Tiểu Nha Đầu!! Em Không Thể Chạy Trốn Định Mệnh

Chương 20




Thật tình là mình định đăng chap sớm mà lại lỡ tay xóa nhầm!! Thật là đau lòng... Và cũng thành thật xin cáo lỗi với các bạn vì tốc độ post truyện hiện nay của mình. Dù mình đã hứa là một ngày tung một chap mà lại thất hứa. Nguyên do là tại vì sắp nhập học rồi nên thời gian rảnh của mình ít đi một cách đáng kể!! - Xin lỗi nha ~!! Mong năm học mới mấy bạn gặt hái được nhiều thành công!! ;-))

.

.

.

Nó như rớt cả hàm khi lắng nghe xong câu chuyện từ ca ca nó!! Thật sự là nó không thể tin được!! Nhưng mà... vẫn còn một số điểm nó cảm thấy khá phi lý...

- Phàm ca!! Tại sao anh biết chuyện này?? - nó nghe mà rối hết cả lên. Phàm ca kể cứ như anh ấy là người trong cuộc ấy...

- Nha đầu ngốc!! Đừng xem thường khả năng cập nhật thông tin của anh chứ!! Tai mắt của anh ở khắp nơi đó nha!! - phía bên kia đầu dây, anh nó mở miệng cười ha hả, phổng mũi vì tự hào. Còn về phần nó thì mặt nó đen lại như than... Thật tình!! Lại bắt đầu đùa rồi đấy!! Nó mở giọng sát khí như muốn véo tai người đang nghe máy...

- Ngậm mồm lại trong ba giây!! Em đang nghiêm túc đấy!!

- Rồi rồi!! Thì không đùa là được chứ gì!! - anh nó ho khan rồi cười xuề xòa cho qua chuyện... - Nếu là em thì sao nào?? Khi một người bạn bỗng dưng chết bên sườn núi mà không rõ nguyên do vì sao thì em có chịu ngồi yên ở nhà ăn bánh uống trà hay không?? - Ừ thì điểm này là anh nó đúng, nhưng có vẻ hơi bị lạc đề rồi nha, vô trọng tâm nào...

-...Có người trên núi thấy Tử Duyên dắt Lệ Châu vào rừng... - nói tới đây, anh nó im lặng. Phải rồi!! Chỉ có thằng ngu mới không đoán ra chuyện gì xảy ra tiếp theo... Nhưng mà...

- Khoan đã!! Nếu anh biết nghĩa là... nghĩa là cậu ta cũng biết phải không?? Minh Khánh cũng biết phải không?? Chẳng lẽ biết mà cậu ta không làm gì à?? - nó không tin cậu là một người vô tâm như vậy...

-Chứ giờ em muốn sao?? Không nhân chứng vật chứng!! Không ai tận mắt thấy Tử Duyên đẩy Lệ Châu xuống núi thì mọi việc không nghĩa lý gì cả... - lần này, người im lặng là nó. Như vậy nghĩa là bất lực hết sao??

Anh vẫn còn nhớ trong đám tang Lệ Châu, Tử Duyên đã mặt dày thế nào. Đằng sau thì nhếch môi cười khinh bỉ, trước mặt mọi người thì khóc bi thương. Còn nói nào là tại sao Thần Chết lại quá nhẫn tâm khi đưa linh hồn Lệ Châu đi trước. Nói thật chưa bao giờ anh muốn lao đến đấm vào mặt con điên đó cho hả giận đến thế...

- Được rồi!! Nha đầu ngốc!! Nhớ lời anh dặn đấy... - nói rồi, Quý Phàm tắt máy, để lại bên kia đầu dây nhiều cảm xúc khó nói... Trên đời này, quả thật có người tàn nhẫn đến thế sao??

.

.

.

Đêm nay, không biết trăng đẹp không nhỉ?? Liệu đêm nay, gió có ngừng thổi hay không?? Tại sao đêm nay, giấc ngủ lại không đến với một người...??

.

.

.

Sáng dù đồng hồ đã điểm 7h30 nhưng sương sớm vẫn phủ đầy những nhánh oải hương và bụi lily trắng. Trong căn phòng màu kem quen thuộc, mấy chú chim sẻ đang tỉa cánh bên bậu cửa sổ, với những màn cửa trắng màu hoa đang phất phơ trong gió... Những ánh sáng le lói chui qua khe cửa như vẫn còn ngái ngủ, khẽ hắt nhẹ vào mái tóc của người còn đang say giấc...

- Dậy!! - vâng!! Một chữ vô vô cùng súc tích và ngắn gọn được phun ra từ miệng của vị chủ nhân tủ lạnh đáng kính. Hàn khí từ cậu phát ra bủa vây người đang khò khò quấn chăn một đống nằm trên giường... Những ánh sáng le lói vừa mới nãy còn đang níu kéo sự sống, ấy vậy mà chỉ vì một chữ ''dậy'' của anh chàng thì chúng đã hoàn toàn lịm hẳn...

- Cho tôi năm phút nữa!! - nó thò bàn tay năm ngón ra khỏi chăn và quơ quơ trước mặt cậu, giọng ngái ngủ. Phải nói đêm qua vì suy nghĩ nhiều quá nên nó trằn trọc mãi không ngủ được!! E hèm!! Lý do chính đáng nha!!

- Năm giây!! Bắt đầu!! - cậu nói đều đều chậm rãi nhưng uy lực thì có vẻ vô cùng hữu hiệu hơn cái đồng hồ rất nhiều. Nó sau khi nghe lời tuyên án của cậu thì bật dậy như cái lò xo, chạy với tốc độ ánh sáng vào nhà vệ sinh và thay đồng phục... Nó thật sự không muốn lặp lại cái viễn cảnh nó đã lờ đi lời đánh thức quý báu của cậu và kết quả đến với nó chính là... chạy maratong đến trường cùng với một cái bụng toàn không khí

.

.

.

- Ngon miệng!! - nó uể oải cầm chiếc dĩa chọt chọt vào miếng trứng chiên mà cậu đã làm và ăn một cách vô cùng bình thường!! Éc!! Gì cơ?? Cậu nhìn lầm chăng?? Nó ăn một cách bình thường ư??

Đến lúc tự nhận ra thì cậu đã ngìn chằm chằm nó lúc nào không hay biết... Nó bị sao vậy nhỉ?? Trông có vẻ khá mệt mỏi a ~!!

- Hôm nay cậu không lao đầu vào bàn và ăn điên cuồng nữa à??

- Vớ vẩn!! Tôi không phải là heo!! - À à. Sự thật nó có phải là một con heo hay không thì ngay từ đầu đã không cần phải bàn cãi rồi!! Và nó tặng cậu một cái lườm sắt lẽm...