Tiểu Nha Đầu!! Em Không Thể Chạy Trốn Định Mệnh

Chương 32




- Maximas..... Cái quái gì cơ?? - nó lầm bẩm trong miệng, rồi phút chốc mặt nó in hẳn dòng chữ không thể tin được cùng cái miệng mở to trông rất mất thẩm mĩ... Maximas Group?? Andy?? Con trai viện trưởng... Nó đang thật hay mơ vậy???.....

- Ngậm mồm vào nào Charly!! Trong thật mất thẩm mĩ nha ~!! - Andy cười tươi đi kèm hạnh động khép miệng nó lại...

Trời đất!! Nó còn đang định chuồn cơ mà, thế trời xui quỷ khiến thế nào mà gặo ngay Andy thế này?? À mà khoan đã... hắc hắc!! Nó quả thật ngày càng thông minh nha ~!!!...

- Andy!! Chúng ta tìm cách hủy hôn đi!! Dù gì cậu cũng chưa muốn có vợ mà phải không?? Sao chúng ta....

- Ai nói tớ không muốn kết hôn??! - Andy lên tiếng, đều đều và chậm rãi, nhưng sao mơ hồ nó cảm giác như vừa bị một tảng đá 200kg rơi xuống đầu, lục phủ ngũ tạng đều bị lộn ngược... Và rồi cái miệng đã được đóng lại một lần nữa ngoạc mở ra to gấp đôi...

- Ặc!! Charly dùng kem đánh răng hiệu gì mà nhìn sáng bóng luôn nha!! Không có một cái răng sâu nào!!...

   Andy nghiêng đầu cúi thấp ngước nhìn vào miệng nó, khiến nó không khỏi giật nảy mà ngậm mồm lại!!...

- Andy?? Sao vậy?? Sao lại muốn kết hôn chứ?? Sao lại... - nó hoang mang, luống cuống cả tay chân... mồ hôi mẹ mồ hôi con túa ra như mưa!! Làm sao đây?? Không lẽ nó thật sự phải lên xe hoa sớm vậy sao?? Nó thật lòng không muốn đâu a ~!!...

  Andy nhìn nó tần ngân, nhìn thật lâu, thật kĩ. Như sợ hình ảnh này của nó rồi sẽ bay đi mất!!... Hắn hít một hơi thật sâu... không khí cũng như muốn chậm lại nghe nhịp tim của hắn... Đôi môi khẽ mấp máy, chậm rãi, như nghe theo tiếng lòng của mình mà nói ra...

- Charly!! Tớ thích cậu...

...

  Nó sững sờ, hai bàn tay không yên phận ngọ nguậy giờ cũng buông thỏng... Đôi mắt mở lớn ngạc nhiên, bờ môi khẽ mở hờ như muốn nuốt cả không khí và câu nói ấm lòng vào bụng...

...

Hắn đã nói lòng mình cho nó nghe... Thổ lộ?? Nực cười, trong tận đáy lòng như đã sẵn biết câu trả lời... Nó giật mình hơi đỏ mặt, gương mặt cúi thấp, không dám ngẩng đầu...

- Xin lỗi cậu, nhưng tớ...!!

- Tớ biết!! - Andy nói lớn, lấn át cả tiếng nói của nó, thật sự hắn chưa bao giờ muốn nghe hai tiếng “xin lỗi” của nó...

-... Là Minh Khánh, đúng chứ?? - nó giật thót, gương mặt phút chốc ửng đỏ. Lại không hề biết, chính hành động này như muốn cứa vào tim Andy vài nhát...

Hắn thở dài, lòng nặng nề như bị đá đè... Trái tim nặng trĩu thật sự muốn buông xuôi tất cả... Vậy là... đã kết thúc...!!

- Được rồi!! Được rồi!! Quay về chỗ thôi nào!! - Andy vươn tay ra sau gáy, ngước mặt lên trời, cố nở một nụ cười gượng gạo...̣

Phút chốc, cảm giác thương cảm và tội lỗi tràn ngập trong cuống họng, nghẹn ngào nói không thành lời...

  Nó biết, nó chỉ xem hắn là bạn bè, đơn giản, không hơn... Và để một người bạn tốt trẻ con của nó buồn, lòng nó quả thật day dứt không yên... Thôi thì, xin Thượng đế hãy để nó ích kỉ một lần, làm tổn thương người khác một lần, có như vậy, lòng nó mới không ân hận...

.

.

.

- Nghe nói cháu là bạn của Andy nhà bác khi ở Mĩ?? - cha Andy cười cười, lộ rõ vẻ gì đó khó thấy, nó cảm thấy khó chịu với vị trưởng bối này... Ở dưới gầm bàn, bàn tay Quý Phàm không hiểu sao siết chặt bàn tay của nó...

Khó hiểu quay sang anh, anh cũng chỉ nheo mày rồi lắc đầu... Phía đối diện, dường như Andy cũng nhìn thấy điều khác lạ...

- Cháu à!!... - vị trưởng bối cười cười nhìn nó, ánh mắt nhìn thấy hẳn một màu vấn đục. Bàn tay thô ráp phút chốc đặt trin bàn tay nhỏ trắng của nó, khiến nó không khỏi rợn người. Quý Phàm cùng Andy thấy vậy thì cái nheo mày càng lúc càng sâu...

- Gì... gì vậy ạ?? - nó run run, hơi nhăn trán. Quý Phàm à!! Tay em thật sự rất đau đó nha ~!! Có cần nắm chặt tay em thế không hả??...

- À!! Trông cháu có vẻ còn rất trẻ, còn ta năm nay gẫn chỉ mới ngoài ba mươi... Mẹ Andy lại mất khi nó còn nhỏ, cháu biết đó...!!

- Không được!!...

Quý Phàm và Andy đều bức xúc, ông già này quả thật không có lòng tự trọng của mộy vụ trưởng bối mà... Máu dồn lên tới não, có khi còn nghe được cả tiếng ong ong... Andy quả thật rất muốn đập bàn hét lớn, nhưng cơ hội quả là chưa có thì lại vang lên một giọng khàn khàn lạnh băng quen thuộc...

  Chưa đầy năm giây sau, bàn tay thô ráp đặt trên bàn tay của nó cũng bị hất ra không thương tiếc... Nó ngước nhìn... A ~!! Đây chính là gương mặt nó muốn thấy nhất ngay giờ phút này...

Quý Phảm chậm rãi buông tay nó ra, đứng lên cười cười hơi nghiêng đầu...

- Anh bạn!! Cậu đến trễ đấy!!...

...

  Sao?? Sao?? Mấy readers chờ lâu hơm?? Ba ngày rồi đó nha!! Au nói là au bị cấm xem phone nên thông cảm!!:-)))!! Cũg tại mấy readers hk ai comment hay vote cho au hết nên au hơi tủi thân!!:-(((( Chap ms dành tặg các bạn đã ủg hộ truyện nha!! Iu iu nhiều!!