Tiểu Nhân Nan Dưỡng

Chương 25: Chọc giận kim môn chủ bỏ đi




Đoạn Bối Sơn ngoài dự đoán của mọi người mà dán lên bố cáo “Chủ quán có tin mừng, ngừng kinh doanh một ngày.” Nhưng tiểu nhị A Khánh lại biết rõ, lão bản không có mừng gì cả, lão bản bị bệnh nhiều, nhưng bệnh gì nhiều thì hắn cũng không rõ lắm, mặt khác hai lão bản kia tuy đẹp trai hơn lão bản nhiều lắm, nhưng lại lạnh đến nỗi khiến không ai dám nói hơn một câu.

Ngày hôm đó Đường Đa Lệnh không ra khỏi cửa, nồi cháo của Hoa Tương Dung, thuốc Ngọc Liên Hoàn sắc y cũng không có từ chối, nhưng chuyện tắm rửa lại không cho hai người kia nhúng tay. Toàn bộ đều như lúc trước y đã nói, mọi người vẫn là huynh đệ tốt, nhưng cũng chỉ có thể là huynh đệ tốt.

Sáng sớm ngày thứ hai, Đường Đa Lệnh rốt cuộc cũng đi ra ngoài, thoạt nhìn có chút tiều tụy, ánh mắt cũng có chút ảm đạm, nhưng dáng đi lại có vẻ dị thường kiên định.

Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn đã thủ ở ngoài từ sớm, Đường Đa Lệnh thấy hai người họ nhất là Ngọc Liên Hoàn luôn dậy muộn, không khỏi sững sờ, “A Ngọc, ngươi sao cũng dậy rồi?”

“A Đường, hôm nay ngươi còn muốn mở tiệm sao? Ta thấy ngươi vẫn nên nghỉ ngơi chút nữa đi.” Lông mày Hoa Tương Dung nhăn lại. Hắn không biết chăm sóc người ta, nhưng nhìn Đường Đa Lệnh giống như con rối mất đi sức sống, lòng của hắn đau nhức tột đỉnh. Chẳng lẽ lúc này hắn đã làm sai rồi?

“Ngươi nếu lo lắng ảnh hưởng tới sinh ý, cứ để chúng ta giúp ngươi… A Hoa có thể làm đồ ăn… Ta có thể giúp rửa chén…” Ngọc Liên Hoàn không đủ sức lực, nói chuyện có chút hàm hồ.

Đường Đa Lệnh sửng sốt một chút, khóe miệng giật giật như kéo ra một nụ cười, “Đừng nói giỡn, hai người các ngươi mà đi hỗ trợ, cái *** này của ta chắc sập mất thôi. Ta không sao, chỉ uống cháo có một ngày, trong dạ dày có chút đắng, hoạt động một chút là không sao rồi.”

“Cái này… Ngươi đi nhanh đi. Dù sao ta và A Ngọc không có đi đâu, có việc cứ bào chúng ta làm. Việc tinh tế không giúp được, nhưng việc nặng có thể làm được chút ít.”

“Đúng, ta, ta thật ra có thể rửa chén mà…” Ngọc Liên Hoàn lại bồi thêm một câu.

“Được, ta biết rồi.” Đường Đa Lệnh đi lên trước hai bước, rồi quay đầu lại một chút liếc qua, “Ta đi đây.” Sau đó từ từ mà kiên định đi thẳng về phía trước.

“A Hoa, ngươi nói coi ý của A Đường là gì đây? Không chết cũng không sống như vậy…” Ngọc Liên Hoàn hung hăng đạp một cái vào vách tường bên cạnh.

“Hắn đang kháng nghị đấy.” Hoa Tương Dung chậm rì rì nói.

Vách tường trúng một đá cũng không có sứt mẻ gì, Ngọc Liên Hoàn bất đắc dĩ cười cười, “Ta biết hắn đang kháng nghị. Ta còn tưởng lúc A Đường tức giận chỉ biết trừng trừng mắt nhỏ, kéo dây lưng mắng người, không nghĩ tới hắn còn có thể như vậy… Hắc hắc, câu châm ngôn kia nói thế nào nhỉ? Gọi là cẩu không cắn người?”

“Ngươi ví von cái gì thế?A Đường cũng không phải cẩu, hắn cũng không cắn người.” Hoa Tương Dung có chút xao động, vội vàng nói.

Ngọc Liên Hoàn nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười, “Không ngờ được trên đời này cũng có người làm cho Hoa các chủ lo lắng nhỉ.”

Hoa Tương Dung trừng mắt, liếc hắn một cái, cười lạnh nói: “Ta cũng không ngờ trên đời này cũng có người khiến ngươi ra khỏi ổ chăn lúc sáng sớm cơ đấy.”

Ngọc Liên Hoàn cũng như đêm đó cùng hắn đối mặt, cũng không dời ánh mắt đi chỗ khác, “Bây giờ là lúc nào rồi, hai ta còn muốn đấu như vậy nữa sao?”

Hoa Tương Dung hừ một tiếng, không nói gì, nhưng ánh mắt cũng như Ngọc Liên Hoàn nhìn chằm chằm khói bếp đang dần dần bay lên phía trước.

“Ngươi nói xem, A Đường rốt cuộc là giận chúng ta hơn hay vẫn là giận Kim Đao Sai hơn?” Ngọc Liên Hoàn đột nhiên hỏi.

“Liên quan gì đến Kim Đao Sai?”

“Hôm qua không phải cứ nước bẩn là giội hết lên người hắn sao chứ? Con người nhà người cũng có thể gian trá thật đấy, hại người mà cũng có thể giả bộ nói không biết.” Ngọc Liên Hoàn nói, nửa châm chọc, nửa hâm mộ.

“Hừ, A Đường nếu tin, đương nhiên là giận hắn ta nhiều một chút, nhưng nếu hắn không tin, đương nhiên là giận chúng ta nhiều một chút.”

“Không tin? Hắn sao có thể không tin?” Ngọc Liên Hoàn kêu lên, “Hắn và Kim Đao Sai có giao tình mới vài ngày, hắn còn có thể không tin chúng ta?”

“Hắn sao phải tin chúng ta? Đừng quên, hai chúng ta đã từng lừa gạt hắn, mà Kim Đao Sai dù gì cũng là người đứng đầu chính đạo. Nếu là ngươi, ngươi sẽ tin ai?”

Ngọc Liên Hoàn nghĩ nghĩ, “A Đường đã nói với ta, trong chốn võ lâm ở thế giới kia của hắn, càng là thủ lĩnh của chính phái thì càng là ngụy quân tử, như tên Nhạc Bất Quần gì đó, Tả Lãnh Thiền, ngược lại, mấy cái người… được công nhận là cao thủ tà giáo càng nặng tín nghĩa nhất.”

Hoa Tương Dung lườm hắn, “Nhưng A Đường cũng đã nói, mấy cái đó đều là nhân vật truyền thuyết, không có thật.”

Ngọc Liên Hoàn nhún nhún vai ra vẻ không sao cả, “Dù sao tiểu ngốc A Đường này khẳng định sẽ tin ngươi, cho dù không hoàn toàn tin tưởng cũng sẽ hoài nghi Kim Đao Sai.” Nếu cả hoài nghi cũng không có, vậy y đã biểu lộ cả ra rồi.

Hôm qua Hoa Tương Dung cảm thấy giấu diếm được cho qua chuyện, nhưng hôm nay lại không có tự tin như vậy, hắn lắc đầu, “A Đường không ngốc, hắn chỉ không có đủ giảo hoạt.”

Liên tiếp mấy ngày, Đường Đa Lệnh cũng không có thay đổi gì nhiều, mỗi ngày đều mở cửa làm vằn thắn cho khách đúng giờ, đúng giờ đóng cửa nấu cơm cho Hoa Tương Dung, Ngọc Liên Hoàn. Chỉ là thần sắc trên mặt vẫn trầm tĩnh như trước, lời nói cũng ít hơn bình thường rất nhiều.

Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn nhìn thấy bằng mắt, gấp ở trong lòng, nhưng không biết làm cách nào để phá vỡ bức tường vô hình này. Bọn hắn, một người biết rõ cách cường chiếm thân thể người khác như thế nào, một người thì biết rõ câu dẫn người khác như thế nào, nhưng không ai biết cách làm sao đạt được chân tâm của người khác.

Hôm đó, lại tới giờ đóng cửa nấu cơm, Đường Đa Lệnh đang ở trong bếp bận rộn, A Khánh lại đi khẽ nhẹ tới bên cạnh y, nhẹ nhàng nói: “Lão bản, Kim môn chủ lại tới.” Hắn biết rõ gần đây lão bản vì bị bệnh nên không có tâm trạng tốt.

Cái xẻng trong tay Đường Đa Lệnh thoáng dừng một cái, sau đó lại tiếp tục trở nồi cá, “Ngươi nói với hắn hôm nay ta không rảnh, bảo hắn về đi.”

“Không rảnh? Sao lại không rảnh?” Một tiếng cười cởi mở vang lên, “A Đường có phải giận vì lâu rồi ta mới tới thăm ngươi không. Oa, cá thơm quá ta.” Kim Đao Sai đã xuất hiện trong phòng bếp.

A Khánh cẩn thận lướt nhìn sắc mặt của lão bản từng li từng tí, phát hiện sắc mặt của y cũng như Nhị lão bản và Tam lão bản.

“Lão bản, ta… đã đóng kỹ cửa tiệm rồi.” Hắn nhỏ giọng nói.

“Ừ, cám ơn, ngươi về trước đi.” Đường Đa Lệnh không quên cảm tạ một tiếng với tiểu nhị luôn vất vả cần cù này.

A Khánh đi rồi, Kim Đao Sai mới nói thêm, “A Đường, vài ngày trước có nghe nói ngươi bị bệnh một hồi, vốn là nên đến thăm ngươi, nhưng lúc đó nội sự bận rộn, thực sự rút thân không ra.”

“Vâng, Kim môn chủ là đại nhân vật, toàn xử lý đại sự, vốn là không nên chậm trễ vì mấy chuyện nhỏ này.”

“Ồ? Ngươi sao lại gọi ta là Kim môn chủ rồi hả? Ngươi quên chúng ta là huynh dệ rồi sao?” Kim Đao Sai cười lại gần Đường Đa Lệnh, vươn tay muốn búng một phát lên ót hắn làm ra dạng như khiển trách, nhưng không ngờ Đường Đa lệnh lại tránh ra, hơn nữa thần sắc trên mặt vẫn như trước.

“A Đường, chuyện này rốt cuộc là sao?” Kim Đao Sai thu tay lại, hỏi.

“Kim môn chủ, ngươi nói thật cho ta biết, ngươi không để ý tôn ti tiếp cận ta như thế, thật sự là chỉ muốn làm huynh đệ với ta, hay là có mục đích riêng nào đó?” Đường Đa Lệnh cúi đầu xuống, nhìn cái xẻng trong tay, hỏi.

Kim Đao Sai thật không ngờ Đường Đa Lệnh sẽ hỏi ra như vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người, “A Đường sao ngươi lại hỏi vậy? Ta đương nhiên đúng, đúng là… muốn làm huynh đệ với ngươi mà…” Thật sao? Hắn thật sự chỉ muốn làm huynh đệ với A Đường?

“Ta nghe nói, Kim môn chủ thích đồng tính.” Mắt Đường Đa Lệnh vẫn nhìn chằm chằm cái xẻng, cứ như là mỹ nữ soi gương, một giây cũng không rời.

Thân hình Kim Đao Sai đứng lại, dáng tươi cười hoàn toàn cứng ngắc, vì hắn nghe ra được trong giọng nói của Đường Đa Lệnh tràn đầy hoài nghi và xem thường.

“A Đường, ta hảo nam sắc, ta đây chưa bao giờ phủ nhận, cũng không thấy đây là chuyện đáng để không thể gặp ai.” Nam phong ở nước Đại Tống quả thật không phải chuyện xấu hổ đến nỗi không dám gặp ai. “Ta không nói cho ngươi biết, chỉ là vì, bởi vì…” Bởi vì sao chứ? Vì sợ dọa y chạy mất?

“Ta là nam nhân bình thường.” Đường Đa Lệnh không lưu tình mà cắt lời hắn, “Trong mắt của ta, kết hợp giữa nam nhân và nữ nhân là chuyện thiên kinh địa nghĩa, mà chuyện như thế giữa nam nhân và nam nhân là không có thiên lý, phá vỡ âm dương, người như vậy không nên có mặt ở trên đời.”

“A Đường, ngươi…” Thanh âm Kim Đao Sai vì dồn dập mà có chút chua chua, nhưng hắn vẫn nhịn được rất nhanh, nhẫn nhịn trong chốc lát rồi lại nở nụ cười, cười rất cởi mở, cũng lạnh như băng, dọa cho Đường Đa Lệnh rốt cuộc cũng phải ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt nhỏ lộ ra kinh ngạc và hoảng sợ.

“A Đường… Không, là Đường lão bản, ngươi thật đúng là một lần lại một lần cho ta kinh hỉ nha.” Chỉ có điều là trước kia hỉ nhiều hơn kinh, nhưng lúc này lại là kinh nhiều hơn hỉ, “Ngươi có phải hoài nghi ta tiếp cận ngươi là vì coi ngươi là con mồi hay không.” Con mắt Kim Đao Sai lóe sáng, hiện chân tướng là một thợ săn nhìn một con mồi.

Đường Đa Lệnh nhanh chóng quay đầu lại, lại nhìn chằm chằm vào cái xẻng, “Ta biết rõ Kim môn chủ sẽ không vừa ý một người như ta, nhưng hai đệ đệ của ta tuổi trẻ anh tuấn, nếu không cẩn thận bị người ta làm, ta thực sự phải xin lỗi sư phụ đã mất.” Trong lòng Đường Đa Lệnh nói tiếng xin lỗi với tất cả các vị sư phụ trong thế giới kia của y.

“Rắc-” Một tiếng, một cái bình nhỏ vỡ nát, mảnh vỡ của gốm sứ và chất lỏng bên trong rơi đầy mặt đất, tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt của Hà Diệp Thanh.

Cái bình nhỏ này không phải bị ném vụn, mà là bị bóp nát.

“Hóa ra là như vậy.” Thần sắc Kim Đao Sai tỉnh táo, cứ như cái bình nhỏ vừa rồi không phải là bị hắn bóp nát. “Chuyện đó Đường lão bản có thể yên tâm, ta không có hứng thú với ngươi, càng không có hứng thú với hai đệ đệ của người, chỉ là có chút hứng thú với vằn thắn của ngươi. Nhưng Đường lão bản đã lo lắng như vậy, vậy sau này ta tuyệt đối sẽ không bước chân vào lại Đoạn Bối Sơn này, nếu có gặp gỡ mấy vị bên ngoài cũng sẽ nhất định đi vòng qua.”

Cái xẻng trong tay Đường Đa Lệnh thoáng lung lay một cái, “Kim môn chủ khách khí rồi, ta đắc tội Kim môn chủ, lẽ ra chúng ta phải đi khỏi thành Lâm Dương này, thấy người của Thừa Thiên Môn phải đi vòng qua mới đúng.”

“Hừ, có lẽ trong mắt Đường lão bản ta là một tiểu nhân ỷ thế hiếp người, nhưng ta không cho là vậy. Ngươi yên tâm, chỉ cần tiểu *** của ngươi là kinh doanh đứng đứng đắn đắn, từ trên xuống dưới Thừa Thiên Môn tuyệt đối sẽ không có một người tới quấy rối, nếu không ta sẽ chém hắn ngay lập tức.”

Đây là lần đầu tiên Đường Đa Lệnh thấy uy thế như thế này của Kim Đao Sai, cái xẻng trong tay lại lung lay một hồi, cứ như là cầm không nổi nữa.

“Chuyện đó… Cám ơn Kim môn chủ đã đại lượng.”

Kim Đao Sai cúi đầu xuống, nhìn mảnh vỡ và nước đọng trên mặt đất, đó là Hà Hương hắn đã trăm phương ngàn kế để lấy được, chẳng những rượu không gắt, hơn nữa còn có tác dụng bổ thân, vì hắn nghe nói trước đó vài ngày Đường Đa Lệnh đã sinh bệnh.

“Thật sự có lỗi, làm rối loạn phòng bếp của ngươi rồi.”

“Không sao, ta sẽ dọn dẹp.”

“Vậy thì tốt, ta đi đây.”

Kim Đao Sai nện bước bước đi, Đường Đa Lệnh ngẩng đầu nhìn bóng lưng hắn, mãi cho đến khi không nhìn thấy nữa.

Y quay đầu lại, cá trong nồi đã sớm khét lẹt dán vào nồi, bốc lên mùi khó ngửi. Y nâng lên cái xẻng đã luôn nắm trong tay, ném cá đã khét trong nồi ra, đổi lại dầu mới, chờ dầu nóng lên, lại bỏ cá mới vào, trong phòng lại thoang thoảng mùi cá ngon miệng, xen lẫn hương lá sen nhàn nhạt.