Hắn ta nhìn nó, cười nhếch mép:
- Da mặt cô cũng mịn màng đấy?
Đây là lần đầu tôi chạm vào người của 1 đứa con gái, lại còn là Trung
Quốc, người mà tôi gét nhất. Hôm nay cô may mắn đấy, lần sau gặp lại,
tôi sẽ xử đẹp cô. Nhớ quả bóng hôm nay cô đập vào đầu tôi đấy, tiểu nha
đầu bệnh hoạn.
Nhược Hi cắn môi:
- Cậu mới bệnh hoạn ấy, đồ điên khùng, cái gì mà lần sau chứ? Tôi sẽ không gặp lại cái đồ kí sinh như cậu đâu.
- Cô cứ đợi mà xem, Nhược Hi.
Nhược Hi tức nổ đom đóm:
- Cái gì? Nhược Hi? Sao lại biết tên tôi? Đồ khó ưa, xéo đi cho khuất mắt tôi.
Hắn ta định chỉ tay vào mặt nó thì giọng nói của anh Minh lại vang lên lần nữa:
- Vũ, cậu đừng có linh tinh đấy!
Hắn ta bỏ tay xuống, hừ một cái. Đi đến bên cạnh Hoàng Minh, nhìn một cái
rồi bước đi. Hoàng Minh mỉm cười thân thiện, Nhược Hi từ nãy vẫn đơ đơ
giờ lại càng thêm đơ, anh Hoàng Minh lúc nào cũng cười như thiên thần
như vậy sao? anh ấy tài quá!
- Nhược Hi, em lại đây với anh được rồi đấy!
Nó cười tươi, nghe thân mật quá ha!
- À. Vâng. Em cảm ơn anh, may mà anh đến đúng lúc, không thì…. Không biết hắn ta làm gì em nữa!
- Hơ hơ. Cậu ta là vậy đấy, mà anh cũng quên chưa nói với em, cậu ta cũng xin đón học sinh mới là em đấy, không hiểu sao, cậu ta lại kì với người mà cậu ta nàn nỉ hiệu trưởng để được đón em nhỉ? Cậu ta cũng biết em là người Trung Quốc!
Nhược Hi gãi đầu, kì thật.
- Ồ. Cậu ta kì quá anh ha!
- Ừ!^^ mà thôi, chúng mình về đi, muộn rồi, anh đưa em về nhé?
Nó nhớ ra bọn bạn, chối lấy chối để, rồi nhanh chân chạy ra cổng trường, để mình anh Minh đứng đó phá cười lên.
- Ê, Hi, cậu có bị làm sao không? Bọn này đứng đây lo muốn chết!
Viên Viên vừa nói vừa giơ tay Hi lên xem xét, rồi xem cổ, xem mặt, xem chân
xem có bị sứt đâu không, nhưng không thấy có gì, thắc mắc:
- Không bị sao à?
Nó cười:
- Không, anh Hoàng Minh đến kịp, không thì toi luôn mạng này!
Mẫn Mẫn khoắc tay Nhược Hi:
- Cậu may mắn thật, một khi Triệu Minh Vũ đã nổi giận lôi đình thì không ai không thê thảm, cậu thật may mắn!
Nhược Hi nhìn hai đứa bạn:
- Tớ biết cậu ta oách, nhưng đâu đến nỗi ghê như thế? Lúc đó đúng là tớ rất run!
Ba cô gái đang nói chuyện thì có giọng nói của một cô gái khác vang lên, nghe chua lắm:
- Đứng lại cái coi! 3 đứa kia.
Nhược Hi cùng 2 đứa bạn dừng lại, quay mặt lại nhìn, Nhược Hi hắng giọng:
- Chuyện gì vậy?
Viên Viên vs nhỏ Mẫn Mẫn lại run rồi, Viên Viên nói nhỏ:
- Thất Tiểu Hà!!! Cô ta con gái của gia tộc nhà họ Thất nổi tiếng khắp
Việt Nam và cả ngoài nước, bố là chủ tịch của hàng trăm công ti ô tô
Lincon và BMW cộng cả xe máy hiện đại nhất mọi thời đại, là con bạc xổ
số lớn chưa từng có, cô ta là Thất Tiểu thư, fan ruột thịt của Triệu
Minh Vũ, cơ to lắm, học lớp 11a4!
Mẫn Mẫn kêu lên:
- Chúng ta lại toi nữa rồi, cô ta lập ra tất cả các hội fan điên Triệu Minh Vũ, toi rồi Hi ơi!!!
Nhược Hi cười:
- Cứ bình tĩnh, xem chúng muốn làm gì!
Thất Tiểu Hà giọng đanh đá, tay chống ngang hông, chỉ tay vào mặt Nhược Hi:
- Bọn kia, chúng mày là người đã gây sự với Triệu Minh Vũ phải không? Còn Mày, cái con bé hỗn láo người Trung Quốc mới đến học lớp 11a2 là mày
đúng không?
Nhược Hi bình tĩnh trả lời:
- Đúng rồi,
nhưng mình không phải là con bé hỗn láo, và cũng xin bạn thái độ tốt với học sinh mới, nếu không mình sẽ đề nghị lên ban giám hiệu nhà trường
đấy, còn nếu bạn muốn xử lí về vụ gây sự với cái tên kí sinh bệnh hoạn
Triệu Minh Vũ đó thì bạn nên hỏi thẳng cái tên đó thì sẽ biết vì sao
mình làm như vậy. Được rồi, cảm ơn đã nghênh đón, bọn này xin phép đi
về, muộn lắm rồi.
Khuôn mặt Tiểu Hà đanh lại, bắt lấy cổ tay
Nhược Hi vừa bị tên thối Minh Vũ tóm chặt đã bị đổ ửng lên và đau. Nó
khẽ kêu lên, và một cái bạt tai đáp xuống hẳn đôi má nó, Ái, rát quá!
Con nhỏ này…
Nhược Hi lấy tay ôm lấy đôi má, nhìn thẳng vào mắt Thất Tiểu Hà, cô ta đang cười hả hê… nhịn…nhịn… phải nhịn…