Tiểu Ngư Nhi Của Ta

Chương 18




-“Cái gì? Ngươi điên rồi? Một đại nam nhân diễn Ngu Cơ cái gì a! Ngươi cho là ngươi đang diễn tuồng a!” Lạc Kì Hoằng cơ hồ là từ trên giường nhảy xuống, bất khả tư nghị nhìn đối diện Văn Dục ở trên giường, còn đang thật sự nhìn kịch bản “Văn Dục, ngươi nghe ta nói. Như vậy danh dự của ngươi sẽ mất, cho dù ngươi diễn tốt lắm, người khác cũng… Nói như thế nào ngươi cũng đường đường là chủ tịch của hệ y học chúng ta a!”.

-“Kì Hoằng, chỉ là một cái kịch bản mà thôi, không cần lo lắng như vậy!” Văn Dục thản nhiên cười “Ta nghĩ xem kịch bản xong, ngày mai bắt đầu diễn tập.”

-“Văn Dục……” Lạc Kì Hoằng có chút sốt ruột. Hắn chính là không thể hiểu được. Liền qua một kỳ nghỉ hè mà thôi, vì sao chính mình lại cảm giác Văn Dục trở nên có chút khó hiểu a!

-“Được rồi, được rồi. Kì Hoằng, ta muốn yên tĩnh xem xong kịch bản.” Văn Dục cười cười.

Thiên Tường, ta muốn biết, nếu Bá Vương không phải bận tâm nhiều chuyện, có phải là có thể cùng Ngu Cơ “song túc song tê” hay không.

Buổi sáng ngày hôm sau, Văn Dục sớm đến đây. Tại phòng diễn tập, cơ hồ mọi người đều nhìn Văn Dục khe khẽ nói nhỏ.

Văn Dục thản nhiên cười, lặng yên tiến đến chỗ người phụ trách: “Xin hỏi khi nào thì bắt đầu?”

-“Ngươi trước tiên tự mình tập luyện đi!” Âu Dương Vũ nhìn nụ cười trầm tĩnh kia, đột nhiên liền nở nụ cười “Ha ha, thật đúng là không nghĩ tới sẽ là ngươi diễn Ngu Cơ, bất quá ta tin ngươi có thể!”

-“Cám ơn, vì sao không tập cùng Bá Vương?” Văn Dục mặt không chút thay đổi nhìn Âu Dương Vũ.

-“Ngươi biết đấy, Bá Vương nhưng là một quốc gia chi vương, có rất nhiều chuyện tình cần xử lý, xin Ngu Cơ lượng giải a!” Âu Dương Vũ nở nụ cười, có chút lỗ mãng, làm cho mọi người xung quanh cũng cười theo.

-“Như vậy a, ta đây trước tập luyện trước, cám ơn!” Văn Dục thản nhiên nhìn Âu Dương Vũ, xoay người đi vào một gian phòng tập khác.

Tươi cười trên mặt Âu Dương Vũ lập tức trầm xuống, nam nhân này thật đúng là không thể xem thường.

Thời gian từng chút một trôi qua, mọi người đều tận dụng thời gian tập luyện. Đến giờ ăn cơm trưa, mọi người đều tản ra, Văn Dục vẫn còn ở lại phòng tập, cố gắng bắt chước cử chỉ của Ngu Cơ, tập nhớ lời kịch.

Viên Ngang đứng ở ngoài cửa, lẳng lặng nhìn Văn Dục không có người dạy mà thực còn chăm chú bắt chước Ngu Cơ. Thân hình mảnh khảnh kia lúc bắt chước thế nhưng thật sự có chút ý nhị. Trách không được Thiên Tường lần đầu tiên mắt nhìn đến nam nhân này đã nói hắn thích hợp diễn Ngu Cơ.

-“Bang bang…” Viên Ngang khẽ gõ cửa “Muốn cùng đi ăn một bữa cơm không?”

Văn Dục dừng lại nhìn nhìn Viên Ngang, nhẹ nhàng cười cười: “Không cần, ta không đói bụng, ngươi đi trước đi!”

-“Nếu không ta gói lại cho ngươi!”

-“Thật sự không cần” Văn Dục nghỉ ngơi một chút, uống miếng nước “Viên Ngang, khi nào thì hắn mới có thể trở về tập luyện?”

-“…Sau khi ngươi nhập vai tốt hắn sẽ trở về diễn tập hai lần, sau đó cuối cùng lên sân khấu!” Viên Ngang nhìn người trước mắt này, đột nhiên tâm sinh kính nể.

-“Ngươi có số điện thoại của hắn không?” Văn Dục buông cái chén trong tay “Không cần lo lắng, ta sẽ không quấy rầy hắn, chỉ là muốn biết hắn tốt hay không mà thôi!” Văn Dục cúi thấp đầu, có chút bất đắc dĩ.

Viên Ngang chần chờ một chút, cầm lên một cái bút, nắm lấy tay văn dục, viết một dãy số lên lòng bàn tay hắn, cười cười nói: “Đừng nói cho ai là ta nói, có thể chứ?”

-“…Cám ơn!” Văn Dục cảm kích nhìn Viên Ngang “Thật sự thực cám ơn!”

-“Ngươi ăn muộn một chút phải không? Ta đây đi xuống trước.” Viên Ngang xoay người rời đi, đột nhiên cảm thấy chính mình giống như đang tác hợp cho bọn họ. Bất quá hắn thật sự cũng biết, rốt cuộc cũng không thể được. Loại cảm tình luôn luôn bị người khinh bỉ này, rốt cuộc cũng không thể đi đến cuối cùng.

Văn Dục kiềm chế tim đập, gọi đến số điện thoại kia.

-“Uy, ai vậy?”

-“…” Nghe được thanh âm quen thuộc của người kia, hắn cơ hồ có thể rõ ràng nghe được tiếng tim đập cuồng loạn của chính mình. Muốn phát ra âm thanh, nhưng là không biết nên nói cái gì. Đặt ở đáy lòng thiên thiên vạn vạn lời nói đến bây giờ lại cái gì cũng nói không nên lời.

-“Uy, nói chuyện a! Nếu không lên tiếng ta ngắt máy a!”

-“Tường…Là ta…” Văn Dục hít sâu vào một hơi, cơ hồ có thể nghe được chính mình thanh âm đang run rẩy.

-“…Ngươi là?” Đối phương chần chờ một chút, như là nghĩ tới… “Tiểu Ngư Nhi?”

-“Ừ…” Nghe được đối phương hô lên tên thật mật này, không biết vì cái gì, hốc mắt bất tri bất giác ướt “Ta không tìm thấy ngươi, không biết ngươi ở nơi nào? Cũng không biết nên đi đâu tìm ngươi…” Thanh âm nghẹn ngào, Văn Dục cơ hồ nghe được chính mình thanh âm ủy khuất.

-“Tiểu Ngư Nhi, thực xin lỗi!” Tay Nhâm Thiên Tường cầm di động có chút run run “Chúng ta liền làm hảo bằng hữu đi, trước kia thật sự cám ơn ngươi làm bạn a. Đoạn thời gian kia, thật sự thực vui vẻ!”

-“Cũng chỉ là bằng hữu sao? Thiên Tường, trong lòng ngươi…ta là cái gì địa vị?” Trong suốt bọt nước theo cặp mắt xinh đẹp kia của Văn Dục hạ xuống.

-“…Dục, chúng ta đều còn rất trẻ!” Nhâm Thiên Tường khe khẽ thở dài “Ngươi cảm thấy chúng ta có tương lai sao?”

-“Ta nghe không hiểu…Thiên Tường.”

-“Dục, ta có lối đi riêng của ta…ngươi cũng có lối đi riêng phải đi…chúng ta…” Nhâm Thiên Tường đột nhiên cảm thấy nói không nên lời. �

Trên đời chuyện khó nhất, chính là không thể hồi đáp chân tình một người!

-“Vậy coi ta là bằng hữu của ngươi…làm cho ta biết tin tức của ngươi…làm cho ta có thể tìm được ngươi…làm cho ta có thể lấy thân phận bằng hữu quan tâm ngươi…như vậy có thể chứ?” Văn Dục nức nở.

-“…Dục nhi…” Thiên Tường đang muốn nói gì đó, Văn Dục vội vàng mở miệng: “Vậy quyết định rồi. Thiên Tường, về sau không được tránh mặt ta! Lần sau lại hàn huyên!”.

-“Dục…” Nghe được đối phương vội vàng ngắt di động, Thiên Tường có chút bất đắc dĩ buông di động.

-“Thiếu gia, Từng tiên sinh tới chơi!” Có người gõ cửa.

-“Ân, ta sẽ xuống!” Nhâm Thiên Tường cầm lấy chồng văn kiện trên mặt bàn rồi đi ra ngoài.

Văn Dục nắm chặt điện thoại, bọt nước lẳng lặng theo khuôn mặt nhỏ gầy của hắn chảy xuống dưới.

‘Dục, ta có lối đi riêng của ta…ngươi cũng có lối đi riêng phải đi…chúng ta…’

-“Hỗn đản!” Văn Dục tức giận hô “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ thích ngươi a, người đừng tự cho là như vậy. Nhâm Thiên Tường, ngươi nghĩ ngươi là ai a!”.

Ngoài cửa, Lạc Kì Hoằng đứng thật lâu…thật lâu, vẻ mặt bụi trầm…