Trong đêm tối yên tĩnh, ngón tay của Đoạn Phong khẽ động vài cái, lông mi rung rung, hai mắt chậm rãi mở ra.
Hắn nghiêng người nhìn, phát hiện có người đang gắt gao ôm hắn, trên khuôn mặt anh tuấn đầy vẻ mệt mỏi, cằm đầy râu, hơi thở có chút quen thuộc. Đầu của hắn hơi đau một chút, dường như có hình ảnh nào đó xẹt qua, muốn nhìn thấy rõ ràng lại nghĩ không ra.
Hắn nhẹ nhàng cựa quậy một chút, lại dường như đã đánh thức người kia. Nam nhân nỉ non một tiếng: “Phong…”
Nhâm Đoạn Phong ngẩn người, đầu rất đau…
…
-“Phong, mau dậy uống thuốc đi. Nếu không uống, ta sẽ hôn ngươi nga!”
-“Ngươi dám!”
…
-“Vậy…ta yêu ngươi, ngươi có biết không?”
…
-“Nhâm Đoạn Phong a…ngươi yêu ta được không? Ngươi yêu ta được không? Ngươi…yêu ta…được…không…”
…
-“Đau quá…” Nhâm Đoạn Phong ôm đầu, đầu giống như bị hàng ngàn cái kim châm đâm vào, đau đến ngay cả hô hấp đều khó khăn, toàn thân cũng run rẩy không ngừng.
Từng Nguy cảm giác được, lập tức tỉnh lại. Hắn vội bật đèn lên, ánh sáng mạnh khiến cho Nhâm Đoạn Phong lập tức nhắm mắt lại, nhíu chặt mày, hai tay nắm chặt tóc, vẻ mặt thống khổ vô cùng.
-“Phong? Phong?! Phong!!!” Kinh hỉ, Từng Nguy quả thực không thể tin vào hai mắt của mình. Hắn đấm thật mạnh lên tường một cái, tay đau. Như vậy…Hắn thật sự không nằm mơ. Phong tỉnh, thật sự đã tỉnh lại a…
-“Phong…” Từng Nguy kích động ôm lấy Nhâm Đoạn Phong, nở nụ cười hạnh phúc, nước mắt cũng rơi như mưa “Phong! Phong!! Phong!!! Ngươi mà không tỉnh lại, ta sẽ chết mất!”
Nhâm Đoạn Phong cảm thấy bớt đau đầu hơn. Hắn dùng lực đẩy ra Từng Nguy, thở phì phò, nhìn Từng Nguy giống như nhìn người xa lạ. Từng Nguy ngây ngẩn cả người.
-“Tiên sinh, ngươi có nhận nhầm người không?” Nhâm Đoạn Phong ngồi dậy, tựa vào đầu giường, ấn thái dương. Nhìn Từng Nguy rất là xa lạ…lại giống như rất là quen thuộc…
-“Phong?!” Từng Nguy ngồi ở bên giường, trừng lớn hai mắt nhìn Nhâm Đoạn Phong. Vẻ mặt nghi hoặc kia, ánh mắt nhìn mình như nhìn người xa lạ kia giống như thứ gì đó đâm sâu vào trái tim hắn, rất đau…“Ta là A Nguy…Phong, chúng ta là bạn thân từ nhỏ a! Ngươi đã quên rồi sao?”
-“…A Nguy?…” Nhâm Đoạn Phong đè thái dương, đầu óc vẫn choáng váng, nghĩ không ra “Thật có lỗi a tiên sinh, ta thật sự không nhớ ta có quen biết ngươi.”
-“…” Sắc mặt của Từng Nguy lập tức trắng bệch, môi tái nhợt run run. Muốn nói gì đó lại cái gì cũng không thể nói. Nước mắt dàn dụa trên hai gò má tái nhợt, hắn xông lên ôm chặt lất Nhâm Đoạn Phong, khóc như một tiểu hài tử “…Phong…Không thể a…Ngươi…không thể…như vậy…Không thể a…Ai đều…đều có thể…quên…Nhưng ngươi…không thể…quên ta a…”
-“Buông ra!” Nhâm Đoạn Phong nhíu chặt mày, lại một lần nữa dùng sức đẩy hắn ra. Người này sao lại thế?
Từng Nguy đứng ở bên giường, mặt hắn tái nhợt, tuyệt vọng và đau thương nhìn Nhâm Đoạn Phong, đôi môi trắng bệch đang run rẩy. Hắn run run mà vươn tay, đầu ngón tay còn chưa kịp chạm vào khuôn mặt tuấn mỹ của Đoạn Phong, Đoạn Phong đã quay mặt đi: “Tiên sinh, mời ngươi đi ra ngoài đi, bằng không ta sẽ gọi bảo an a!”
Từng Nguy đứng chết lặng. Cảm giác bi thương đến không nói thành lời khiến cả người hắn lạnh run. Rõ ràng đứng gần nhau như vậy, lại không thể chạm đến mặt của ngươi, ngay cả chạm vào mái tóc ngươi cũng không được sao…
Từng Nguy hít vào một hơi sâu, hơi sụt sịt, rồi cố gắng mỉm cười. Khuôn mặt tiều tụy ngập tràn nước mắt, thanh âm khàn khàn: “Phong…ngươi nghỉ ngơi một chút đi…Ta sẽ đi gọi bác sĩ…”
Nói xong, Từng Nguy liền khó khăn mà rời đi. Cho tới bây giờ cũng không thể tin, chỉ là một cái xoay người lại khó khăn đến như vậy…Ngay cả hô hấp đều thực thống khổ…
Đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, Từng Nguy dựa vào cửa ngồi sụp xuống, ôm đầu gối, vùi mặt vào hai tay…Hắn khóc…
Phong, ngươi…sao lại có thể quên…ta a…