- 11h rồi mà nó vẫn chưa tỉnh, hắn ngủ gà ngủ gật ngay cạnh nó, và thiếp đi từ lúc nào.Sáng hôm sau… chuông điện thoại nó reo, hắn tỉnh giấc,
mắt nhắm mắt mở vớ lấy điện thoại nó: Hoàng MinhCái tên đập ngay vào mắt hắn, hắn nghe máy, bên kia là giọng nói của Hoàng Minh:
- Nhược Hi, em dậy chưa? Dậy mau đi, không trễ đấy.Hắn lạnh lùng đáp:
- Anh không cần lo cho cô ấy, có tôi bên cạnh cô ấy rồi.Đầu dây bên kia thoáng chút ngạc nhiên, nhưng rồi vẫn rất bình tĩnh:
- Minh Vũ, cậu ở cùng Nhược Hi sao?
- Ừ. Sao không?
- À, không sao. Nếu thế, thì mau đánh thức cô ấy dậy đi, không sẽ trễ
đấy, nửa tiếng nữa bắt đầu rồi. Chào cậu.Bên kia rập máy luôn. Hắn giờ
mới tỉnh ngủ, nhìn vào đồng hồ, trời ơi, hắn đã quên mất hôm nay là ngày của nó, phải gọi nó dậy, hắn bắt đầu lay nó:
- NHược Hi, Nhược
Hi, dậy mau đi, dậy đi… tôi biết cô bị ngất, rất mệt, nhưng hôm nay là
ngày đón tiếp cô, tỉnh dậy đi…Và lời hắn nói đã đánh thức đc nó, nó mở
mắt, dụi dụi:
- Ớ? Tôi? Bị sao vậy?
- Cô bị ngất vì nhìn thấy máu, còn bây giờ thì nhanh chóng đi thay đồ đi, còn 30p nữa sẽ tới giờ đấy..Nó choàng tỉnh giấc, tự động chạy vù vào WC, đánh răng rửa
mặt, rồi chạy lấy quần áo hôm qua hắn mua, mặc vào.5p sau…Hắn nhếch mép
nhìn nó:
- Hơ hơ… cũng nhanh đấy nhỉ?
- Cậu đừng lôi thôi, đưa tôi đi mau.
- Ok.Hắn nhìn nó, kẽ cười. Nó đeo đôi dép cao gót, nó loạng choạng, nhưng Minh Vũ đã đỡ nó:
- Cô đi cho cẩn thận.Rồi dìu nó lên xe, hắn cười, vì thật sự, hình dáng
của nó bây giờ rất mắc cười, đồ hắn chọn đúng là có thể làm nó mất hình
tượng ngay tức khắc, ha ha…Nó như thấy gì đó là lạ:
- Sao cậu lại cười?
- Ha ha… không có gì…
- Á à a… do tôi mặc bộ này đúng không, tại cậu hết, cậu đáng gét vô cùng, mặc thế này, khác nào làm trò cho thiên hạ.Nó cốc vào đầu hắn, hắn kêu
lên đau, rồi chở vù nó đến trường.
- Cô vào trong trước đi, tôi
sẽ vào sau.Và thế là nó lẽo đẽo đi chậm thật chậm để không bị ngã và
không bị chú ý, đi về phía cánh gà.Nó đã thấy Viên Viên và Mẫn Mẫn đợi ở đó, nó hét lên sung sướng:
- A… Viên, Mẫn!2 đứa nó quay lại
nhìn, vô cùng mừng rỡ nhìn nó, rồi đột nhiên phá cười lên, Viên Viên vừa che miệng cười vừa nói:
- Ha ha, Hoàng tử Gió đã làm gì Nhược
Hi cao quý của chúng ta thế này? Ha ha… mắc cười quá… ha ha… nhìn xem,
đến quần áo cũng phải là vô địch riêm rúa, giày cao gót kìa, phụ kiện
kìa, vô vàn quê mùa luôn đấy! không ngờ thẩm mĩ của Hoàng tử Gió lại
thậm tệ đến như vậy đấy, trông cậu rất buồn cười đấy, biết không! Ha ha
ha…Cái Mẫn Mẫn từ nãy cười sặc sụa, nó cười đến nỗi chảy cả nước mắt
kìa. Hình dạng bây giờ của nó thậm hại đến thế sao? thế này thì sao nó
dám bước lên kia chứ? Bao con mắt nhìn về phía nó, nó sẽ rất xấu khổ.
Tên đáng gét Triệu Minh Vũ, tôi biết là cậu sẽ quậy tôi mà.Bây giờ thì
không có quần áo thay làm sao bây giờ, hu hu…Viên Viên thấy khuôn mặt
sắp khóc của nó rồi an ủi:
- Nhược Hi, anh Hoàng Minh đã nhờ
chúng tớ phụ giúp cậu trang điểm đấy, đừng khinh thường tài trang điểm
của tụi này nghe, tụi này cũng nổi tiếng đó, tất cả người nổi tiếng ở
đây khi lên sân khấu, đều một tay do tụi này đấy, yên tâm đi cô bé Lọ
Lem!Nó ngạc nhiên, không ngờ bạn nó lại là những người tuyệt vời như
vậy.Viên Viên ra lệnh:
- Mau thay bộ đồ đó ra đi, thay tất cả
đống đó ra đi, chúng như loại phế thải của thời trang vậy!Viên Viên của
nó cũng dám nói đồ của Hoàng Tử Gió chọn là phế thải sao, ha ha, hâm mộ
quá đi, nó bắt đầu làm theo lời Viên Viên.1 cô công chúa xuất hiện sau
chiếc rèm trong cánh gà, Mẫn Mẫn reo lên:
- Oa, công chúa, đích thị là công chúa mà!Viên Viên gật gật:
- Ha ha, không ngờ, thẩm mĩ của anh Hoàng Minh thạt tuyệt vời khi chọn
cho Nhược Hi bộ này, vừa như in.Nó ngạc nhiên và không kém vui mừng:
- Anh Hoàng Minh dành bộ này cho tớ sao?
- Ừ, phải đó.Ôi, anh Hoàng Minh, anh luôn tuyệt vời trong mắt em!!!!!Nó
cười tươi rói, 2 đứa bạn bắt đầu trang điểm cho nó..2p sau…Trong gương,
một nàng công chúa nhỏ lai chút Tây tây xuất hiện, nó trông rất tuyệt
vời.Mẫn Mẫn cười:
- Ê, Viên, Hi, chúng ta lấy chiếc vòng này của Hoàng Tử Gió và chiếc nơ này của cậu ấy điểm thêm cho Hi đi, cậu ấy sẽ
rất tuyệt đấy!Viên Viên bẹo má Mẫn Mẫn:
- Mẫn Mẫn tài quá!Viên
Viên lấy đồ của hắn tặng nó cho lên làm phụ kiện, rồi Viên Viên đeo vào
tai nó 1 đôi khuyên tai lấp lánh đẹp vô vàn.Viên Viên và Mẫn Mẫn ưng ý
vỗ tay đôm đốp, Mẫn Mẫn reo lên:
- Hi Hi, 1 công chúa sẽ xuất
hiện trên sân khấu, khiến ngàn người say đắm và thám phục, thật tuyệt
vời! Nhược Hi xinh quá!Nó như reo mừng, đứng dậy, nhìn vào gương:
- Ồ, thật tuyệt, cảm ơn Viên Viên và Mẫn Mẫn!Nó ôm lấy 2 đứa bạn, cả 3 cười rúc rích.Rồi nó nhìn xuống chân, nó reo lên:
- Ô, đôi giày trệt đẹp quá!Mẫn Mẫn cười:
- Của Mẫn Mẫn đấy, Mẫn Mẫn tặng NHược Hi đôi giày đó luôn đấy! nó rất hợp với Hi!Nó thốt lên sung sướng:
- Ôi, cảm ơn 2 bạn nhiều lắm! 2 bạn thật tuyệt vời!Cô hiệu phó gọi:
- Nhược Hi, lại đây, em se lên phát biểu ngay bây giờ!Nó đi đến bên cạnh cô hiệu phó, kèm theo nụ cười nhìn 2 đứa bạn.
- Ồ, hôm nay em rất xinh! Cô rất ấn tượng về em!
- EM cảm ơn cô!
- Thôi, mau lên đi!
- Vâng, thưa cô!Nó bước lên sân khấu, toàn sân trường như im lặng khi
thấy nhân vật chính bước ra, ai cũng nhìn nó ngây ngất, kể cả con gái,
và những tràng pháo tay bắt đầu vang lên rộn rã, làm nó thấy vững tâm
hơn, nó phát biểu:
- Chào các bạn trường Phan Trinh Dương thân
mến! Mình là Mã Nhi Thái Nhược Hi, là học sinh mới tới và là một người
Trung Quốc. Nghe nói, Việt Nam không ưa Trung QUốc, nhưng hãy nhìn các
bạn mà xem, các bạn làm mình thấy thật tuyệt vời, MÌNH YÊU CÁC BẠN!!!!
mình rất vui và rất hãnh diện khi được các bạn tin tưởng và thầy cô giáo đã tổ chức bữa tiệc chào đón mình và phong chức Học sinh ưu tú của
trường cho mình, mình rất vui. Mình mới tới trường học được một tuần
thôi, nhưng các bạn à! CÁC BẠN THẬT TUYỆT VỜI, các bạn làm mình thấy yêu Việt Nam hơn, yêu giới trẻ Việt Nam, mình sẽ cố gắng hoàn thành trách
nhiệm của một học sinh ưu tú trường Phan Trinh Dương, các bạn hãy ủng hộ mình nhé! Xin trân thành cảm ơn!Nó cười tươi, phía dưới im phăng phắc,
rồi đột nhiên vang dội tiếng vỗ tay, rất to và những tiếng hú kêu gọi
tên nó khiến nó thấy vui và hãnh diện, nó yêu các bạn trẻ Việt Nam.Phía
dưới cánh gà, nó ôm lấy Viên Viên và Mẫn Mẫn, cảm giác sung sướng như
đạt giải nhất hoa hậu thế giới vậy! Ha ha.
- Nhược Hi, em tuyệt lắm!Nó nhìn người đó, anh Hoàng Minh. Nó đi tới cạnh anh, ôm lấy anh, cười tít mắt:
- Em cảm ơn anh vì bộ đồ này! Không có anh chắc giờ em cũng không được
như bây giờ! Em cảm ơn anh!!!!Anh Hoàng Minh cười ấm áp, vỗ vỗ vào lưng
nó:
- Hơ hơ. Không có gì, hôm nay em vô cùng hoàn hảo luôn! Bài
phát biểu anh đưa em, hình như em chẳng nói theo đó một tý nào! Ha
ha…Mặt nó đỏ lên:
- Hi hi…. Chỉ là em có cảm xúc quá, nên quên hết trong bài phát biểu anh đưa, nên em tự đạo diễn thôi ạ!