Anh đặt tiền trên bàn, rồi thọc tay vào túi, đứng dậy, đi khỏi căng tin, nhưng nó vội chụp tay anh lại:
-
Được rồi anh! Em cũng muốn được thử một lần!
Anh quay đầu nhìn nó rồi cười tươi. Bao nhiêu cô gái bất chợt đưa mắt về
phía anh! Lập tức, nó đứng dậy, bấu tay anh thân mật! Nói to, đủ để
những bạn nữ kia nghe thấy:
-
Anh yêu! Mình đi nhé?
ANh cười lớn, khoái chí kinh:
-
Ừ!^^
Rồi nó cứ thế khoác tay anh mà đi, nó gét ai nhìn “người yêu” của nó với ánh mắt thòm thèm đó.
…
-
Này, cậu với anh Hoàng Minh??? Là sao đây? Hả?
VIên Viên nhìn nó, ánh mắt tò mò đó cứ giương lên nhìn nó, nó chống cằm:
-
Hừmmm… thì chỉ thử “hẹn hò” 1 ngày!
Mẫn Mẫn há hốc mồm, rơi luôn miếng táo đang ăn dở:
-
Sao cơ? Hẹn hò 1 ngày? Đây là thể loại gì đấy? nếu thích nhau thì cứ hẹn hò mãi đi, cần gì phải 1 ngày?
Nó ngao ngán:
-
Chỉ là… anh ấy không thích mình, mình nghĩ, anh ấy làm thế để an ủi mình thôi! Lúc đầu, anh ấy còn đẩy mình sang bên Minh Vũ mà!
Nhỏ Mẫn Mẫn nhìn miếng táo bị rơi xuống đất, tiếc ơi là tiếc, mặt nhỏ dễ thương cực kì trong lúc ấy! Viên Viên nheo mắt:
-
Thế thì theo Minh Vũ đi, cậu ấy theo đuổi cậu mãi mà cậu chẳng quan tâm!
Mẫn Mẫn nói đế thêm:
-
Hi từ chối Vũ 2 lần liền rồi đấy, con trai cũng chẳng có kiên nhẫn mà đợi Hi đâu! Bị từ chối nhiều quá, VŨ sẽ rất mệt mà!
Nó đánh mắt nhìn Mẫn Mẫn đang tiếc nuối cho hắn, chả thèm để ý bạn bè gì cả, cứ nhắc đến zai là tít mắt, bỏ bạn.
-
ĐƯợc như Mẫn nói thì Hi đã vui!
Phía ngoài cửa, bóng dáng của ai đó rất thân quen, nó lập tức nhìn thấy
khuôn mặt anh đang cười với nó, chẳng khác gì một thiên thần ngự trị
trong lòng nó, nó cười toét miệng, chẳng nói chẳng rằng, tự động như 1
con rô bốt ra khỏi chỗ của mình đi về phía anh, để lại 2 đứa bạn như bay hồn vía vì cử chỉ “mê zai đẹp” của nó.
-
Hoàng Minh, có chuyện gì cần em sao?
-
Anh không được gặp “người yêu” khi nhớ sao?
Đôi má nó ửng đỏ như quả cà chua, khiến anh che miệng cười, xấu hổ quá đi!!!!
-
Thôi đi, dù sao cũng chỉ là 1 ngày thử hẹn hò thôi mà!
Anh nháy mắt với nó, kèm theo là điệu cười lệch đẹp chưa từng:
-