Âu Dương Trụ mang cháo đến, vừa đi tới cửa liền nghe thấy giọng quát của Lang lão gia: “Ngươi nghĩ ta dùng nhiều tiền như vậy mời các ngươi mấy tên lang băm này đến đây để làm chi hả? Con ta chỉ đơn giản bị gãy xương thôi mà cũng xử lý lâu như vậy! Các ngươi ăn no rồi làm gì hả…”
Âu Dương Trụ quyết định đẩy cửa vào. Quả nhiên Lang Trạch Thiên mang vẻ mặt hờ hững nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà. Nhâm Thiên tường có chút bất đắc dĩ ngồi ở trên giường, một tay còn nắm chặt tay Trạch Thiên. Lang lão gia mặc một bộ vét màu bạc, đang mắng một tên bác sĩ.
-“Lão nhân, ồn ào quá đi!” Lang Trạch Thiên giận giữ nói to. Nhâm Thiên Tường nâng hắn ngồi dậy.
-“Ngươi nói cái gì! Tiểu tử thối, ta còn chưa nói đến ngươi a…Ta cảnh cáo ngươi bao nhiêu lần rồi! Không được đua xe rõ chưa! Ngươi nghĩ ngươi bằng được ta ngày xưa sao. Còn dám đánh cả cảnh sát, cướp xe cảnh sát. Ngươi chán sống rồi chắc! Thanh danh của Lang gia đều bị hủy trong tay ngươi…”
-“Lão nhân, ngươi không mệt sao? Ồn ào lâu như vậy…Nhỡ may có làm sao, ta còn không muốn nhanh như vậy đã phải kế thừa vị trí của ngươi a!” Lang Trạch Thiên hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi nhìn về phía ngoài cửa sổ.
-“Ngươi…Hỗn đản, ngươi nói lại lần nữa xem!” Lang lão gia tiến lên, gõ vào đầu Trạch Thiên “Ngươi chán sống rồi chắc. Ta tốn bao nhiêu tâm tư bồi dưỡng ngươi, ngươi lại đổ đốn ra như vậy hả?”
-“…Mặc kệ ngươi!” Lang Trạch Thiên tựa vào trên vai Thiên Tường, hơi hơi nhắm mắt lại “Lão nhân, ta muốn nghỉ ngơi một chút, cũng mời ngươi đi ra ngoài nghỉ ngơi một chút a!”
-“Hỗn đản, ngươi có giỏi nói lại lần nữa xem, lão tử đánh chết ngươi!” Lang lão gia thiếu chút nữa muốn xông lên đánh người. Âu Dương Trụ vội vàng xông lên ngăn lại hắn.
-“Bá phụ, tiểu Thiên vừa giải phẫu xong không lâu, để hắn nghỉ ngơi một chút đi!” Vừa nói Âu Dương Trụ vừa kéo lấy Lang lão gia, tiễn hắn ra khỏi cửa.
-“Buông ra, các ngươi đều là mấy tên tiểu tử thối…” Lang lão gia giơ nắm đấm, thiếu chút nữa đã muốn đánh người.
-“Này, lão nhân…” Lang Trạch Thiên vẫn nhìn về phía ngoài cửa sổ, biểu tình thản nhiên “Ta sẽ về với ngươi…”
Lang lão gia ngây ngẩn cả người, nắm đấm dừng ở giữa không trung, lăng lăng nhìn cái tên tiểu tử vẫn không chịu quay đầu lại kia. Cái thằng con khó dạy này…lần đầu tiên…lần đầu tiên thỏa hiệp với hắn… Nguồn:
Bàn tay của Thiên Tường hơi hơi run lên một tí, nhìn chằm chằm Lang Trạch Thiên. Cái tên này không phải vẫn muốn thoát khỏi vị trí kế thừa của Lang gia sao? Hắn ghét nhất bị người khác quản lí a.
Âu Dương Trụ cũng ngây ngẩn cả người, liền ngay cả Âu Dương Vũ vừa mới chạy tới cũng lắp bắp kinh hãi.
-“Ngươi…ngươi nói lại lần nữa xem!” Lang lão gia không thể tin mà trợn tròn mắt.
-“Ta nói, ta sẽ về với ngươi, sau đó kế thừa vị trí của ngươi!” Lang Trạch Thiên nói rất thản nhiên, trên mặt không có bất kì biểu tình gì. Đôi mắt đen thâm thúy, giờ phút này lại thản nhiên tràn ra ưu thương “Cứ như vậy đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút. Ngươi trước hết đi ra ngoài nghỉ ngơi một chút đi!”
Mọi người đều ngây ngẩn cả người, không thể tin mà nhìn chằm chằm Lang Trạch Thiên vẫn đang nhìn về phía ngoài cửa sổ. Lần đầu tiên trông thấy hắn có vẻ cô đơn như thế.
-“Ngươi nói thật chứ?” Lang lão gia có chút không thể tin “Ngươi xác định sẽ không đổi ý?”
-“Ta đã xử lý khá tốt vụ mặt nạ bạc không phải sao? Trưởng họ cũng đã khen ta không phải sao?” Lang Trạch Thiên hơi quay mặt lại “Ta thật sự mệt mỏi, lão nhân…”
-“…Tốt lắm, ngày mai ta sẽ mang tộc ấn đến, vì đề phòng ngươi đổi ý…” Lang lão gia rất nhanh đã đi ra ngoài. Lúc hắn đi ngang qua chỗ Âu Dương Vũ, Âu Dương Vũ có thể trông thấy được Lang lão gia đang nhẹ nhàng nở nụ cười