Tiểu Ngư Nhi Của Ta

Chương 14




Ánh trăng sáng làm đẹp bầu trời sao, Văn Dục cùng Thiên Tường ngồi trên ban công, một tay cầm lấy bia một tay cầm lấy lan can. Hai người đều đứng ghé vào mặt trên nhìn trời. Bên cạnh rơi rải rác vài cái vỏ chai.

Khuôn mặt trắng nõn của Văn Dục bị rượu làm cho hồng hồng. Đối với người không quen uống rượu, rất nhanh sẽ say, nhưng Văn Dục vẫn là bán tỉnh, mà bộ dáng Nhâm Thiên Tường lại cơ hồ không có việc gì.

-“Nơi này sao rất sáng” Thiên Tường nhìn thiên không “Mẫu thân trước kia thực thích ôm ta ở trên ban công xem sao, sau đó nói cho ta biết chỗ nào là sao Bắc Cực. Khi mẫu thân gặp gỡ nam nhân kia, nàng đang tham gia biểu diễn kịch. Vai diễn là Ngu Cơ. Nam nhân thay hắn hảo bằng hữu để diễn Bá Vương. Sau đó mẫu thân liền yêu nam nhân kia. Nhưng là mẫu thân phải trả giá tựa như nước chảy. Cứ việc như thế, nàng vẫn mong muốn có một ngày Sở Bá Vương của nàng sẽ trở lại bên cạnh nàng. Kết quả, lúc còn lại cuối cùng một hơi thở, nàng lại chỉ có thể xoa đầu của ta đau thương nói: Vì sao Ngu Cơ thế nào cũng phải chết, lịch sử mới có thể tiếp tục…”

Nước mắt vô thanh vô tức theo trên khuôn mặt tuấn mỹ của Thiên Tường hạ xuống. Hắn quay đầu lại nhìn Văn Dục, thanh âm nghẹn ngào:“Dục, ngươi nói đi. Vì sao Sở Bá Vương lại không thể ở một chỗ cùng Ngu Cơ a?”

-“…Bọn họ có yêu…” Văn Dục đau lòng vuốt ve Thiên Tường lệ mặt, nhẹ nhàng hôn đôi mắt ướt đẫm của hắn, cái mũi, môi, chua sót chua sót. Văn Dục tâm tình cảm thông ôm chặt lấy Thiên Tường “Thiên Tường, ta sẽ không rời bỏ ngươi!”

-“…” Trong đêm đen, ánh mắt Thiên Tường tràn đầy mê mang. Mẫu thân, các ngươi thiệt tình có yêu sao?

Buổi tối hôm đó, chống đỡ không được rượu lực, Văn Dục liền ngã vào trên người Thiên Tường mà ngủ. Trong lúc ngủ mơ, Văn Dục ngủ thật sự không an ổn, còn chau mày, tay cầm chặt lấy tay Thiên Tường.

-“…Tiểu Ngư Nhi…” Nhẹ giọng nỉ non, Nhâm Thiên Tường vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Văn Dục. Trong mắt tràn đầy đau thương, cúi xuống nhẹ nhàng hôn cặp môi đỏ mọng của Văn Dục “Cám ơn ngươi, Tiểu Ngư Nhi của ta, ngươi khiến ta không dậy nổi…” Ôm lấy Văn Dục đi vào trong phòng, nhẹ nhàng buông Văn Dục, hôn hôn cái trán hắn, thật sâu nhìn hắn một cái rồi xoay người đi. Trong nháy mắt khi cửa đóng lại, Văn Dục há miệng thở dốc, thanh âm cơ hồ nghe không thấy nỉ non:“Thiên Tường… Không cần đi…”

Đi xuống thang lầu, Thiên Tường hít thật sâu vào một hơi, xoay người rời đi. Một chiếc xe hơi màu trắng bạc đỗ ở phía ngoài, Âu Dương Trụ tà tựa vào cửa xe:“Bỏ đi ra được? Mọi người đều đang đợi, lên xe đi!”.

Nhâm Thiên Tường đi được vài bước, nhìn về phía chỗ ban công trên lầu kia, cái cửa sổ kia, trong chốc lát, liền mở cửa xe ngồi xuống.

Xe bắt đầu di động…

Ánh trăng im lặng chiếu xuống dưới, xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trên người Văn Dục. Nơi khóe mắt Văn Dục, một giọt trong suốt bọt nước lăn xuống dưới…

Thông qua kính xe, Âu Dương Trụ nhìn Thiên Tường vẫn nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa xe. Giờ phút này Nhâm Thiên Tường là như vậy im lặng, trên người vờn quanh một chút ưu thương.

-“Dược tính có thể hay không quá nặng, hắn đại khái khi nào thì hồi tỉnh?” Nhâm Thiên Tường cũng không quay đầu lại hỏi.

-“Yên tâm đi, sẽ không rất nặng, chỉ là thuốc mê bình thường mà thôi, buổi sáng ngày mai là tỉnh!”

-“Như vậy a, ngươi nói thửi xem, hắn tỉnh lại phát hiện ta không ở, có thể hay không thực tức giận mắng ta hỗn đản!” Nghĩ đến bộ dáng người kia tức giận, lông mi thật dài rung động, hai má đỏ bừng, đặc biệt đáng yêu. Thiên Tường nhịn không được nở nụ cười.

-“…Ngươi thật đúng là yêu hắn rồi a!” Âu Dương Trụ cười khổ một chút “Quên đi, chúng ta là những người có con đường nhất định phải đi, tình yêu là cỡ nào xa xỉ chuyện tình!”

-“Cho nên chỉ có thể trốn tránh…” Nhâm Thiên Tường nhẹ nhàng thở dài, nhắm mắt lại “Đến sân bay thì bảo ta!”

-“Hảo! Ngươi ngủ một chút đi, chúng ta trở về phải khai chiến!” Âu Dương Trụ đạp chân ga, xe hơi màu trắng lao nhanh, ở trong đêm đen thật chói mắt!

Buổi sáng ngày hôm sau, ánh mặt trời chiếu vào trên người Văn Dục, Văn Dục lật mình một chút, đột nhiên mạnh ngồi dậy, nhìn xem bên cạnh, trống trơn…Người có khuôn mặt lúc ngủ tuyệt đẹp kia không thấy đâu.

Văn Dục lập tức nhảy dựng lên, hắn vọt tới ban công, gọi lớn: “Thiên Tường! Thiên Tường!” Trên ban công trừ bỏ vài cái chai bia trống trơn rơi trên mặt đất không hề gặp bóng dáng người khác. Không hiểu bất an cùng bối rối đột nhiên nảy lên trong lòng, hắn một bên chạy xuống thang lầu, một bên hô: “Thiên Tường…”

Lao xuống thang lầu, hắn chạy đến hậu viện, không có người, lại chạy đến chỗ bãi cỏ nơi bọn họ học xe đạp kia, vẫn là không có người. Cảm giác bất an trong đáy lòng càng thêm mãnh liệt…

‘Ngươi nói xem, vì sao chim bay sẽ không thể cùng cá ở một chỗ?’

Thiên Tường, ngươi khi đó muốn nói cái gì? Muốn hỏi vì sao chúng ta không thể cùng một chỗ sao? Kia vì sao chúng ta không thể cùng một chỗ a?

Hốc mắt dần dần ướt, hắn không ngừng chạy, chạy, chạy qua tất cả những nơi bọn họ từng đi qua. Cuối cùng, không thể không chạy đến khu biệt thự trên sườn núi kia. Một hơi chạy vọt tới chỗ khu biệt thự của Nhâm Thiên Tường, sau đó liều mạng đập cửa hô: “Thiên Tường, ta biết ngươi ở bên trong, ngươi đi ra a! Thiên Tường!”

-“Tiên sinh, ngươi đang làm cái gì a?” Một gã nhân viên bảo an lại đây, khó hiểu nhìn đối phương “Âu Dương tiên sinh tối hôm qua trở về rồi!”

-“Âu Dương tiên sinh? Cái gì Âu Dương tiên sinh?” Văn Dục kích động hét lên “Nhâm Thiên Tường, hắn đi đâu? Người ta muốn tìm là Nhâm Thiên Tường!”

-“Tiên sinh, ngươi còn ở trong này quấy nhiễu ta liền báo nguy!” Bảo an cảnh giác trừng mắt hắn “Hiện tại đi ra ngoài!”

-“…Thực xin lỗi!” Văn Dục hít thật sâu, bắt buộc chính mình bình tĩnh “Đồng chí bảo an, ta có chuyện tình rất quan trọng, xin ngài có thể nói cho ta biết mọi người ở nơi này đi đâu sao?”

-“Nhìn thái độ ngươi xin lỗi tốt như vậy, ta liền cố mà nói cho ngươi đi!” Bảo an nhướn lên lông mi “Âu Dương tiên sinh cùng các bằng hữu của hắn tối hôm qua thừa dịp đi chuyến bay đêm trở về.”

-“Trở về? Trở về đâu?” Văn Dục ngây ngẩn cả người, hắn hiện tại mới nghĩ tới. Hắn căn bản sẽ không biết người kia ở đâu.

-“Này ta làm sao biết được đâu, ta chỉ phụ trách trông giữ nơi này.” Bảo an hoài nghi nhìn hắn một cái “Chạy nhanh đi thôi, không cần đợi đến lúc ta muốn đuổi ngươi đi!”

-“…A, hảo…” Văn Dục kéo kéo khóe miệng, như là người mất hồn rời đi khu biệt thự.

-“Trở về?” Văn Dục đứng ở trên bãi cỏ dưới chân núi kia, nhìn phía xa xa. Như trước nơi đó, người kia không được tự nhiên đạp xe đạp, còn một bên hô: “Ngươi đã nói sẽ không bỏ tay a! Đều tại ngươi làm hại. Nếu không phải ngươi mang nó đi ra, ta sẽ không muốn học. Nếu không phải ngươi nói dạy ta, ta sẽ không học. Nếu không phải ngươi nói không buông tay, ta sẽ không quăng ngã a!”

Văn Dục thất thần, dựa vào một thân cây ngồi xuống. Hắn co chân lên, ôm lấy đầu gối, thật sâu dúi đầu vào giữa khuỷu tay:

-“Ta đã nói sẽ không bỏ tay. Nhưng là…Thiên Tường…ngươi tên hỗn đản này, lại đối ta buông tay…”