Tiểu Nhân Nan Dưỡng

Chương 19: Lão bản khả nghi




Lý Giáp quăng một cái ánh mắt ra, Vương Đại Tiền liền xung ngựa lên trước mua sáu chén vằn thắn. Lão bản của Đoạn Bối Sơn nói ra cũng rất tốt bụng, tuy sinh ý thịnh vượng, nhưng giá tiền cũng không quá mắc. Môn nhân bình thường như hắn, ngày thường muốn mời đường chủ ăn cơm cũng rất khó, nói chi đến mời môn chủ?

Ba người Kim Đao Sai đương nhiên cũng không cần tự mình đi lấy vằn thắn, tìm một cái bàn lớn rộng rãi sạch sẽ ngồi xuống, tất cả đều do Vương Đại Tiền kích động chạy trước chạy sau, bưng sáu chén vằn thắn đầy từng cái từng cái tới.

Kim Đao Sai hiếm khi ổn định lại tinh thần tinh tế nhấm nháp mỹ vị chưa từng thấy trước đây này, quăng mấy chuyện khó xử nhà Phương gia ra sau đầu. Sau đó phát hiện ra, thứ vằn thắn này tuy không phải những loại đồ ăn quý hiếm như gan rồng gan phượng, nhưng cũng có một hương vị đặc biệt riêng, tâm tình không tự chủ được bỗng nhiên cảm thấy tốt hơn.

“Xem ra lão bản này ngược lại là một người có bản lĩnh.” Hắn để đũa xuống khen.

“Không phải chỉ là một món ăn vặt thôi sao, môn chủ sao cảm thấy hứng thú như vậy?” Lý Giáp tuy cảm thấy vằn thắn này không khó ăn, nhưng cũng không thấy có cái gì quý hiếm mới lạ.

“Lý Giáp, ngươi có thể không hiểu. 360 nghề, nghề nào cũng có chuyên gia, nếu có thể sáng chế nên một loại đồ ăn trước đây chưa ai làm mà lại được mọi người yêu thích, nói ra cũng không dễ dàng như chế tạo một môn võ công cao siêu đâu.” Kim Đao Sai cười nói.

Lý Giáp thấy môn chủ thật sự có hứng, liền gật đầu nói: “Vâng, môn chủ nói có lý, xem ra vị lão bản này cũng không phải người bình thường. Đại Tiền, ngươi gọi lão bản tới, nói bổn đường chủ muốn hỏi quá trình làm vằn thắn của hắn một chút.”

Vương Đại Tiền đương nhiên biết rõ đây là đường chủ thay mặt môn chủ nói, không thể tưởng tượng được cao hứng nhất thời của mình vậy mà được môn chủ chú ý, lập tức hưng phấn mà chạy nhanh tới phòng bếp. Một lát sau, hắn lại có chút ủ rũ trở về, một người.

“Đường chủ, lão bản nói hắn đang rất bận, hiện tại không có cách nào tới gặp ngài, kính xin ngài thứ lỗi.”

“Cái gì? Vị lão bản này lại có thể kiêu ngạo như thế?” Lý Giáp chau mày, phàm là người nào kiếm cơm ở Lâm Dương ai mà không biết địa vị của hắn ở Thừa Thiên Môn, làm gì có chuyện hắn gọi đến mà không tới bái kiến.

“À thì, lão bản nói khách nào tới ăn vằn thắn cũng là thượng đế, bất kể là ai cũng vậy, cho nên không thể để cho các thượng đế đợi.” Vương Đại Tiền cũng không hiểu lời này của lão bản là có ý gì, ăn vằn thắn thì có liên quan gì tới thượng đế chứ? Nếu nói vậy bọn họ cũng đến đây ăn vằn thắn đó, vì sao bọn họ không phải là thượng đế?

Triệu Ất nghe xong cũng sửng sốt, ngẩng đầu lên, “Thượng đế? Chẳng lẽ mấy người đến tiệm này đều là người trong hoàng thất?” Đưa mắt nhìn khắp phòng cũng chỉ là mấy người oai qua liệt tảo 1, nếu như những người này cũng được coi là thượng đế, vậy môn chủ của bọn họ chính là thượng đế của thượng đế rồi.

Kim Đao Sai vậy mà lại cười ha ha, “Lão Triệu, ý của người ta là khách nhân rất quan trọng, hắn không thể chỉ vì đến gặp chúng ta mà bỏ mặc những vị khách đang đứng đợi vằn thắn. Xem ra lão bản này cũng là một người làm ăn trung thực nha.”

“Người thành thật gì chứ? Ta thấy chỉ là một tên ngu xuẩn mà thôi.” Lý Giáp đối với chuyện khiến mình mất mặt rất tức giận, “Đại Tiền, ngươi đi lại lần nữa, nói rõ cho hắn biết, là môn chủ của chúng ta muốn gặp hắn, xem hắn còn dám ngang ngạnh không?”

“À, đường chủ, ta cũng đã nói rồi…” Kỷ thật chính là vì hắn mang thân phận của môn chủ ra nói, vị lão bản kia mới nói nói một đống hồ ngôn loạn ngữ về khách ăn vằn thắn chính là thượng đế này nọ.

Lúc này người cảm thấy phẫn nộ sâu sắc chính là Triệu Ất, hắn “Rầm” một tiếng đứng dậy, “Chuyện vớ vẩn gì thế? Thừa Thiên Môn chúng ta tới đây là hòa thượng tới hóa duyên hay là đến ăn xin hay sao chứ? Vậy thì để ta lôi hắn ra đây, xem hắn dám nói gì không!”

“Lão Triệu cái này ngươi có thể không đúng.” Lý Giáp ngược lại bình tĩnh.” Ta thấy là do lão bản này cảm thấy thân phận mình hèn mọn, nên không dám tới gặp môn chủ. Ngươi nếu quậy một phát, chẳng phải ngược lại để hắn nghĩ rằng người Thừa Thiên Môn chúng ta là lưu manh giang hồ chuyên môn đi quấy phá khắp nơi, càng làm hắn sợ hãi thêm sao?”

“Vậy làm sao đây? Cũng không thể coi như không nghe thấy hắn nói gì, vậy thì thể diện của chúng ta để ở đâu chứ?”

“Ngươi nhìn ta này.” Lý Giáp quay đầu nói với Vương Đại Tiền, “Ngươi đi lại lần nữa, nói là môn chủ của chúng ta rất thích tay nghề của lão bản, ngày mai muốn cho các huynh đệ ở tổng đàn đều được ăn món vằn thắn ngon như vậy, phiền hắn tới nói chuyện.”

Lý Giáp tin rằng kế sách tuyệt vời này của mình sẽ không thất bại, từ xưa trong đầu thương nhân chỉ vào chữ lợi, lúc mà có thể kiếm nhiều tiền nhiều lợi nhuận thì còn biết gì hai chữ “Sợ hãi”.

Kim Đao Sai cũng không bởi vì bị lão bản này cự tuyệt mà sinh khí, mà là càng ngày càng thấy thích thú. Không biết cái người này rốt cuộc là một thế ngoại cao nhân tính cách cổ quái đến thế nào, hay căn bản chỉ là không biết uy danh của Thừa Thiên Môn môn chủ của hắn? Nếu như là cái thứ hai, ngược lại có chút giống vị huynh đệ họ Đường hắn gặp lần trước.

Vì vậy, đối với chiêu mèo của Lý Giáp, hắn chỉ cười nói: “Huynh đệ ở tổng đàn của chúng ta trong trong ngoài ngoài cũng gần mấy trăm người, tiền này ta không chi được, đành phải để Lý đường chủ mời khách rồi.”

Lý Giáp không quan tâm mà hất đầu, “Mười văn tiền một chén, có gì khó đâu, ta mời thì ta mời.”

“Được, ta muốn hai chén tương ớt và hai chén vằn thắn chiên.” Cái loại canh thanh đạm này cũng chỉ có đàn bà con nít mới thích ăn.

“Lão Triệu! Ngươi cũng không sợ bị ăn đến bể bụng hả?” Lý Giáp hận nhất người bất động thanh sắc bỏ đá xuống giếng như vậy.

Ba người đang cười nói, Vương Đại Tiền lại sầu mi khổ kiếm quay về một người, “Đường chủ, lão bản nói, trong tiệm này cũng chì có một mình hắn biết làm vằn thắn, một ngày cũng chỉ có thể làm hơn mười chén, không thể tiếp sinh ý lớn như vậy được.” Nếu không có môn quy của Thừa Thiên Môn là không được ỷ thế hiếp người, hắn thật muốn đem cái lão bản không biết ơn đó trói lại đem về.

“Nguyên lai trên đời này đúng là có người rượu mời không uống mà thích uống rượu phạt!” Lý Giáp cũng không nhịn được nữa, thật sự tức giận. “Vương Đại Tiền ngươi đi nói với lão bản, nếu hắn không ra, Đoạn Bối Sơn đêm nay đóng cửa ngày mai cũng không cần phải mở cửa nữa!”

Thanh âm của hắn không nhỏ, khách nhân xung quanh cũng nghe thấy, hai mặt nhìn nhau, có mấy người nhát gan sợ phiền phức thậm chí còn chưa có ăn xong vằn thắn đã vội vàng chạy ra khỏi Đoạn Bối Sơn.

Kim Đao Sai không ngăn lại, hắn đối với lão bản kia càng ngày càng tăng thêm hứng thú, thậm chí khiến cho hắn nhớ không nổi chuyện gặp gỡ xấu hổ kia ở Phương gia.

Lúc này Vương Đại Tiền rốt cuộc không có làm nhục sứ mạng, mang chủ tiệm vằn thắn dám cả gan làm loạn kia về. Lý Giáp và Triệu Ất cùng trừng to mắt, muốn nhìn xem người này rốt cuộc là dạng người ăn tim gấu gan báo thế nào.

Nhưng khiến bọn họ thất vọng rồi, người đến chỉ là một người trắng có dáng người vừa phải. Tại sao là người trắng? Bởi vì hắn toàn thân mặc một bộ áo choàng màu trắng, còn đeo một cái tạp dề màu trắng, trên đầu đội một cái mũ cao màu trắng, hai tay và trên mặt đều dính đầy bột mì trắng bóc.

Hai người đưa ánh mắt nghi hoặc về phía Vương Đại Tiền, chẳng lẽ cái tên này gấp gáp ở dưới đó quăng tên chủ tiệm vằn thắn này vào đống bột mì?

“Hắc hắc, không biết mấy vị khách quan muốn dùng gì?” Lão bản run rẩy sợ hãi xoa xoa hai tay, bột mì trên hai tay cũng rơi ào ào xuống, trên mặt cũng vì tươi cười cứng ngắt mà bột phấn rơi đầy.

Kim Đao Sai nhăn lại lông mày, hắn cứ tưởng lão bản này là một người thú vị như Đường huynh đệ kia, lại không nghĩ là một nam nhân sợ hãi và hèn mọn bỉ ổi thế này, hào hứng trong nội tâm lập tức xuống không.

“À, ta vốn định đặt ở đây 300 phần vằn thắn ở quý quán đây vào ngày mai, nhưng nghe nói lão bản không tiếp nổi sinh ý lớn như vậy.” Kim Đao Sai vẫn nói cái cớ kia của Lý Giáp ra.

“Hắc hắc, đúng vậy đó, một ngày làm 300 phần, một mình ta làm không nổi. Đa tạ Kim môn chủ chiếu cố, nhưng thật sự là không làm được đâu.” Một ngày làm 300 phần, không bằng chặt y làm nhân vằn thắn cho rồi đi.

“À, quên đi, lão bản nhà ngươi nhanh chóng quay về đi.” Kim Đao Sai chỉ là nói chuyện cho có, hơn nữa dựa vào chuyện cái loại lão bản này nhét cả cái mặt vào túi bột mì như vậy, còn có thể thích ăn cái vằn thắn kia được sao?

“Thế ta đây nhanh chóng quay về vậy.” Lão bản vội vàng tiếp lấy lời của Kim Đao Sai, quay người bỏ chạy, động tác nhanh nhẹn hơn nhiều nếu so với lúc đến.

Nhìn thời khắc hắn quay người, trong nội tâm Kim Đao Sai khẽ động, kêu lên: “Chờ một chút!”

Lão bản thống khổ xoay người lại, “Kim môn chủ còn có gì chỉ giảo?”

Kim Đao Sai đứng dậy, chậm rãi đến gần lão bản, hai người Lý Giáp, Triệu Ất sau lưng cũng đứng dậy, thần sắc ngưng trọng. Môn chủ đột nhiên gọi người này lại, nhất định là thấy được có điểm gì đáng ngờ.

“Lão bản họ gì?” Kim Đao Sai dò xét trong chốc lát, hỏi.

“Ta họ…” Trong miệng lão bản như bị đút cái gì đó, nói ra một chữ mơ hồ, không ai nghe rõ.

Vương Đại Tiền nóng lòng muốn lấy công chuộc tội nhanh chóng kêu lên: “Lão bản họ Đường phải không, Đường lão bản?”

Đường Đa Lệnh trừng cái tên lắm mồm này, thực hận không thể dùng nguyên túi bột mì dìm hắn chết tươi!

Kim Đao Sai thỏa mãn gật gật đầu, “Nguyên lai thật sự là Đường huynh, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, chúng ta quả nhiên còn gặp lại, chỉ là không thể ngờ được ngươi còn có tay nghề tốt như vậy.”

Keng hai tiếng, binh khí trong tay Lý Giáp và Triệu Ất đều rút ra khỏi vỏ, Vương Đại Tiền tức thì đứng sau lưng Đường Đa Lệnh chặn đường lui của y.

Nguyên lai đây không phải là đầu bếp bình thường, mà là một cao thủ giang hồ có liên quan tới môn chủ. Phán đoán theo tình hình hắn giả ngây giả dại, không dám gặp người, tất nhiên đây là địch không phải bạn.

Đường Đa Lệnh rùng mình một cái. Tâm tình lúc này của hắn như là đi đường dài trong đêm gặp phải băng cướp xe, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

“Kim môn chủ, ta không có làm gì mà…” Là do y không tiếp nhận cái sinh ý 300 phần vằn thắn của Thừa Thiên Môn sao, nhưng mà… 300 phần lận đó…

Kim Đao Sai nghe được tiếng binh khí, nhanh chóng quay đầu nói: “Các ngươi làm gì vậy? Thu lại nhanh lên! Đường huynh là bạn cũ của ta, không phải ngoại nhân.”

Lý Giáp và Triệu Ất nghe lời mà rút binh khí lại, trong nội tâm cũng buồn bực, “Môn chủ sao lại kết giao với một vị bạn cũ hèn mọn bỉ ổi như vậy chứ?”

“Đường huynh tới Lâm Dương, sao cũng không đi Thừa Thiên Môn tìm ta?” Kim Đao Sai mặt mày hớn hở, nếu không phải cả hai tay Đường Đa Lệnh đều dính bột mì, hắn rất muốn cầm tay y hát ca.

Đường Đa Lệnh cũng rất buồn bực, hắn và vị Kim môn chủ này chỉ gặp mặt một lần, hắn không chỉ hại người ta tổn thất hết năm trăm lượng bạc, mà còn từng lòng dạ hẹp hòi mà nghi người ta là ăn trộm. Giao tình thế này, cho dù trong nhà y không có hai tên dư nghiệt của Triệu Thiên Các mà không dám đi gặp người kia, y cũng không dám đến thăm nha.

Nhưng sao Kim môn chủ phải đối đãi với y hòa ái dễ gần như vậy? Là do ăn hết vằn thắn kia của y? Hay là đã xem rõ ngụy trang của y, biết rõ trong nhà hắn đang giấu hai tên xấu xa Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn kia, muốn lừa gạt y đến Thừa Thiên Môn, sau đó nghĩ cách dụ bắt hai người kia?

Mặt mày hớn hở của Kim Đao Sai trong mắt Đường Đa Lệnh càng lúc càng giống miệng nam mô, bụng bồ dao găm, hàm răng lộ ra trắng nõn mê người kia càng giống mấy thanh kiếm bén nhọn hơn.

“Kim môn chủ, ngài hãy tha cho ta đi… Lần trước ta thật sự có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, không, là có mắt không nhìn thấy Thừa Thiên Môn, không phải cố ý muốn mạo phạm ngài…” Làm thế nào để chứng minh y không có xem thường Thừa Thiên Môn mà thật sự là vì ngu muội vô tri chứ?

Kim Đao Sai ngây ngẩn cả người, hắn nhìn ra Đường Đa Lệnh thật sự sợ hãi, lại còn năn nỉ, hoàn toàn mất hết vẻ tiêu sái đáng yêu và khôn vặt của lần trước, trong nội tâm đột nhiên trống rỗng.

“Đường huynh không nên hiểu lầm, ta chỉ là không nghĩ tới lại có thể thấy ngươi ở chỗ này, có chút ngoài ý muôn. Đường huynh phải lo lắng sinh ý, chắc là không có thời gian đến gặp ta rồi.” Hắn tại sao lại lại muốn cái người này đi thăm hắn chứ?

“Đúng vậy, đúng vậy, ngài cũng nhìn thấy đó, trong tiệm sinh ý bận quá…” Đường Đa Lệnh vốn chỉ định quay nhanh chứng nhận cái, nhưng khi nhìn lại, khách trong quán đã sớm bị sát khí của Kim môn chủ dọa chạy hết.

Cũng may y đã quy định phải mua phiếu trước rồi mới ăn vằn thắn nha!