Tiểu Nhân Nan Dưỡng

Chương 46: Làm người tốt không dễ




“Vì sao không thể giết người?” Bé trai lớn tuổi hơn ôm em trai nhỏ tuổi vào ngực, rồi hỏi.

“Giết người là không đúng!”

“Hừ, nhưng đã có bao nhiêu hài tử chết trong tay hắn, ngươi có biết không?”

“Ây, dù vậy cũng không có nghĩa là chúng ta có thể tùy ý quyết định sống chết của hắn, dù tội của hắn đủ để phán tử hình, nhưng cũng phải đem hắn tới cho quan phủ xử lý hắn theo luật pháp.” Đường Đa Lệnh không biết nói vậy có đủ cho đứa nhỏ này hiểu chưa.

“Quan phủ có dụng sao?” Đứa nhỏ này như đang hỏi, cũng như đang trả lời Đường Đa Lệnh.

Đường Đa Lệnh bị oán khí trên người đứa nhỏ này làm cho cứng người, xem ra đứa nhỏ cũng gặp nhiều chuyện không bình thường như Hoa Tương Dung, chuyện này càng khiến lòng thương tiếc của Đường Đa Lệnh tăng lên.

“Trong hiện thực chắc chắn sẽ có chỗ không như ý, nhưng chúng ta nếu muốn sống, phải nhìn tới chỗ tốt, phải nghĩ tới nhiều chuyện tốt, mới có thể sống vui vẻ được.” Đường Đa Lệnh cố gắng khuyên, y không muốn sau này khi đứa nhỏ lớn lên lại biến thành tính tình như Hoa Tương Dung.

Bé trai lớn không nói gì, ngược lại, bé trai nhỏ hơn trong ngực hắn quay đầu lại hỏi: “Ta muốn mỗi ngày đều được ăn no, có được không?”

“Ha ha, đương nhiên là được.” Đường Đa Lệnh vui sướng vì sự hồn nhiên của đứa nhỏ, nhưng cũng vì tâm nguyện đơn giản đó của nhóc mà khổ sở.

Bé trai lớn cau mày vuốt đầu bé trai nhỏ, nói: “Ngốc quá, ăn no là được rồi sao? Ngươi đâu phải heo.”

“Còn muốn gì nữa chứ?”

Bé trai nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: “Còn muốn trở nên hơn người, không để cho người khác bắt nạt chúng ta.”

“Ừm, muốn trở nên hơn người, không để cho người khác bắt nạt chúng ta.”

Nhìn hai anh em sống nương tựa lẫn nhau, chua xót trong lòng Đường Đa Lệnh lại dâng lên. Y muốn làm gì đó cho hai đứa nhóc này, nhưng trong tình trạng của y lúc này, có thể làm gì cho chúng đây?

Đợi một lát, Phương nữ hiệp hứng chí bừng bừng quay về. “Vậy mà còn dám chạy, nghĩ khinh công của ta là luyện cho có chắc? Ha ha, không sao rồi, ta đã dạy dỗ hắn một trận rồi, để cả đời này hắn không thể bán tiểu hài tử nữa.”

“Ngươi, ngươi giết hắn!” Đường Đa Lệnh không thể tiếp nhận sự thật này, chẳng lẽ người trong giang hồ đều xem mạng người như trò đùa sao?

“Ai nói ta giết hắn?” Phương Ninh trừng mắt hạnh, “Ngươi nghĩ ta là mấy sát thủ giết người như ngóe kia sao? Ta cùng lắm chỉ đánh hắn một trận thôi.”

Đường Đa Lệnh nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại chỉ trường kiếm trên tay Phương Ninh, “Vậy máu trên đó là sao?”

“Cái này, ai bảo hắn trốn nhanh vậy, ta quýnh lên, đâm một kiếm vào đùi hắn. Nếu muốn giết người thật sự, sao trên thân kiếm có chút máu vậy thôi chứ? A Đường, ngươi chưa giết người sao?”

“Ta từng giết gà rồi.” Đường Đa Lệnh tức giận, trả lời một câu. Y đã giết người rồi thì sao không hiểu mấy thứ này được chứ?

Phương Ninh cười ha ha, sau đó nói với hai hài tử: “Các ngươi không cần phải sợ, người xấu kia đã bị ta đánh chạy đi rồi, ta cam đoan mấy nắm đấm kia của ta còn nặng hơn của hắn đánh ngươi nữa.” Nàng đắc ý giơ giơ quả đấm, nàng dù sao cũng là một người luyện võ.

“Hả, ngươi cứ để hắn chạy như vậy?” Đường Đa Lệnh hỏi.

“Đúng vậy, ta đã dạy dỗ hắn rồi. Nếu không ngươi muốn sao nữa? Giết hắn thật hả?”

“Ai, bán trẻ con là hành vi phạm tội, ngươi đáng ra nên bắt hắn lại, đưa tới quan phủ, để hắn nhận hình phạt. Ngươi tuy bây giở đã dạy dỗ hắn, nhưng cũng không thể cam đoan sau này hắn sẽ không bán những hài tử khác.” Đường Đa Lệnh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*. Phương đại tiểu thư dù có lòng hiệp nghĩa, nhưng chỉ biết hưởng thụ quá trình hành hiệp trượng nghĩa, mà mặc kệ hậu quả.

*Rèn sắt không thành thép: theo mình nghĩ nghĩa là khuyên bảo nhưng không có kết quả.

“A, ta không nghĩ nhiều như vậy. Hơn nữa, hắn đã đồng ý với ta sau này sẽ không tái phạm nữa, nếu không thì cả nhà của hắn sẽ chết hết.” Phương Ninh khẳng định.

Không kể Đường Đa Lệnh, cả bé trai nhỏ tuổi nhất cũng nhịn không được nhếch miệng —– lời của bọn buôn người mà có thể tin, thì heo mẹ có thể leo cây rồi.

Đường Đa Lệnh thở dài, quyết định không cần phải thảo luận chuyện nhân phẩm của bọn buôn người với Phương đại tiểu thư. Y đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Hai hài tử này phải làm sao giờ?”

Đường Đa Lệnh hỏi vậy, thật ra là muốn Phương Ninh mở miệng nhận hai đứa trẻ này. Tương lai trước mắt của y còn chưa biết, không thể chịu trách nhiệm nuôi nấng này được, nếu có thể vào được Phương gia tiền nhiều như nước, ít nhất cũng không cần phải lo lắng vấn đề ấm no.

Phương Ninh bừng tỉnh đại ngộ, nhanh chóng nói với hai hài tử kia, “Nhà của các ngươi ở đâu? Để chúng ta đưa các ngươi về nhà.” Ha ha, nàng lại có cớ để về nhà trễ nữa rồi.

Đường Đa Lệnh thật hận không thể khâu miệng của nàng lại, chỉ có thể tiếp tục nhỏ giọng nói: “Phương tiểu thư, hai người họ là cô nhi, ngươi muốn đưa bọn họ về nhà nào chứ?”

Phương Ninh sửng sốt một chút, đột nhiên nhớ tới hai hài tử này mới nói phụ mẫu của chúng đều mất hết, liền nhỏ giọng hỏi: “Chúng không có thân nhân nào khác sao?” Nàng ngoại trừ phụ mẫu và huynh đệ, còn có một đống người thân quan hệ huyết thống từ gần tới xa.

Ngươi cho rằng nhà nào cũng như Phương gia Tần Xuyên sao? Đường Đa Lệnh lại hít một hơn, nhưng vẫn hỏi hai hài tử kia: “Các ngươi còn có ai thân thích để sống chung không?”

Không ngoài dự tính của y, hai hài tử đều trầm mặc lắc đầu, thần sắc trên mặt càng thêm cô đơn.

Trong lòng Phương Ninh đau xót, “Không sao, không sao, các ngươi về nhà cùng tỷ tỷ đi, nhà của tỷ tỷ có phòng ốc rộng rãi, đủ để ở!” Nàng cũng không dám để hai hài tử này về Đoạn Bối Sơn với Đường Đa Lệnh, nghĩ tới hai nam nhân đáng sợ kia nàng liền run rẩy.

Đường Đa Lệnh lúc này mới chính thức thở dài một hơi, cười nói: “Vị này là Phương tiểu thư, nhà ở Tần Xuyên, là một đại gia tộc rất nổi danh, ở đó các ngươi sẽ sống rất khá.”

Bé trai nhỏ nháy mắt mấy cái, “Ở nhà tỷ tỷ có thể ăn cơm no mỗi ngày sao?”

“Có thể, đương nhiên có thể.” Đường Đa Lệnh trả lời khắng định.

“Đi! Giờ ta mang hai ngươi về nhà!” Lòng của Phương Ninh cũng không bình tĩnh, giờ phút này ước gì có thể lập tức bay về Tần Xuyên.

“Phương tiểu thư… vẫn là dẫn chúng đi đại phu trước, rồi nghỉ ngơi một chút.”

“Ha ha, chuyện đó là đương nhiên.” Phương Ninh vô ý cười cười, vừa nghĩ may mắn là có A Đường ở đây.

Đường Đa Lệnh và Phương Ninh mang hai hài tử này xuống núi, vào trong thành tìm đại phu kiểm tra vết thương của chúng, sau đó lại dẫn chúng vào quán cơm ăn thật ngon một bữa. Ai cũng không thể quên khát vọng được ăn no mỗi ngày của bé trai kia.

Hai hài tử này là hai huynh đệ, đứa lớn tên là Lý Tiểu Đông, năm nay 10 tuổi, đứa nhỏ tên là Lý Tiểu Nam, năm nay chỉ mới bảy tuổi.

“Phụ thân nói, lúc ta sinh ra có gió Nam thổi, lúc ca ca sinh ra thì có gió Đông.” Lý Tiểu Nam rất đắc ý khi mình có thể nhớ rõ lời của phụ thân.

Đường Đa Lệnh thương yêu sờ đầu bé, “Tiểu Nam thật thông minh, sau này nhất định có tương lai.”

“Ăn nhanh đi, ăn nhanh đi! Thân thể rắn chắc mới có thể có tương lai.” Phương Ninh liều mạng nhồi cho Lý Tiểu Nam dĩa rau, trước kia nàng còn tưởng hài tử gầy yếu này chỉ mới 5, 6 tuổi.

So với đệ đệ, Lý Tiểu Đông càng thêm trầm mặc và kiên cường, nhưng lúc này cũng không thể cản nổi sự hấp dẫn của món ngon, ăn từng muỗng từng muỗng, lời nói càng ít đi.

“Ăn ngon quá. Sau này ở nhà của Phương tỷ tỷ cũng có thể ăn ngon mỗi ngày như vậy sao?” Vấn đề ngây thơ của Lý Tiểu Nam càng làm cho lòng người thêm chua xót.

“Đương nhiên là có thể, hơn nữa còn ăn ngon hơn cái này cơ.” Đầu bếp của Phương gia cũng không phải là chỗ mà người bình thường có thể đảm nhiệm, chỉ là Phương Ninh không nghĩ là đại trù có thể làm thức ăn cho hai hài tử tham ăn này không?

“Oa, vậy nhất định là món ngon đệ nhất thiên hạ rồi!” Đôi mắt to của Lý Tiểu Nam sáng lóng lánh.

“Ha ha, cũng không thể nói vậy, đời này có nhiều loại món ngon. Bất quá…” Phương Ninh nhìn nhìn Đường Đa Lệnh, “Vị Đường đại ca này lại biết làm rất nhiều món ngon đó.”

Đôi mắt to của Lý Tiểu Nam lập tức chuyển qua Đường Đa Lệnh, “Đại ca ca có thể làm món ăn ngon cho ta ăn sao?”

Ý tốt của Đường Đa Lệnh dâng lên, “Được, đêm nay ta sẽ làm cho các ngươi ăn!” Sau này có lẽ không còn cơ hội nữa.

Vào buổi tối, lúc trở về khách sạn, Đường Đa Lệnh mượn phòng bếp của khách sạn, quả nhiên làm rất nhiều thức ăn ngon. Không kể huynh đệ Lý Tiểu Đông, mà ngay cả Phương Ninh đã ăn quen sơn hào hải vị cũng phải lên tiếng trầm trồ khen ngợi, đồng thời nghĩ trong lòng: “Chẳng trách vú em nói nữ nhân muốn bắt được lòng của nam nhân trước tiên phải bắt được dạ dày của hắn. Ai, nhưng sao ta có thể nấu được thức ăn thế này chứ?”

“A Đường à, nếu sau này… Ta nói là, nếu ngươi cãi nhau với đám sư đệ của ngươi, không ở chung với bọn họ nữa, thì không bằng tới nhà của chúng ta nấu ăn đi.” Nếu mình làm không được, không bằng mời A Đường về nhà luôn, Kim đại ca nhất định sẽ rất vui.

Đường Đa Lệnh sững sờ, “Ngươi nói Tần Xuyên sao?”

Mặt Phương Ninh đỏ lên, “Đương nhiên là thành Lâm Dương, ta phải ăn mỗi ngày mà.” Nói xong, nàng lại nói với Lý Tiểu Nam: “Ha ha, các ngươi cũng đi với ta vào thành Lâm Dương nha, như vậy các ngươi cũng có thể ăn đồ ăn của Đường đại ca mỗi ngày, được không?”

Mắt Lý Tiểu Nam chớp chớp, ngoài dự đoán của mọi người mà không nói gì, khiến Phương Ninh có chút ủ rũ. Chẳng lẽ cả tiểu hài tử 7 tuổi cũng biết đây không phải là ý kiến hay sao?

Người Phương gia ước gì y cách xa Kim Đao Sai một chút, vị Phương đại tiểu thư này hết lần này tới lần khác đều muốn đẩy y tới bên người Kim Đao Sai. Nếu không phải đã quen với tính cách của nàng, Đường Đa Lệnh thật muốn hoài nghi nàng có phải đang âm mưu gì hay không.

Đường Đa Lệnh ra vẻ tự giễu, cười nói: “Ngươi sợ Kim đại ca không mời nổi một đầu bếp tốt sao? Chút tay nghề này của ta chỉ có thể làm chút đồ ăn nhà, nhưng không thể so sánh với đầu bếp thật, ăn mấy lần là ngươi ngán thôi.” Cũng như Quyên Tử vậy. Chỉ có hai người Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn không biết thưởng thức nhân tài sẽ không thấy chán.

Phương Ninh không biết nhớ ra cái gì, nhếch miệnh, không nói tiếp.

Đêm đó, Đường Đa Lệnh vốn định cho hai huynh đệ ở chung phòng với y, nhưng Lý Tiểu Nam có lẽ bị sự dịu dàng của Phương Ninh làm nhớ tới mẫu thân của mình khi bé, nên phải ở chung với nàng, Đường Đa Lệnh đành phải mang Lý Tiểu Đông về phòng.

“Đường đại ca… Ta có thể gọi ngươi là Đường đại ca không?” Lý Tiểu Đông sau khi xuống núi thì cũng không nói nhiều, đột nhiên nói.

Đường Đa Lệnh cười cười, “Đương nhiên là có thể, đệ đệ của ngươi không phải cũng gọi ta vậy sao?”

Lý Tiểu Đông cúi đầu xuống, “Đường đại ca, cám ơn ngươi đã cứu chúng ta, còn… làm đồ ăn ngon như vậy cho chúng ta ăn.”

“Chuyện này đối với ta cũng không khó gì, không cần khách khí như thế.” Đường Đa Lệnh vỗ vỗ đầu hắn, “Chỉ là sau này lúc đến Phương gia hoặc theo Phương tiểu thư tới thành Lâm Dương phải nghe lời. Phương tiểu thư là người tốt, nhưng dù là Phương gia hay Thừa Thiên Môn đều là một chỗ lớn, có nhiều miệng người, nàng nhất định không thể quan tâm hết, đành phải dựa vào chính các ngươi thôi.”

“Ta hiểu, dù là Phương gia hay là Thừa Thiên Môn, cũng sẽ không nuôi không chúng ta.”

“A… Cũng không phải nghiêm trọng như thế, chỉ đừng nghịch ngợm là được rồi…” Đường Đa Lệnh sững sờ, thật không biết nên nói gì, y không phải là gia chủ của Phương gia, cũng không phải là môn chủ của Thừa Thiên Môn, không thể thay họ hứa hẹn cái gì.

Lý Tiểu Đông đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi: “Vì sao không cho chúng ta theo ngươi? Ngươi chắc chắn sẽ không chê chúng ta nghịch ngợm.”

“Ta…” Đường Đa Lệnh không nghĩ tới Lý Tiểu Đông sẽ hỏi như vậy, trong lòng có chút hổ thẹn, “Không phải là ta không muốn mang các ngươi theo, chỉ là hiện tại ta không nhà không nghề nghiệp, không thể cho các ngươi hoàn cảnh phát triển tốt.”

Lý Tiểu Đông nhìn nhìn y, lại cúi đầu xuống, hai chân nhẹ nhàng nhịp trên thanh ghế.

Trong lòng Đường Đa Lệnh có chút khổ sở mơ hồ thấy được Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn bị y quên mất ở trong tiểu viện của Đoạn Bối Sơn. Y nghĩ nghĩ, duỗi tay vỗ vỗ đầu Lý Tiểu Đông, “Đợi sau này ta ổn định, nếu các ngươi vẫn muốn đi theo ta, ta sẽ tới đón các ngươi, được không?”

Lý Tiểu Đông vẫn cúi đầu, không nói lời nào.

Đường Đa Lệnh cũng không biết phải làm sao để dỗ hắn vui vẻ, đành phải đứng lên trải giường chiếu, chuẩn bị cho hắn ngủ. Lý Tiểu Đông đột nhiên đứng dậy, rót một chén trà, đưa tới trước mặt Đường Đa Lệnh, nói: “Đường đại ca, ngươi có thể uống chén trà này được hay không, ta… chỉ muốn cảm ơn ngươi..”

Đường Đa Lệnh cầm chén trà uống hết trong một hớp, sau đó cười nói: “Dù chỉ là một ly trà, nhưng ngươi tuổi còn nhỏ đã biết phải cảm ơn, ta cũng yên lòng rồi.”

“Đường đại ca, ngươi thật sự là một người tốt.” Lý Tiểu Đông như bị Phương Ninh lây.

“Ai, nghe Đường đại ca nói thật, mấy năm nay người tốt không dễ làm đâu.” Đường Đa Lệnh không khỏi báo oán nỏi, nếu y không phải là người tốt, có lẽ sẽ không rớt xuống tình trạng như thế này rồi.