Một mình trong một căn phòng tối.nước mắt tôi lặng lẽ rơi....
-"Tú Anh.anh đưa em đi mua búp bê nhé"
.......
-"Nhật Thiên anh giỏi lắm. em sẽ không bao giờ nhìn mặt anh nữa"
......
-"Xin chào.Hàn Nhật Thiên là tên của tôi"
......
-"Hàn Nhật Thiên sẽ kèm Lâm Tú Anh"
.......
-"20 phút nữa nếu em không có mặt ở đây thì em tự biết hậu quả nhé"
.......
-"Hàn Nhật Thiên..TÔI HẬN ANH"
......
-"Tú Anh.anh không đánh trả là vì anh sợ.anh sợ anh sẽ mất em..chỉ cần em được sống thì cho dù anh có đánh đổi cả cái mạng của mình anh cũng chịu..Lâm Tú Anh.anh yêu em"
.......
Quá khứ hiện về càng lúc tôi khóc càng lớn.mọi thử tưởng như đã kết thúc.một kết thúc tốt đẹp.
Xem như chúng tôi có duyên nhưng không phận.định mệnh bắt chúng tôi phải xa nhau.điều đó không thể chối cãi..
Cánh cửa bật mở..do ánh sáng chói từ sau lưng nên tôi không thấy rõ khuôn mặt.vóc dáng cao lớn.hình như là đàn ông..hắn đang từ từ chậm rãi tiến đến chỗ tôi.
Đến gần hơn thì mới thấy.ánh đèn mờ mờ.hắn đeo mặt nạ -.-
Trông có vẻ kinh dị tôi bất giác lùi về phía sau.
Khoan đã..gì đây..cái mùi hương này quen quen..hình như tôi nghe ở đâu đó rồi..sao không tài nào mà nhớ được..
-"Anh.. Muốn gì..không được tiến lại..tôi la lên đấy"
-"....."
Im lặng tiến đến..đầu gối hắn quỳ lên giường..
Trong đầu tôi hiện lên một thứ suy nghĩ..ôi cái này là hϊếρ ɖâʍ à?
(Nài bà ơi.. -.-)
Không được..phải nghĩ cách trốn..số phận đen đủi cụt đường rồi. >
<
Trên người hắn có mùi rất đặc biệt..là bạc hà pha trộn với kháng sinh..ôi thôi hèn gì nó nồng...
-"Có ai kh..... Ưm"
Bị hôn rồi =))))
-"Nếu tôi không về kịp thì em đã lên giường với hắn rồi..Nha đầu ngốc"
Câu nói lạnh ngắt buông ra từ miệng người đàn ông đó..dứt câu cặp mắt của hắn hướng tới phía cửa..một dáng người bị đánh bầm dập..đang cố gắng lôi kéo sự sống.
*Đùng*
Tiếng súng vang lên chói tai..Viên đạn ghim thẳng vào đầu hắn..gục khuôn mặt đầy máu xuống đất..
Mặt nạ được gỡ xuống..hắn nhìn Tú Anh cười trìu mến rồi nhẹ nhàng bế cô lên..
-"Chuẩn bị bay...dọn sạch đống rác này"
-"Dạ"
Hắn hằn dọng khẳng định quyền cấp địa vị của mình trong căn nhà..
-------------
Giữa bầu trời trong xanh vó một vệt trắng cắt ngang...
---------
Mở mắt ra...đây là đâu và tôi là ai...tôi khó nhọc ngồi dậy...nơi này không to cũng chẳng bé..bốn xung quanh đều là gỗ..vậy chắc là nhà gỗ..nội thất trang trí rất đẹp..xuống giường bước sang trái là ra mái hiên..ngồi trên giường cũng có thể nhìn thấy quang cảnh bên ngoài..
Mà đây là đâu...tại sao mình lại ở đây..
Ngó ngấp xung quanh..tôi nhẹ nhàng bước xuống giường bước ra mái hiên...thì một thanh âm vang lên từ phía sau khiến tôi giật bắn mình...
-"Em dậy rồi"
Ôi dồi mẹ ơi mém xỉu..cũng may là Nhật Thiên chứ không chắc tôi nhảy hiên tử tử..
À mà khoan...
Gì. Nhật Thiên????
Nhật Thiên sao????
Chợt nhận ra tình thế miệng tôi lắp bắp..
-"Nh..Nhật Thiên..anh...??? "
Tôi ngớ người ra đợi anh trả lời...
Cặp mắt đó..nó không giống như lúc ở trong bệnh viện..dọng nói vừa rồi cũng khác luôn..khuôn mặt này cũng thế..
Chẳng phải tôi bị ai đó hôn rồi ngất trên giường...
Chẳng phải hôm nay anh ấy phải phẫu thuật...
Chẳng phải....
Chẳng phải...
Sao tôi lại ở đây..cả anh ấy nữa
Tôi đang chìm vào những suy nghĩ vì sao..
Thì Nhật Thiên nhẹ nhàng bước đến..hai tay anh ôm trọn lấy eo tôi kéo tôi lại gần..cái mùi này....ô thôi chết rồi...y chang cái mùi chiều hôm đó..chỉ có điều mùi kháng sinh không còn...vậy ra người hôm đó là anh ấy...
Anh không những không trả lời tôi còn cố làm cho khoảng cách giữa chúng tôi gần hơn...
-"người hôm đó là anh? "
Tôi tròn mắt ngước lên...ôi thôi cái bờ môi này...tôi lại bị nó quyến rũ rồi...
Anh cúi xuống mắt anh nhìn tôi hay không thì tôi không biết chứ mắt tôi thì đổ sập vào bờ môi của ai kia rồi >