Phòng bệnh của Nhâm Đoạn Phong gần như chật ních người. Bác sĩ, y tá, Thiên Tường, Âu Dương huynh đệ, còn có Lang Trạch Thiên đều ở đó. Nhưng lại không thấy bóng dáng của Từng Nguy…
-“Lang thiếu gia, cở thể của Nhâm tiên sinh về cơ bản đã thích ứng được với trái tim mới. Giờ chỉ cần hảo hảo điều dưỡng, không được quá xúc động, là có thể lại sinh hoạt như bình thường.” Sau khi nói xong, bác sĩ liền cùng y tá rời khỏi phòng.
-“Phụ thân!” Nhâm Thiên Tường kích động ôm lấy Nhâm Đoạn Phong.
-“Tường nhi…” Nhâm Đoạn Phong cũng rất là kích động. Đợi đã bao nhiêu năm, còn tưởng rằng đến tận lúc chết cũng không nghe được Tường nhi gọi mình phụ thân…“Phụ thân ở đây…phụ thân ở đây a…”
-“Thật tốt quá! Bá phụ, đợi lát nữa sẽ làm thủ tục để ngài xuất viện a. Thiên Tường đã đợi ngài rất lâu rồi!” Âu Dương Vũ vui vẻ khoác vai Âu Dương Trụ.
-“Ha ha, yên tâm. Tất cả các thủ tục bọn ta đều lo liệu thỏa đáng rồi!” Âu Dương Trụ rất là vui vẻ.
-“Không có việc gì là tốt rồi. Ta phải đi cảm ơn Hạnh Tử một tiếng a.” Lang Trạch Thiên nở nụ cười. Trên người hắn vẫn còn băng kín, trên chân còn bó bột.
-“Tiểu Thiên…” Nhâm Thiên Tường xoay người, cầm tay Trạch Thiên “Cám ơn a…Giúp ta gửi lời cám ơn đến Hạnh Tử nữa!”
-“Đã biết, về sau đừng gây phiền toái cho ta nữa là được a.” Lang Trạch Thiên cười cười, nhờ Âu Dương Trụ đỡ ra ngoài.
-“Bá phụ, tại sao không sớm nói ra tất cả chứ? Dấu kín nhiều năm như vậy, ai mà biết a!” Âu Dương Vũ nở nụ cười, ôm vai Thiên Tường, nhìn Nhâm Đoạn Phong “Lúc ấy thật sự là hù chết chúng ta. Còn tưởng ả nữ nhân kia bắn trúng ngài rồi cơ!”
-“Nữ nhân nào?” Nhâm Đoạn Phong có chút khó hiểu nhìn Âu Dương Vũ.
-“Chính là Tát Đế a! Ả đúng là điên rồi, tự dưng lại muốn bắn ngươi. Cũng may bá phụ hồng phúc tề thiên, có quý nhân tương trợ a.” Âu Dương Vũ hưng phấn mà nói.
Nhâm Đoạn Phong ngẩn người, đầu bắt đầu có chút đau đớn.
-“Phụ thân, Nguy thúc thúc đã thay ngươi đỡ đạn nga. Cũng may hắn đại nạn không chết…” Nhâm Thiên Tường cứ nhớ đến chuyện hôm đó lại cảm thấy sợ hãi.
-“Nguy thúc thúc? Hắn là ai?” Nhâm Đoạn Phong bóp thái dương, nhăn mặt.
-“Phụ thân, là Từng Nguy a. Là do hắn cứu ngươi!” Nhâm Thiên Tường dường như đã nhìn ra có gì đó không ổn, hắn có chút lo lắng nhìn Đoạn Phong “Phụ thân, ngươi sao vậy? Có phải có chỗ nào thấy không thoái mái không? Ta đi gọi bác sĩ a.”
-“Từng Nguy?” Cái tên rất quen thuộc, nhưng vì sao lại nghĩ mãi không ra? Trong đầu luôn hiện lên một thân ảnh quen thuộc, giọng nói quen thuộc. Đúng rồi, chính là giọng nói của người tối qua…
-“Đúng rồi, sao lại không trông thấy hắn đâu? Thiên Tường, không phải hắn vẫn ở bên cạnh trông bá phụ sao?” Âu Dương Vũ đột nhiên nhớ tới, thể nào cứ cảm thấy thiếu một người.
-“Đúng rồi, Nguy thúc thúc đâu? Tối hôm qua hắn báo cho ta phụ thân đã tỉnh, ta liền chạy đến đây.” Nhâm Thiên Tường đột nhiên nhớ ra.
-“Cái người tối hôm qua…gọi là Từng Nguy sao?! Hắn…Ta quen hắn sao?” Nhâm Đoạn Phong nhíu chặt lông mày.
-“Phụ thân…” Nhâm thiên tường rốt cục ý thức được vấn đề gì đang xảy ra. Hắn cúi người xuống, nắm lấy hai vai của Đoạn Phong “Ta là ai a?”
-“Thật là, ngươi là con trai duy nhất của ta a, Tường nhi.” Nhâm Đoạn Phong nở nụ cười, xoa đầu Thiên Tường “Ngươi là con trai của ta và Nhược Thủy a. Nhưng mà Tường nhi…Phụ thân có lỗi với ngươi nhiều lắm…”
May quá, phụ thân còn nhớ rõ hắn và mẫu thân, vậy chắc là cũng nhớ rõ công ty của hắn. “Phụ thân, ngươi còn nhớ vụ ta bị bắt cóc không?”
-“Cái gì? Ngươi bị ai bắt đi? Kẻ nào không muốn sống dám động đến con ta?” Nhâm Đoạn Phong đột nhiên nổi giận.
-“Phụ thân, ngươi còn nhớ là ai đã đỡ năm viên đạn kia thay ngươi không?” Nhâm Thiên Tường nhìn thẳng vào Nhâm Đoạn Phong, trong lòng chợt lạnh.
-“Hả? Có người muốn giết ta sao?” Nhâm Đoạn Phong đột nhiên cảm thấy đầu đau nhói, hắn bóp thái dương kêu “Tường nhi, đừng nói chuyện này nữa. Đầu ta hơi đau.”
Bạn đang �
-“Hảo, không đề cập tới chuyện này nữa. Phụ thân, ngài nghỉ ngơi một chút đi a.” Nhâm Thiên Tường khẽ thở dài.
-“Tường nhi, ta hình như đã quên mất chuyện gì đó…” Nhâm Đoạn Phong cầm lấy tay Thiên Tường. Không biết vì sao, cứ nghĩ đến hình ảnh nam nhân kia ôm hắn khóc, rồi cả nụ cười chua xót kia…đầu hắn lại đau đớn vô cùng, ngực cũng hơi đau xót.
-“Phụ thân…” Nhâm Thiên Tường đột nhiên cảm thấy đau thương. Vì sao, ai phụ thân cũng đều nhớ rõ, lại chỉ quên một mình Từng Nguy, người đã ở bên phụ thân xuốt ba sáu năm “Không có việc gì a, ta đi hỏi bác sĩ một chút. Ngươi cứ nằm một chút đi a.”
Nhâm Đoạn Phong nằm xuống, đầu cũng đỡ đau hơn. Nhâm Thiên Tường cùng Âu Dương Vũ liền đi ra ngoài. Đóng cửa lại, Nhâm Thiên Tường cười khổ một tiếng: “Rốt cuộc hiểu ra tại sao Nguy thúc thúc lại bỏ đi.”
-“Ông trời đùa thật ác a.” Âu Dương Vũ nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ “Từng Nguy lần này gặp quả báo rồi. Năm đó hắn hại phụ thân ngươi bị tai nạn mất trí nhớ, gián tiếp hại bá mẫu phải đau khổ mà mất đi. Giờ xem như đây là ông trời trừng phạt hắn…”
-“…” Nhâm Thiên Tường trầm mặc. Hắn rất rõ cảm giác của mình, trong lòng hắn lại có chút ích kỉ. Cứ nhớ tới lúc mẫu thân ra đi có bao nhiêu đau thương, tiếc nuối, hắn liền cảm thấy thật đau đớn.
Nguy thúc thúc, thực xin lỗi…