Nhâm Thiên Tường sắp nổi điên, cơ hồ toàn bộ những nơi trong thành phố mà Văn Dục có thể tới hắn đều đi tìm một lần. Trong trường báo Văn Dục đã học xong, hiện tại đang thực tập, về phần sẽ thực tập ở trường nào cũng không biết. Ngay cả ký túc xá Văn Dục cũng không ở đó, vài lần muốn tìm Lạc Kì Hoằng, lại luôn bị tránh mặt.
Lúc này đây, Nhâm Thiên Tường rốt cục đã biết, chính mình lại không hiểu rõ Văn Dục đến mức nào.
Đúng rồi, Văn Dục có thể về nhà cũ hay không a. chỗ cửa hàng bán cháo kia, nơi hai người cùng nhau có được những kỉ niệm tốt đẹp.
Văn mẫu im lặng, đoan trang ngồi ở đối diện với Nhâm Thiên Tường, đang thực nhã nhặn uống nước lọc. Trên khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ thản nhiên tươi cười. Văn Dục hẳn là di truyền nụ cười của nàng, cười rộ lên khiến mọi thứ chung quanh dường như cũng đều rực rỡ lên.
-“Cảm giác ngươi thành thục lên rất nhiều a!” Văn mẫu như trước cười cười.
-“A, đúng vậy…A di, ta có vẻ sớm ra trường làm việc…Chuyện này…Văn Dục thật sự không có ở nhà sao?”
-“Ân, Dục nhi tiểu tử kia bảo hắn bận a! Không biết có phải lại yêu đương gì không a? Ha ha, tiểu tử này…Có chuyện gì xảy ra là trên mặt đều hiện rõ ra ngay a!”
-“Yêu đương?”
-“A, lúc trước, tiểu tử kia có gọi điện báo, ăn nói rất ngượng ngùng. Hắn có người mình thích, hỏi ta nên làm cái gì bây giờ a! Thật là khờ a, có thể làm sao bây giờ a? Liền dũng cảm đi yêu đi!”
-“…Vậy a di…Dù Văn Dục yêu ai, ngươi đều ủng hộ hắn sao?”
-“Ha ha, đó là người mà Dục nhi lựa chọn a. Từ nhỏ ta đã biết tính tình của hắn. Nếu là đã quyết định việc gì, hắn sẽ toàn tâm toàn ý đi làm, ai cũng ngăn không được. Bất quá, ta tin tưởng người mà Dục nhi thích nhất định thực vĩ đại.”
Nhìn Văn mẫu im lặng mỉm cười, hắn giật mình ngây người, trong lòng ấm áp. Mẫu thân có phải đều là ôn nhu như vậy không? Yêu đứa nhỏ liền yêu hết thảy…
-“A di, nếu ta nói…” Nhâm Thiên Tường cố lấy dũng khí, kiên định nhìn Văn mẫu “Ta…”
-“Có khách đến sao?”
Cửa mở ra, một thân ảnh xuất hiện ở cửa, Văn phụ một thân phong trần tiến vào, vừa trông thấy Thiên Tường liền hữu hảo cười cười “Vị này là?”
-“Bằng hữu của Dục nhi a!” Văn mẫu lẳng lặng cười “Một tiểu tử rất được, đúng không!”
-“Ha ha…” Văn phụ ngồi xuống bên cạnh Văn mẫu. Văn mẫu đứng lên, ôn nhu giúp hắn cởi áo khoác, đi đến một bên, rót một ly sửa nóng bưng lên. Văn phụ tiếp nhận rồi khẽ hôn lên trán Văn mẫu. Văn mẫu nhẹ nhàng cười gật gật đầu.
Nhâm Thiên Tường ngây ngẩn cả người, trong lòng như bị cái gì đâm vào “Tình cảm của bá mẫu cùng bá phụ tốt lắm a!”
-“Ha ha, ngươi quá khen! Kỳ thật cũng chỉ là sinh hoạt bình thường a…” Văn phụ nở nụ cười. Trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy nụ cười “Khi tình yêu đi đến giai đoạn nhất định rồi, sẽ biến thành thân tình. Đó là một loại cảm tình giống như muốn đem đối phương dung tiến thế giới của chính mình vậy. Loại cảm tình này a…Chính là tín nhiệm cùng tin cậy. Biết ta đang nói cái gì sao, Dục nhi bằng hữu?”
-“Hắn tên Thiên Tường a. Đúng rồi, Thiên Tường a, ngươi vừa mới muốn nói cái gì với ta sao?” Văn mẫu đem tầm mắt theo trên người Văn phụ chuyển tới Thiên Tường.
-“A!” Nhâm Thiên Tường giật mình tỉnh ngộ. Cái gọi là “đêm dài trời rộng” là như vậy sao? (ý tứ như “gừng càng già càng cay”) “Bá phụ, bá mẫu…Các ngươi thực yêu con của các ngươi sao?”
-“Dĩ nhiên!” Văn phụ lẳng lặng nhìn tiểu tử kia đột nhiên đứng lên, vẻ mặt kiên định.
-“…” Nhâm Thiên Tường nở nụ cười, sau đó trịnh trọng quỳ xuống “Xin các ngươi hãy đem Dục nhi giao phó cho ta, ta sẽ đời đời kiếp kiếp đều đối xử tốt với hắn!”
Nói không khiếp sợ là nói dối, Văn phụ cái gì cũng không nói, quay đầu lại, lẳng lặng uống sữa. Trên khuôn mặt bình tĩnh chính là thản nhiên cười. Văn mẫu có chút kinh ngạc, sau đó cũng chỉ là cúi thấp đầu, nhìn Văn phụ.
-“Bá phụ, bá mẫu, ta nói thật a!” Nhâm Thiên Tường có chút lo lắng nhìn hai vị kia.
-“Tiểu tử, ngươi hiểu cái gì gọi là tình yêu sao?” Văn phụ thản nhiên cười, nhìn tiểu tử quỳ gối trước mặt này.
-“Ta không rõ ràng lắm…Duy nhất ta chỉ biết là, Dục nhi là người mà ta muốn sống chung cả đời!” Nhâm Thiên Tường kiên định nhìn ánh mắt không chút gợn sóng kia của Văn phụ. Cặp mắt đen láy như vậy, Văn Dục là di truyền cặp mắt của Văn phụ a.
-“Tiểu tử, ngươi biết đấy…Cả đời là rất dài. Cả cuộc đời, sẽ có thương tâm, sẽ có hiểu lầm, sẽ có khắc khẩu…Các ngươi nếu chỉ vì chút việc đó mà tách ra sẽ không còn là chuyện cả đời nữa, ngươi hiểu không?”
-“Ta biết, chúng ta có lẽ sẽ khắc khẩu, có lẽ sẽ bởi vì chuyện gì đó hay người ngoài mà xô sát…Nhưng mà vô luận thế nào, chỉ cần giữ vững được cảm tình của đối phương, như vậy khó khăn gì cũng không là khó khăn. Bá phụ, ngươi nói xem có phải không a?”
-“Ha ha…” Văn phụ nở nụ cười. Hắn cầm lấy tay Văn mẫu, nhìn thẳng cặp mắt tràn đầy ý cười của Văn mẫu “Mẹ nó a, ngươi có ngại chúng ta có thêm một đứa nhỏ nữa không a!”
Nhâm Thiên Tường mạnh ngẩng đầu, nhìn Văn phụ, Văn mẫu cười rất hiền lành. Hắn chưa từng có cái loại cảm giác ấm áp này. Không, thật lâu trước kia từng có. Lúc đó, mẫu thân luôn bị phụ thân nắm tay, ôn nhu cười.
-“Tiểu tử, ngươi đứng lên đi!” Văn mẫu hướng hắn khẽ gật đầu.
Nhâm Thiên Tường đứng lên, kinh hỉ nhìn bọn họ: “Bá phụ, bá mẫu, các ngươi đồng ý đem Dục nhi giao phó cho ta sao?”
-“Ta tin ngươi cả đời sẽ hảo hảo đối xử tử tế với Dục nhi nhà chúng ta a!” Văn mẫu kéo qua tay Nhâm Thiên Tường, ở trong lòng bàn hắn vẽ lên một hình trái tim, hiền lành cười “Tiểu tử, muốn tin tưởng ai đó…dù thân tình vẫn là tình yêu, đều nên biết khoan dung a.”
-“Đi thôi, ta tin Dục nhi đang chờ ngươi tìm được hắn! Hiện tại hắn đang ở cùng một vị giáo thụ tên Phó Cự để học tập a!” Văn phụ đứng lên, trịnh trọng vỗ vỗ vai Nhâm Thiên Tường.
-“…Bá phụ, bá mẫu…” Tâm tình chưa từng có kích động như vậy, hắn cung kính cúi đầu chào hai vị liền lập tức đi ra ngoài. Dục nhi, phải chờ ta a! Phải chờ ta!!
-“Ngươi tin Nhâm tiểu tử này sao?” Văn mẫu im lặng nhìn Văn phụ.
-“Ta tin tưởng những người ta đã gặp trong cuộc đời này!” Văn phụ nắm chặt tay Văn mẫu, hai người nhìn nhau cười…