-“Phụ thân…” Nhâm Thiên Tường cuống quít chạy đến. Nhâm Đoạn Phong lại hoang mang rối loạn chạy vào nhà, một bàn tay đặt trên ngực, sắc mặt có chút tái nhợt “Phụ thân, có phải lại cảm thấy khó chịu không. Người kia đã làm gì ngươi?”
-“Không có việc gì…không có việc gì…” Nhâm Đoạn Phong cười ngượng, sau đó nhẹ nhàng đẩy ra Nhâm Thiên Tường, đi lên lầu “Dục nhi, Tường nhi, ta hơi mệt, lên nhà nghỉ ngơi trước…”
-“Phụ thân! Có phải lại đau hay không, ta đi lấy thuốc cho ngươi a!” Nhâm Thiên Tường có chút lo lắng, vội vàng chạy lên, lại bị hắn vươn tay ngăn lại “Phụ thân…”
-“Tường nhi, ta muốn yên lặng một mình a.” Nhâm Đoạn Phong cười cười, rồi lên phòng.
-“Phụ thân…” Nhâm Thiên tường có chút đau lòng nhìn Đoạn Phong.
Văn Dục đi lên, nhẹ nhàng giữ chặt tay Thiên Tường, mỉm cười khẽ lắc đầu.
-“Dục nhi…” Nhâm Thiên Tường hơi nhíu mày “Phụ thân hình như không muốn đối mặt Nguy thúc thúc.”
-“Tường, đáy lòng người ta che dấu tất cả. Còn một ngày chưa chịu đi đối mặt, thì còn một ngày đau đớn.” Văn Dục nắm tay hắn, rồi đi xuống dưới. Cửa sổ vẫn mở, bọn họ nhìn ra phía ngoài, trong tay Từng Nguy cầm chiếc ô mà phụ thân vừa ném xuống, lẳng lặng đứng ở đó. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía lầu hai, đó là phòng của phụ thân…Hắn cứ như vậy lẳng lặng ngóng nhìn, thật lâu mới rời đi, bóng dáng rất là bi thương.
-“Phụ thân…” Nhâm Thiên Tường có chút phức tạp nhìn Từng Nguy rời đi, lại nhìn phía trên lầu.
-“Phụ thân chắc không muốn đối mặt với Nguy thúc thúc. Bởi vì không dám mở miệng, không thể đối mặt, cho nên cũng chỉ có thể tránh né. Rồi một ngày người kia đột nhiên không ở bên cạnh nữa, lại đóng chặt trái tim mình lại. Trừ phi người kia nguyện ý tìm ra chìa khóa, mà hắn nguyện ý mở rộng tấm lòng, nếu không sẽ chỉ có khúc mắc, có tổn thương…Ngươi hiểu ta nói gì sao, Tường?” (đoạn này thực sự khó sửa, ta đã cố gắng hết sức rồi a~)Văn Dục ôn nhu cười, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve cái trán nhăn nhăn của Thiên Tường.
-“…Ý của ngươi là…Cứ để như vậy sao?” Nhâm Thiên Tường nhìn lên trên lầu, có chút sầu lo. Không thể phủ nhận được chuyện này a. Tuy rằng chưa có ai nhắc tới, nhưng mà hắn biết trong lòng phụ thân chắc hẳn cũng có một chỗ nào đó giành cho Từng Nguy thúc thúc…
Nhâm Đoạn Phong nằm ở trên giường, nhìn lên trần nhà, trong đầu toàn là hình ảnh của nam nhân anh tuấn kia, còn có giọng nói ôn nhu kia: “Phong…Phong…”
…
-“…Phong…Không thể a…Ngươi…không thể…như vậy…Không thể a…Ai đều…đều có thể…quên…Nhưng ngươi…không thể…quên ta a…”
…
Bên tai hình như vậy còn vang vọng tiếng nức nở đêm đó, tiếng khóc đau thương của người kia…
Ngực nhói đau, không biết vì sao lại khó chịu như vậy, cảm giác thật sự rất khó chịu a. Không nhớ nổi chuyện gì về hắn, thật sự mình và hắn có liên quan sao? Hắn nghiêng người nằm, nhắm mắt lại. Không nghĩ đến nữa, không nghĩ nữa…
Gió thổi làm bức màn lung lay, Nhâm Đoạn Phong cảm thấy lạnh run. Đang định ngồi dậy đi đóng cửa sổ, một cái bóng đen vụt qua cửa sổ. Nhâm Đoạn Phong hoảng sợ, lập tức lao ra khỏi phòng. Văn Dục vừa vặn bưng đến một chén canh thấy vậy thì hoảng sợ: “Phụ thân?!”
-“A, Dục nhi?!” Nhâm Đoạn Phong nhanh chóng nhìn quanh phòng, hình như cũng không có gì khả nghi “Có chuyện gì vậy?”.
-“Vừa rồi phụ thân còn chưa ăn gì, chúng ta thực lo lắng cho ngươi a.” Văn Dục mỉm cười, bưng bát vào phòng ngủ. Nhâm Đoạn Phong có chút xấu hổ đi vào theo “Phụ thân nên uống nhiều canh một chút, như vậy mới có thể mau khỏe lại a.”
-“Dục nhi, ta không sao a” Nhâm Đoạn Phong nở nụ cười, sờ đầu Văn Dục “Tóc ngươi dài quá, hay để ta mời thợ đến cắt tóc cho ngươi?”
-Không được a, phụ thân. Để tránh phiền toái, chờ đứa nhỏ sinh ra rồi nói sau. Hiện tại công ty vừa mới ổn đỉnh lại, ta không muốn Thiên Tường thêm vất vả…” Văn Dục cẩn thận đặt bát xuống “Phụ thân, ngươi uống xong ta mới đi.”
-“A, Dục nhi…” Nhâm Đoạn Phong cười cười, bưng bát lên uống một hơi cạn sạch “Uống xong rồi nga.”
-“Vậy phụ thân hảo hảo nghỉ ngơi một chút đi, có chuyện gì lập tức gọi ta a. Tường có việc đến công ty rồi.” Văn Dục ôn nhu cười, xoay người đang muốn rời đi. Nhâm Đoạn Phong chần chờ một chút rồi gọi hắn:
-“Dục nhi…”
-“Ân? Phụ thân, có việc gì vậy?” Văn Dục quay đầu lại, mỉm cười.
-“Dục nhi, ngươi có hối hận không?” Nhâm Đoạn Phong lẳng lặng cúi đầu, sau đó nhìn về phía ngoài cửa sổ.
-“…Sẽ không…” Văn Dục ngây ra một lúc, sau đó nở nụ cười “Yêu chính là yêu. Ta không hối hận, bởi vì ta luôn cố gắng ở bên Thiên Tường, muốn ở bên hắn cả đời…”
-“Dục nhi…” Nhâm Đoạn Phong rất cảm động, hắn giang hai tay nhẹ nhàng ôm lấy Văn Dục “Tiểu tử này, ngươi thật dũng cảm a!”
-“Phụ thân, cho phép ta nói một câu được không?” Văn Dục ngẩng đầu, đôi mắt đen thâm thúy nhìn hắn “Ngươi thật sự một chút cũng không nhớ đến Nguy thúc thúc sao? Hay là ngươi đang trốn tránh?”
Nhâm Đoạn Phong ngẩn người, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt của Văn Dục.
-“Phụ thân, trong y học có một loại bệnh gọi là trốn tránh trí nhớ. Người bệnh đã từng phải chịu nhiều thương tổn, chịu nhiều đau đớn đến mức khắc cốt ghi tâm. Rồi sau khi hôn mê một thời gian dài tỉnh lại sẽ lựa chọn quên đi đoạn trí nhớ đau thương đó, nhưng mà cũng chỉ là tạm thời mà thôi. Phụ thân, ngươi hiểu ta nói gì không?”
Nhâm Đoạn Phong buông Văn Dục ra, nghiêng ngả lảo đảo tựa vào trên tường. Đầu bắt đầu cảm thấy rất đau, hắn nhăn mặt, đè cái trán “Dục nhi, ý ngươi là ta đang cố tình quên đi đoạn trí nhớ kia sao?”
Văn Dục nở nụ cười, hắn tiến lên, nhẹ nhàng cầm lấy tay Đoạn Phong, đặt ở trước ngực Đoạn Phong: “Phụ thân, ngươi nên lắng nghe trái tim mình, nơi đó có đáp án mà ngươi muốn tìm. Đừng trốn tránh nữa…Nếu không, cả đời này ngươi cũng chỉ có đau lòng mà thôi…”
Nhâm Đoạn Phong giật mình ngây người, tim đập liên hồi…