phó Quân Mạc lại để lộ thấp thoáng ý cười, nhưng chỉ lướt nhanh rồi biến mất.

Vệ Linh Phong cũng có hơi bất ngờ gật đầu, khóe miệng không nén được khẽ giương lên:"Ngươi lại trở về mời một lần nữa, không cần làm gì nhiều, chỉ cần nói với nàng ấy hai chữ 'khế ước'."

Lại một nén hương nữa trôi qua.

Lúc này, tiểu thái giám đã đưa người đến, chỉ có điều sắc mặt vẫn đầy lo sợ. Nguyên nhân là do người đi đằng sau chính là cô gái vừa được sắc phong làm Hoàng hậu nương nương Kì quốc lại vận một thân y phục hoàn toàn không phù hợp với nơi đây.

Không khoác cung trang hoa lệ như ban ngày, cũng không vấn tóc tinh tế để tô điểm, cô gái trước mắt thật sự chỉ có thể gọi là một thiếu nữ, một thiếu nữ vô cùng bình thường chứ tuyệt đối không phải là Hoàng hậu của một đất nước.

Trên khuôn mặt ấy không tỏ lấy một nét vui mừng hay kinh sợ, chỉ nhẹ nhàng khom mình nhún chào trước mắt Vệ Linh Phong:"Hoàng Thượng, xin hỏi, ngài gọi gấp ta đến có việc gì không ạ?"

Phía đằng dưới đã bắt đầu vang lên những tiếng xì xào nho nhỏ. Tiếng nghị luận thì thầm của mọi người đều truyền vào tai người con gái. Môi cô gái nở nụ cười lạnh.

"Là Hoàng hậu cao quý của một nước sao có thể ăn vận bất kính thế này mà xuất hiện trên quốc yến?"

"Ngài có nghe gì không? Nàng ta thế mà lại tự xưng là ta chứ không phải là thần thiếp."

"Mà cũng chỉ có một nữ tử không biết liêm sỉ như vậy thì mới có thể bán đứng chính đất nước của mình để cầu cạnh hư vinh chứ?"

...

Khi mày Vệ Linh Phong đã nhíu đến độ không thể chặt hơn thì mới nâng tay ý bảo thiếu nữ ấy đứng dậy:"Miễn lễ, đến đây ngồi cạnh trẫm."

Người con gái có chút ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn nhưng cũng không phản đối, thong dong bước đến ngồi lên một nửa long ỷ bên cạnh.

Cảnh tượng trong đại điện vô cùng kì dị, im đến mức nghe được tiếng kim rơi, chẳng ai có thể nghĩ được rằng người đầu tiên phá vỡ bầu không khí trầm lắng lại là Tứ hoàng tử Duẫn quốc vốn vẫn chưa nói câu gì — Duẫn Tử Hằng.

Hắn nâng chén rượu đứng dậy đứng vào giữa đại điện, làm một lễ ngoại giao đúng mực với Kì đế, rồi lại nâng chén rượu hướng về phía cô gái ngồi một bên — Cẩm Ninh hoàng hậu, cười tao nhã:"Tại hạ nghe nói, ngày hôm nương nương rời Đinh quốc có từng ca một khúc hát khiến mọi người đều phải dừng chân ngoái nhìn. Phàm là những ai chứng kiện sự kiện hôm đó đều bảo rằng, cảnh ấy chắc suốt đời sẽ khó quên."

"Tại hạ luôn không giỏi chiến sự, mưu lược, nhưng riêng với cầm kỳ thư họa lại có sự yêu thích đặc biệt. Chẳng hay hôm nay có thể hân hạnh được nghe nương nương gảy một khúc thì cuộc đời này cũng không uổng phí."

Người con gái vống vẫn cúi đầu bỗng nhiên ngẩng phắt lên, đôi mắt hổ phách sáng ngời lóe lên tia sáng lạnh lẽo nhìn về phia Duẫn Tử Hằng đang đứng giữa đại sảnh.

Duẫn Tử hằng hơi kinh hãi, chỉ cảm thấy đôi đồng tử màu hổ phách kia rất quen thuộc, rồi lại cảm thấy nó thật xa lạ. Hắn đứng cứng ngắc tại chỗ.

Ánh mắt hững hờ lạnh lùng của người thiếu nữ dời từ người hắn sang Phó Quân Mạc ngồi bên phải, độ ấm trong đôi mắt lại như hạ xuống vài phần, nhưng cũng không dừng lại quá lâu, chỉ có gương mặt Phó Quân Mạc càng âm trầm và hàng mày càng nhíu chặt.

Duẫn Tử Hằng kinh ngạc nhận ra ánh nhìn của cô gái cuối cùng cũng dừng lại trên người bên cạnh mình, Hoàng đế Kì quốc Vệ Linh Phong nhưng trong mắt lại phẳng lặng không gợn sóng, khiến cho Vệ Linh Phong vốn vẫn luôn vui giận khó lường cũng phải khẽ nhăn mày.

Người thiếu nữ cười đầy ý vị, đột ngột mở miệng:"Hoàng Thượng.. nghĩ thế nào?"

Vệ Linh Phong giãn mày, khôi phục lại sự thong dong bình tĩnh thường ngày, cười dịu dàng:"Doanh Nhược sẵn lòng là được."

Cô gái lại cười lạnh, rồi bỗng nhún chân nhảy nhẹ khỏi long ỷ, đi đến trước mấy chiếc bàn không có người cuối đại sảnh ngồi xuống, nhìn bốn phía xung quanh, mỉm cười:"Ca hát nhiều sẽ nhàm chán, chi bằng ta kể cho các vị một câu chuyện xưa."

Dứt lời, cũng không chờ người khác phản ứng, cô gái đã bắt đầu:" Có điều, chuyện ta kể quả thật là một câu chuyện cũ, bất kì một sự tương đồng nào" Cô gái cười gian, đôi mắt long lanh ánh sáng, "Chỉ là do trùng hợp."

"Chuyện kể rằng đại cục thiên hạ, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân. Lịch sử có hàng nghìn hàng vạn triều đại, và triều đại mà ta sẽ kể, cứ tạm gọi là Đông Hán vậy."

"Những năm cuối thời Đông Hán, thiên hạ đại loạn, quần hùng tranh khởi, tranh bá thế gian..."

Tất cả mọi người ở đây không ai lại nghĩ rằng, một lần kể này lại kéo dài suốt hai canh giờ đến tận đêm khuya.

Câu chuyện từ việc ba người kết nghĩa vườn đào đến việc Tào Tháo hiến đao theo Tôn Sách lập nghiệp, rồi lại đến chuyện Tào Tháo nấu rượu luận anh hùng, từ trận Quan Độ đến kế hỏa thiêu Xích Bích liên hoàn Vòng này đan vào vòng kia, trận kia nối liền trận nọ

Lúc vừa bắt đầu, lòng người cũng có nhiều chiều hướng, có người chán ghét, có kẻ kinh thường, có người ngờ vực, cũng có kẻ thận trọng. Nhưng dần dà, trong lòng mọi người chỉ còn lại duy nhất một loại cảm xúc, đó chính là — khiếp sợ!

Cho dù là Bạch Thắng Y vốn cười biếng nhác cũng dần để lộ thần sắc nghiêm nghị, nghiêng người ngồi ngay ngắn lắng nghe.

Ngữ điệu và sắc mặt người con gái lại chẳng hề thay đổi, giọng thanh đạm êm ái, đều đều nhịp nhàng, hoàn toàn đối lập với bầu không khí căng thẳng áp lực trong đại sảnh.

Chẳng ai biết Tào Tháo, Tôn Quyền, Lưu Bị trong lời kể của người con gái ấy là kẻ phương nào, lại càng không biết đến trận chiến kinh hãi thế tục kia — Quan Độ, Xích Bích xảy ra ở nơi đâu.

Trận chiến đó tuy rằng vô cùng đặc sắc, nhưng cũng chưa đến mức là chưa từng xảy ra, và cũng không đủ đế khiến tất cả mọi người ngồi ở đây phải biến sắc. Việc thực sự khiến cho các nhân vật trí dũng kiệt xuất của các nước phải xúc động chính là do trận tranh đoạt Kinh Châu mà người thiếu nữ đề cập đến.

Có Kinh Châu có cả thiên hạ.

Những lời này khiến cho mọi người đều không nén được mà phóng tầm mắt về phía quốc chủ Ngân Xuyên quốc đang vã mồ hôi ròng ròng. Hoàn cảnh địa lí tương tự như vậy, mà tình hình sách lược cũng trùng hợp giống nhau

Lời người con gái ấy nói, có Kinh Châu có cả thiên hạ. Vậy phải chăng đó chính là ám chỉ, trên thế gian này, có Ngân Xuyên có cả thiên hạ?

Mỗi một người ngồi ở nơi này, bất luận là vẻ ngoài có dung tục tầm thường đến đâu thì dù sao cũng là những người có ý chí, là chính trị gia kiệt xuất của đất nước đó. Vậy nên, chẳng cần ai nhắc nhở, bọn họ đều tự giác nhớ kỹ từng chiến thuật trong lời của cô gái ấy, từng người từng vật, thậm chí là đến từng con chữ.

Bởi vì họ dường như bỗng nhận ra, một mấu chốt liên quan đến từng người, và thậm chí là liên quan đến tương lại của cả thiên hạ này đang được người thiếu nữ trước mắt nhắc đến.

"Sau trận chiến Xích Bích, Tào Tháo để lại nhân mã bảo vệ Giang Lăng, Tương Dương rộng lớn. Liên quân thừa thắng xông lên, tấn công thủ phủ quan trọng của quận phía nam Giang Lăng, rồi tiếp tục triển khai chiến dịch ở Kinh Châu. Cuối cùng, Tào Tháo, Lưu Bị, Tôn Quyền, ba thế lực phân chia Kinh Châu"

Kể đến đây, giọng nói êm ái bỗng đột nhiên ngừng lại. Thấy mọi người đều đang nóng lòng chờ đợi thì người con gái bỗng cười khẽ, ánh mắt sáng chói:"Đến đây, thiên hạ chia thành thế chân vạc giữa ba nước."

Hàng mày Vệ Linh Phong hơi nhíu lại. Hắn cúi đầu nhìn Phó Quân Mạc tối sầm mặt mũi và Duẫn Tử Hằng đang chìm trong suy nghĩ sâu xa, rồi lại giương cao tầm mắt đảo nhanh qua tất cả những người ngồi bên dưới, và cuối cùng bắt gặp ánh mắt lạnh giá như băng tuyết của cô gái ấy.

Người ấy rành rành là đang cười với hắn, cười đến quyết tuyệt sáng trong, cười mãi đến khi trái tim hắn dần nguội lạnh. Hắn thấy bờ môi đỏ mọng của người đó có hơi tái lại khẽ mở, âm thanh rõ ràng êm tai nhưng lại khàn khàn như người lâu không nói chuyện vang lên trong cung điện:"Xin hết, ta - đã - kể - xong!"

Lời này vừa dứt, ngay cả người trấn tĩnh nhất trong đại điện cũng không nén được nỗi xúc động bùng nổ.

Vệ Linh Phong cũng phải mất một lúc mới bừng tỉnh, thấy đau đầu, rồi lại thấy buồn cười, nhưng nụ cười của hắn cũng không tránh được nỗi xót xa mà chính hắn còn không nghĩ đến.

Băng Y đang trả thù bọn họ sao? Duẫn Tử Hằng đã giá họa Bộ Sát, Phó Quân Mạc đã làm tổn thương Tâm Tuệ, và cả. tất cả những sắp xếp này... của chính hắn.

Hắn còn nhớ lúc trước khi Băng Y nhìn thấy tấm bản đồ bố trí phòng thủ kia của Ngân Xuyên quốc, nàng đã từng nói một câu: Thực ra cũng không quá khó đánh chiếm! Khi ấy, dù cho từng hoài nghi, nhưng cũng chẳng thể nghĩ rằng tất cả những gì nàng ấy nói đều là sự thật.

Nàng kể chuyện tam quốc. Mỗi một chiến lược trong đó đều vô cùng cao minh, nếu rơi vào một tướng lĩnh thủ thành không đúng, rơi vào tình huống sai biệt, nếu chỉ là rập khuôn theo thôi thì tỷ lệ thành công cực kì nhỏ.

Có điều chiến thuật này lại thắng ở chính sự bất thường của nó, thắng vì chính bản thân nó vốn đã không tồn tại trong ý niệm của con người nơi đây.

Hắn biết, chỉ cần chiến thuật đó rơi vào trong tay hắn hoặc trong tay đám Phó Quân Mạc, thì nó sẽ giúp bọn họ có được một nguồn lực vô địch, chính thức quy Ngân Xuyên quốc về trong tay, bước lên thống nhất thiên hạ.

Nhưng giờ đây, chiến lược đó, kế sách đó đã bị người kia mang ra làm trò hề cho sứ thần các nước, mang ra làm trò hề trước mặt ba đại nhân vật hàng đầu của ba nước mạnh nhất, Kì, Duẫn, Thược..

Cô gái đứng dậy, mỉm cười nhạt nhòa thong thả, nhìn về phía Duẫn Tử Hằng vẫn đang cau mày chưa hoàn hồn, nhướng cao hàng mi:"Tứ điện hạ, ta kể chuyện này kéo dài đến hơn.. hai canh giờ, ngài vừa lòng không?"

Duẫn Tử Hằng sững người, vội phục hồi tinh thần, cười hối lỗi, ngữ điệu thần sắc vẫn khiêm tốn nho nhã như ban đầu:"Tại hạ thực không nghĩ rằng nương nương lại đọc những loại sách sử thế này, lại còn không biết chúng đến từ tay ai mà có thể nghĩ ra được những mưu lược thâm sâu ảo diệu như vậy, thật khiến cho tại hạ muốn kết giao một phen."

Cô thiếu nữ chẳng ừ hử gì, quay đầu về phía chiếc đàn cổ vốn dùng đệm nhạc cho ca múa ở một bên đại điện, hỏi:"Chẳng phải tứ điện hạ vừa nói là muốn nghe ta gảy một khúc sao? Không biết là bây giờ còn chút nhã hứng này không?"

Duẫn Tử Hằng phấn chấn trả lời:"Được như vậy thì quá tốt."

Người con gái bước qua nâng cầm ngọc đi vào giữa đại điện, hướng mặt về phía Kì đế trên cao ngồi xuống. Ánh mắt nàng trong trẻo lạnh lùng đảo qua ba người ngồi phía trước rồi dừng trên người thanh niên ở vị trí cao nhất, nở nụ cười giá rét. Mười ngón tay chợt gảy nhẹ, tiếng hát ngân vang

Có lẽ chẳng ai nghĩ ra rằng, dưới bàn tay trông mỏng mảnh yếu mềm ấy lại không bật ra thứ âm nhạc uyển chuyển, nhẹ nhàng, hàm súc hay đau thương đến chạm vào tâm hồn con người, mà lại là thứ làn điệu khuấy đảo tung hoành, tự cao tự đại.

Cánh môi đỏ thắm khẽ mở, một tiếng ca vừa rành mạch, vừa khàn khàn, vừa yên bình lại vừa mãnh liệt như chọc thủng đại điện trống trải tĩnh mịch, và cũng như lướt ngang qua trái tim mỗi người ngồi nơi đây...

Không phải anh hùng, không đọc tam quốc.

Nếu là anh hùng, sao có thể không hiểu nỗi cô đơn.

Độc bước xuống Trường Bản, ánh trăng quá đỗi dịu dàng.

Tào Tháo không nhiều lời, một lòng đoạt Kinh Châu.

Minh tranh ám đấu, mưu mô chước quỷ đều dùng đến.

Cuối thời Đông Hán, ba nước phân chia

Khói lửa chinh chiến triền miên không ngớt.

Nhi nữ tình trường bị loạn thế đẩy đưa, còn ai sẽ đàm rượu.

Kẻ lừa gạt người chính là Tam quốc,

Chẳng thể phân định được kẻ đúng sai.

Hỗn loạn rối bời để đến trăm ngàn năm sau

Tất cả lặp lại từ đầu.

Đáy mắt Bộ Sát như có những gợn sóng dao động thấp thoáng, trịnh trọng gật đầu, loáng cái đã biến mất trong màn đêm tăm tối.

Ôi! Tôi lắc đầu thở dài. Sự canh phòng trong Hoàng cung đối với một sát thủ có đẳng cấp như Bộ Sát mà nói thì, căn bản chỉ là thùng rỗng kêu to thôi.

Kì Nhiên, chỉ mong chàng bình an.