Tiểu Ngư Nhi Của Ta

Chương 7




Tại trấn X.

Địa phương này bình thường là nơi một số học sinh nhà giàu lại đây nghỉ hè. Một trần nhỏ yên tĩnh, có non xanh nước biếc mà lại có chút sung túc.

Có đôi khi, duyên phận giữa người với người thực kỳ diệu. Tựa như biệt thự của cặp song sinh kia liền xây tại trấn nhỏ này, mà Văn Dục cùng Lạc Kì Hoằng từ nhỏ cũng lớn lên tại trấn nhỏ này, nhưng là cố tình vẫn chưa từng thấy qua đối phương. Rồi trong khi ở đây đang lúc mùa hè oi bức, Lang Trạch Thiên, Viên Ngang cùng Nhâm Thiên Tường đã bị cặp song sinh rủ đến biệt thự nghỉ mát của bọn họ. Sau đó ngay tại một ngày, trong lúc nhà Văn Dục mở cửa hàng cháo, bọn họ lại một lần nữa gặp lại.

Nhâm Thiên Tường ngồi ở chỗ ngồi, tay bỏ kính râm treo ở giữa không trung. Mà Văn Dục đang bê cháo cũng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn. Bốn mắt giao tiếp, xấu hổ cùng nổi giận đột nhiên nảy lên trong lòng. Văn Dục đặt cháo xuống thật mạnh, cúi người cầm lấy áo Nhâm Thiên Tường, nhẹ giọng nói: “Ta không phải nói với ngươi rồi hay sao, có việc gì gọi điện thoại cho ta là được rồi. Ngươi đến đây làm gì, ta cũng không phải người không biết chịu trách nhiệm!”

Nhâm Thiên Tường ngây ngẩn cả người. Không chỉ Nhâm Thiên Tường, Viên Ngang cùng Lang Trạch Thiên cũng kinh ngạc nhìn hai người nam nhân đang có chút động tác ái muội này. Cặp song sinh phản ứng trước tiên, sau đó liền cười hết sức thích thú.

-“Ngươi đang nói cái gì?!” Nhâm Thiên Tường lập tức khôi phục lạnh nhạt, hắn bỏ Văn Dục ra, thản nhiên nhìn đối phương liếc mắt một cái: “Ta căn bản là không biết ngươi ở đây, hơn nữa chúng ta là đến đây nghỉ hè.”

Văn Dục nhíu nhíu mày nhìn Nhâm Thiên Tường, trong lòng cảm giác thật đúng là phức tạp, đột nhiên hắn nở nụ cười “Như vậy a, vậy là tốt rồi! Các ngươi xin cứ tự nhiên!” Dứt lời, thực nhẹ nhàng đi vào phòng bếp.

-“Ha ha……” Âu Dương Vũ ở đó cười toe tóet “Còn tưởng rằng “chị dâu” sẽ đuổi ra cửa!”

-“Các ngươi đang nói cái gì a!” Lang Trạch Thiên có chút bất mãn, mấy tiểu tử thối này có chuyện tốt thế nhưng gạt hắn.

Viên Ngang không nói lời nào, mắt kính phiếm quang, nhìn không thấy biểu tình, nhàn nhã uống trà.

-“Muốn biết sao? Đến nhà hàng của ta hỗ trợ một năm liền nói cho ngươi!” Âu Dương Trụ cười xấu xa. Lang Trạch Thiên lập tức câm miệng, đánh chết hắn cũng không cần. Đùa cái gì thật là, cặp song sinh này cũng không biết có phải người địa cầu hay không, đầu óc luôn không có tư tưởng tốt. Hắn cũng biết rõ điều này.

Trong lúc mọi người ăn cháo, thường xuyên có thể nhìn thấy thân ảnh có chút nhỏ gầy của Văn Dục xuyên qua đám người. Mọi người tựa hồ đều có thể cảm giác được ánh mắt kia luôn thường xuyên dừng ở trên người Nhâm Thiên tường.

Nhâm Thiên Tường có chút bất đắc dĩ buông thìa, đeo kính râm nhìn cặp song sinh đang nhìn mình chằm chằm: “Nhìn đủ chưa? Nhìn vài thập niên còn chưa đủ sao?”

Lắc đầu, Âu Dương Vũ nâng cằm:“Có cảm thấy các ngươi đặc biệt hữu duyên không?”.

-“Ân?” Nhướn mày, áo Nhâm Thiên Tường đột nhiên bị Viên Ngang kéo lấy. Hắn quay đầu lại, Viên Ngang mặt không chút thay đổi nhìn hắn, rồi hơi hơi nghiêng đầu, ngữ khí tràn đầy ôn nhu: “Dạ dày của ngươi không tốt, uống nhiều cháo một chút có vẻ tốt, muốn gọi thêm một bát hay không?”

-“Không cần, bị người nào đó nháo như vậy, không có khẩu vị ăn. Trừ phi người nào đó có thể……quy củ hơn” Nhâm Thiên Tường nhìn phía Âu Dương Vũ.

-“Uy, ngươi không công bằng, sao lại là ta, Trụ!” Âu Dương Vũ quay sang Âu Dương Trụ “Như nhau cả thôi, ai kêu ngươi chọc giận quốc vương.”

-“Ừ ừ ừ!” Âu Dương Trụ cùng Âu Dương Vũ đứng lên, sau đó đi đến trước mặt Văn Dục trước mặt “Xin cho chúng ta hỗ trợ rửa chén đi!”

Văn Dục ngây ngẩn cả người. Hắn vội vàng xua tay. Đùa cái gì a, hắn cũng không muốn cửa hàng mà lão ba tân tân khổ khổ gây dựng bị hai ông tổ phá hỏng. Năm người kia ngay từ đầu tiến vào liền gây sự chú ý. Vì thế khách hàng, đặc biệt nữ khách hàng chưa từng có trong lịch sử tăng nhiều như thế này, hết sức bận rộn.

Nhìn Văn Dục biểu tình có chút khủng hoảng, Nhâm Thiên Tường đột nhiên cảm thấy thực khôi hài. Sau đó tiến lên, ngăn lại cặp song sinh, xuyên thấu qua kính mắt nhìn thẳng cặp mắt đen xinh đẹp của Văn Dục: “Ta thì sao? Ta có kinh nghiệm, nhận ta thửi xem!”.

-“Đùa cái gì!” Văn Dục hạ giọng, kéo lấy Nhâm Thiên Tường, mở to hai mắt nhìn “Tiểu tử, ngươi đừng xằng bậy, cẩn thận ta giết ngươi! Ăn cháo xong liền đi ngay cho ta!”

-“U, ta không muốn đi làm sao bây giờ?”.

-“Trực tiếp đem ngươi đá đi”

-“Không đá được nổi thì sao?”.

-“Mặc kệ ngươi, ta còn có việc phải làm”.

-“Ta giúp ngươi!”.

-“Tránh ra!”.

Ngồi ở vị trí, Viên Ngang nhìn liếc mắt một cái hai người con trai đang dây dưa cùng một chỗ, còn có cả hai người đeo kính. Hắn cười cười, uống ngụm trà, không nói lời nào.

Lang Trạch Thiên nhìn nhìn hắn “Khó được một ngày Tường cảm thấy hứng thú với người khác a!”

-“Hắn thích là tốt rồi!” Viên Ngang thản nhiên cười cười, lại không nói. Lang Trạch Thiên nhìn nhìn hắn “Hừ” một tiếng, có chút bất mãn buông thật mạnh thìa trong tay, sau đó đi ra ngoài.

Nguồn:

Nhâm Thiên Tường nhìn lướt qua Lang Trạch Thiên, dừng lại trong tay động tác, sau đó biểu tình trên mặt lập tức đã biến mất, trực tiếp đi ra ngoài. Cặp song sinh ngây ra một lúc, cũng đi theo ra ngoài. Văn Dục ngây ngẩn cả người. Không phải chứ, sắc mặt người này biến trở nên nhanh như vậy a!

Viên Ngang thùy mị mỉm cười, không nói lời nào, cũng không có đi ra ngoài.

Một đám quái thai! Văn Dục nhíu nhíu mày…