Vào lúc ban đêm, Nhâm Đoạn Phong mãi lâu mới ngủ được, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Hắn biết mình nhất định quen biết nam nhân kia. Nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy sợ hãi. Rốt cuộc đang sợ cái gì a? Có lẽ ngay cả chính mình cũng không biết nữa. Hắn thừa nhận lúc hắn tỉnh lại, lúc nam nhân kia khóc, trong lòng hắn có chút đau. Nhưng tại vì sao thì hắn lại không biết. Cái tên Từng Nguy kia hình như rất quen thuộc với mình…
Gió đêm nhẹ nhàng thổi bay bức màn. Nhâm Đoạn Phong dần dần tiến vào mộng đẹp. Trong đêm tối, dưới ánh trăng mờ ảo, có một bóng người đứng trước cửa sổ, áo choàng màu nâu bị gió thổi bay. Hắn lẳng lặng đi tới ngồi xuống đầu giường. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Đoạn Phong, hắn khẽ thở dài. Nhâm Đoạn Phong lầm bầm một tiếng, nhăn mày, tay nắm chặt.
Người kia cúi người xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Nhâm Đoạn Phong, lẳng lặng nghe Nhâm Đoạn Phong khẽ nỉ non. Nam nhân chậm dãi nở nụ cười. Hắn nhịn không được khẽ hôn đôi môi hé mở của Đoạn Phong.
Nhâm Đoạn Phong đột nhiên bừng tỉnh, mở mắt ra, ngồi dậy, vội vàng mở đèn lên. Trong phòng lập tức sáng lên, ngoại trừ hắn ra không còn một ai khác. Chỉ có cửa sổ đang rộng mở, mặc gió thổi vào, làm bức màn khẽ lay động…
Xúc cảm vừa rồi rất chân thật. Nhâm Đoạn Phong vô thức sờ lên môi của mình, mặt lập tức đỏ lên. Thật là, đều đã sống qua mấy chục năm rồi còn mơ những giấc mơ như vậy a. Hắn không hề phát hiện chính mình đang mỉm cười…
Tắt đèn đi, Nhâm Đoạn Phong lại nằm xuống, đắp chăn lên, nhắm mắt lại ngủ, khóe miệng còn lưu lại nụ cười.
Nam nhân đi ra từ phía sau bức màn. Khóe miệng duyên dáng dương lên, hắn đi đến bên giường, cúi xuống khẽ hôn mái tóc mềm mại của Đoạn Phong, nói nhỏ: “Thân ái, ta sẽ lại đến a, cho đến khi ngươi nhớ tới ta mới thôi…” Sau đó, nam nhân thả người nhảy ra ngoài cửa sổ. Gần hai tầng lầu đối với một sát thủ quả thật chả là gì.
Thiên Tường đứng ở ngoài sân, nhìn nam nhân rời đi, nở nụ cười. Người này thật đúng là chưa từ bỏ ý định a!
Ngày hôm sau, thời tiết sáng sủa, Nhâm Đoạn Phong nằm trong ổ chăn ấm áp, xoay người vài cái muốn ôm cái gì đó. Rồi hắn tỉnh táo lại, ngồi dậy. Nhìn bên cạnh trống trơn, trong lòng cũng cảm thấy trống rỗng. Hình như trước đây mình luôn ôm ai đó ngủ, đã thành thói quen rồi a.
-“Phụ thân, ngài đã thức dậy chưa?” Nhâm Thiên Tường đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Nhâm Đoạn Phong đang ngồi ở trên giường ngẩn người. Hắn cười cười, đưa cho hắn một cái bưu kiện từ Mĩ gửi sang “Thứ này là do nữ nhân kia gửi tới a.”
-“Tát Đế?” Nhâm Đoạn Phong sợ run một chút “Hảo, ta xem xong sẽ xuống nhà.”
-“Vậy phụ thân xem nhanh rồi xuống nga! Dục nhi đang nấu cháo a.” Nhâm Thiên Tường nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nhâm Đoạn Phong cầm lấy bưu kiện mở ra, bên trong có một tờ đơn ly hôn có ký tên Tát Đế, còn có một phong thư:
‘Phong.
Cho tới nay ta vẫn nghĩ chỉ cần được ở bên cạnh ngươi là đủ rồi. Mặc kệ trong lòng ngươi có ai đi chăng nữa…Nhưng mà người ta lại chẳng bao giờ chịu thỏa mãn với thực tại cả. Ta không chỉ muốn có thân thể của ngươi, còn muốn có tâm của ngươi. Ta rất tham lam đúng không? Cho nên rốt cục cũng mất đi ngươi. Ngay cái giây phút ngươi lấy súng chĩa vào ta, ta rốt cục cũng hiểu được…Thì ra ta đã thua…thua hoàn toàn…Trong lòng ngươi, ngay cả so với huynh đệ của ngươi, ta cũng không bằng…Kể cả hắn có thương tổn ngươi đi chăng nữa…
Chúng ta ly hôn đi, ta sẽ mang đứa nhỏ đi…Coi như là lễ vật quí giá nhất ngươi để lại cho ta…
Phong, ta yêu ngươi…Cho nên ta sẽ không chúc phúc cho ngươi đâu!
Tát Đế.’
Nhâm Đoạn Phong ngây ngẩn cả người. Bên tai đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai của nữ nhân kia…