Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70

Chương 39: Ngón Tay Vàng Kỳ Lạ 3






Ngược lại thì Dư Điềm Điềm cũng muốn chào hỏi cô ta, nhưng biết làm sao đây cô căn bản không nói chuyện được, nên cô lập tức ôm chú chó nhỏ đi theo phía sau Phương Nghị.Doãn Mộng Đào chỉ sửng sốt trong chốc lát, sau đó lập tức rút tay về, cô ta nghiêng đầu nhìn về phía bóng lưng của Phương Nghị, vẻ mặt có chút phức tạp."Mộng Đào, Mộng Đào."Cách đó không xa có một giọng nói gọi cô ta truyền đến, Doãn Mộng Đào xoay đầu nhìn lại.“Cậu có chuyện gì vậy, một thân một mình cậu chạy đến đây làm gì thế.” Người nói chuyện tên là Lữ Hiểu Lệ, cô ta cũng là một trong những thanh niên tri thức xuống nông thôn lần này, trong nguyên tác được biết đến là một người bạn tốt của nữ chính."Vừa rồi chỉ đạo viên mới tìm cậu đấy, đi mau thôi."“Bây giờ tớ đến liền đây.” Doãn Mộng Đào liếc nhìn theo hướng hai người Dư Điềm Điềm rời đi rồi mới đi theo Lữ Hiểu Lệ.Dư Điềm Điềm ôm con chó nhỏ đi theo Phương Nghị trở về trong sân nhà, Phương Thu Lan đang trải ga trải giường ra phơi nắng.“Cái gì thế này?” Chị ấy chú ý tới thứ nằm trong vòng tay của Dư Điềm Điềm, chị  đến gần thì mới phát hiện hóa ra đó là một con chó nhỏ."Con chó con này ở đâu ra vậy, Phương Mạn, Phương Hoài, mau ra đây xem chị Dư Dư của mấy đứa ôm cái gì về nè!"Hai đầu củ cải cũng lập tức lao ra khỏi nhà.“Nhặt được ở trên đường, hình như bị cái gì đó cắn nên nó bị thương rồi.” Phương Nghị để cái giỏ xuống, đi tới cái giếng bên cạnh để rửa tay."Nhìn thật đáng thương..." Phương Thu Lan cũng không thể kiềm lòng được khi nhìn thấy cảnh tượng như thế này, không nhiều lời nữa mà lập tức đi tìm một miếng vải rách, Phượng Nghị lại lấy một cái chậu đến, lót miếng vải vào trong chậu rồi nói: "Đặt vào đây trước đi.


Tôi sẽ đi đến phòng của bà nội để tìm một ít thuốc."Dư Điềm Điềm gật đầu rồi đặt con chó nhỏ chưa cai sữa vào.“Hu hu…”Con chó nhỏ vẫn còn đang khóc, Dư Điềm Điềm không biết phải làm sao, cô lại véo tai nó thêm một lần nữa rồi nói thầm trong lòng là: "Một hồi bôi thuốc xong thì sẽ không đau nữa đâu.”Chó con không còn bao nhiêu sức lực nữa nhưng nó vẫn vén mi mắt lên, liếc nhìn cô một cái.Đột nhiên Dư Điềm Điềm lại cảm thấy kỹ năng này cũng rất tuyệt đấy chứ.

Cô không thể nói chuyện nhưng mà lại có được một ngón tay vàng như thế này.Phương Nghị lấy thuốc ở trong giỏ của bà nội Phương ra ngoài, bước vào trong phòng.

Một lúc sau, anh bước ra, cầm theo một cái kéo, một cái dao cạo, còn có thêm một vài chai lọ khác nữa.Chị cả Phương sợ hết hồn, nhưng Dư Điềm Điềm cũng hiểu được rằng cần phải cạo hết lông của con chó nhỏ này mới có lợi cho việc hồi phục vết thương của nó được.Hai người nhìn nhau một cái, phối hợp khá ăn ý.

Lúc đầu con chó nhỏ bị đau nên hơi lộn xộn nhưng sau đó đều được "kỹ năng đặc biệt" của Dư Điềm Điềm dỗ nên ngoan lại.“Tốt rồi.” Phương Nghị thu dọn lại mọi đồ đạc, ba người còn lại thì xúm vào bàn tán."Nó nhỏ quá...!chắc nó ra đời chưa được bao lâu đâu phải không?""Với lại...!cảm giác nó rất gầy, nó chưa ăn cái gì sao?""Chúng ta sẽ nuôi nó sao?"Dư Điềm Điềm nhìn thấy bọn họ vây quanh con chó nhỏ ríu rít bàn tán không ngớt thì mỉm cười một tiếng, xoay người đi vào bếp, chuẩn bị tìm ít đồ ăn cho nó ăn.Phương Nghị cũng đang có ý định này, anh đi đến một cái tủ trong nhà bếp, lấy ra hai quả trứng gà từ trong một cái hũ rồi đưa cho Dư Điềm Điềm."Nhà không có sữa, trước mắt cứ để cho nó ăn mấy quả trứng gà đi, ngày mai tôi sẽ đi đến chuồng dê bên kia để hỏi xem có nhiều sữa dê hay không rồi lấy về đây một ít."Dư Điềm Điềm nhận lấy hai quả trứng gà, có hơi xúc động, cô không ngờ là Phương Nghị lại hào phóng như vậy.

Thời đại này trứng gà rất có giá, người ăn còn không đủ no mà anh lại còn có thể chia ra cho con chó hoang ăn nữa. Dư Điềm Điềm nấu chín trứng gà.


Tốt nhất là chó nhỏ không nên ăn lòng trắng trứng nên cô lập tức tách lòng đỏ trứng ra, nghiền nát lòng đỏ thật kỹ, sau đó lại múc một chén cháo loãng lúc sáng mới nấu, bỏ thêm lòng đỏ trứng mới bị nghiền nát vào rồi bưng đến trước mặt con chó nhỏ.Con chó nhỏ chưa cai sữa cụp tai xuống, tiến đến bên cạnh cái chén, ngập ngừng rồi li3m láp một cái, trong nháy mắt hai con mắt của con chó nhỏ sáng bừng lên, lê đôi chân lổm ngổm bò qua, thở hổn hển ăn từng hớp lớn.“Ngao ngao ngao…”Dư Điềm Điềm thấy buồn cười, chạm vào lỗ tai của nó, “Ăn từ từ thôi.”Con chó con lại ngẩng đầu nhìn lên một chút, cái người này thật là kỳ lạ..