Tiểu Ngọc Nhi Trọng Sinh

Chương 78




Đa Đạc lúc này đã xuất chinh gần một năm, Tổ Đại Thọ tuy bị vây vây ở bên trong Cẩm Châu thành, nhưng vẫn dựa vào những nơi hiểm yếu để chống lại, xem ra chưa đến cuối cùng thì không người nào đầu hàng.

Trong khoảng thời gian này Đa Đan đã dần lớn lên, cũng học nói được một ít từ đơn giản. Triết Triết cũng như nguyện được sắc phong làm hoàng hậu, Hải Lan Châu là Thần phi, Na Mộc Chung phong làm Quý phi, một quý nữ Mông Cổ khác được phong làm Thục Phi, còn Đại Ngọc Nhi thì được sắc phong Trang phi. Đại Ngọc Nhi mặc dù là người đứng đầu tứ phi, nhưng cho tới bây giờ nàng cũng không thèm để ý những thứ này, hơn nữa sau khi nàng hạ sinh Phúc Lâm, càng là một bộ dáng không chút ý tới. Người không bình thường nhất đại khái chính là Hải Lan Châu. Đại Ngọc Nhi không biết là đã bị cái gì kích thích, một năm nay, ở trong hậu cung trừ hoàng hậu ra thì nàng ta là người có địa vị cao nhất, nhưng đối với Hoàng Thái Cực lại vô cùng lãnh đạm, thường xuyên cự tuyệt Hoàng Thái Cực ngoài cửa, dần dà, Hoàng Thái Cực cũng không đến chỗ của nàng nữa, cho nên Hải Lan có thể xem như là nữ nhân được sủng ái nhất hậu cung.

Tiểu Ngọc Nhi thường xuyên thư từ qua lại với Đa Đạc, biết hắn bình an như vậy cũng đủ rồi, hiện tại việc nàng nàng cần làm là chăm sóc tốt cho Đa Đan, chờ Đa Đạc chở về.

Ngày hôm nay, Tiểu Ngọc Nhi, Đỗ Lặc Mã, và cả Đại Ngọc Nhi cùng tụ tập lại một chỗ, Triết Triết mời các nàng đến hoa viên ngắm hoa, sau khi các nàng làm ngạch nương, đến gặp nhau cũng chỉ chia sẻ kinh nghiệm giáo dục con cái.

Tính theo số tuổi thì Kỳ Kỳ Cách lớn nhất, tiểu nha đầu mới hai tuổi đã vô cùng hoạt bát, luôn không chịu ngồi yên trong ngực Đỗ Lặc Mã, bước chân nhỏ đi tới đi lui trong hoa viên đáng yêu cực kỳ. Mà Đa Đan vừa được hơn một tuổi, vô cùng bám Tiểu Ngọc Nhi, cho dù Tiểu Ngọc Nhi muốn để bé đi chơi nhiều một chút bé cũng không chịu, gương mặt nhỏ nhắn xấu hổ chui vào trong ngực Tiểu Ngọc Nhi, thanh âm mềm nhũn gọi ngạch nương vô cùng ngọt ngào.

Đại Ngọc Nhi ngược lại có chút hâm mộ nhìn Tiểu Ngọc Nhi, "Nguyên Nguyên xem ra thật rất dính muội a." Tại cúi đầu nhìn Phúc Lâm còn trong tã lót, ánh mắt có chút chờ mong: "Không biết khi nào Phúc Lâm thì mới có thể nói chuyện, gọi tỷ là ngạch nương?"

"Yên tâm, Phúc Lâm thông minh như vậy, tin rằng qua một hai tháng nữa sẽ biết nói thôi." Tiểu Ngọc Nhi cúi đầu đút cho Đa Đan một muỗng nhuyễn tâm đường, sau đó cười nói.

"Đúng vậy, nha đầu Kỳ Kỳ Cách này được bảy tháng mới có thể nói." ánh mắt Đỗ Lặc Mã yêu thương nhìn Kỳ Kỳ Cách, cười nói với Đại Ngọc Nhi.

Từ sau khi Đỗ Lặc Mã sinh Kỳ Kỳ Cách, Đa Nhĩ Cổn đem toàn bộ tâm tư thu về, một lòng yêu thương thê tử nữ nhi, vì vậy Đỗ Lặc Mã đối với Đại Ngọc Nhi cũng không còn mâu thuẫn như trước.

Nghe vậy, Đại Ngọc Nhi cũng tươi cười, vô cùng chờ mong nhìn Phúc Lâm, "Phúc Lâm con phải mau lớn lên a, ngạch nương vẫn chờ con gọi ta một tiếng kêu ngạch nương đó."

Phúc Lâm cũng tựa hồ nghe hiểu, cười a a hai tiếng.

Lúc này, Kỳ Kỳ Cách từ trong hoa viên chạy về, dáng đi lắc lắc khiến Đỗ Lặc Mã và mấy vị ngạch nương đều đổ mồ hôi lạnh một phen. Kỳ Kỳ Cách tới gần, Đỗ Lặc Mã vội ôm nàng lên, "Kỳ Kỳ Cách, chơi có vui không con?"

"Rất vui." thanh âm Kỳ Kỳ Cách mềm nhũn cười đáp, sau đó lấy mấy bông hoa gắt được ở trong vườn cài lên đầu của Tiểu Ngọc Nhi các nàng.

Kỳ Kỳ tâm đắc vỗ tay, "Các a di, thật xinh đẹp."

Các nàng đều bị Kỳ Kỳ Cách chọc cười, sôi nổi khích lệ Kỳ Kỳ Cách.

Lúc này Kỳ Kỳ Cách lại lấy một đóa hoa nhỏ cài bên tai Đa Đan, trong lời nói vẫn còn chút ngọng ngịu: "Em trai cài cái này, cũng xinh đẹp."

Đa Đan nghe hiểu được, vì tức giận mà gương mặt đỏ bừng, gỡ đóa hoa nhỏ từ trên đầu xuống, sau đó phản bác nói: "Đa Đan là nam tử! Không xinh đẹp!"

Kỳ Kỳ Cách cũng không tức giận, chỉ vào Đa Đan và Tiểu Ngọc Nhi nói: "Đệ đệ giống thẩm thẩm như đúc, cho nên xinh đẹp."

khuôn mặt nhỏ nhắn của Đa Đan bị nghẹn đỏ, không biết nên phản bác như thế nào, chỉ có thể tức giận niết niết cái tai, đô đô miệng.

Ba người lớn đều dảm thấy buồn cười, Đỗ Lặc Mã khích lệ con gái của mình, "Kỳ Kỳ Cách thật thông minh, nhìn ra được đệ đệ lớn lên giống thẩm thẩm."

Kỳ Kỳ Cách cao hứng mà vỗ tay, khanh khách cười: "Kỳ Kỳ Cách, thông minh!"

Tiểu Ngọc Nhi cũng cười nhìn Đa Đan đang tức giận rúc trong ngực, buồn cười nhéo nhéo cái mũi nhỏ của bé, nói: "Nguyên Nguyên không thích giống ngạch nương sao?"

Đa Đan nhìn nhìn Tiểu Ngọc Nhi, tròng mắt chuyển chuyển, suy nghĩ một lát cũng hiểu được lớn lên giống ngạch nương là chuyện tốt a! Lập tức liền không còn tức giận, rúc vào trong ngực Tiểu Ngọc Nhi cười đến vô cùng vui vẻ.

Kỳ thật cũng không phải Kỳ Kỳ Cách khoa trương, đích thật là Đa Đan rất giống Tiểu Ngọc Nhi, càng lớn càng giống, vì vậy một cái tiểu nam hài bộ dạng tinh xảo nhưng lại không thích khóc không thích nháo, nhiều người nhìn cũng không muốn chêu chọc bé.

Cho nên mỗi lần thấy Đa Đan giống mình cực kỳ, trong lòng Tiểu Ngọc Nhi đều cảm thấy vui vẻ.

Thời gian này, Triết Triết và những cách cách khác cũng dần dần đến, thấy gặp ba người các nàng đang cùng mấy đứa nhỏ chơi đùa, những phúc tân chưa có con đều cảm thấy hâm mộ không thôi. Mà ngay cả Triết Triết khi nhìn thấy bộ dạng Phúc Lâm đáng yêu như thế, ánh mắt cũng tối sầm, không khỏi xoa xoa bụng mình. Khi nào nàng mới có thể sinh được một tiểu a ca cho Hoàng Thái Cực?

Nhưng mà loại cảm xúc này cũng không có duy trì lâu, nàng rất nhanh đã khôi phục lại bộ dáng hoàng hậu cao cao tại thượng, cười đến thập phần đoan trang khéo léo. Hàn huyên với Tiểu Ngọc Nhi các nàng vài câu sau, liền đem đề tài chuyển qua chiến trường ở Cẩm Châu.

Triết Triết thường xuyên ở cùng một chỗ với Hoàng Thái Cực, cho nên tin tức biết được cũng nhiều hơn một chút, nàng cười nói với Tiểu Ngọc Nhi và Đỗ Lặc Mã: "Đa Nhĩ Cổn báo lại, nói Tổ Đại Thọ đã binh cùng lực kiệt, lương thực cũng đã cạn, Cẩm Châu thành không còn chống đỡ nổi bao lâu, tin tưởng ít ngày nữa Đa Nhĩ Cổn và Đa Đạc sẽ có thể công phá Cẩm Châu thành, sớm ngày chiến thắng trở về."

Nội tâm Tiểu Ngọc Nhi và Đỗ Lặc Mã đều trở nên vui vẻ.

Lúc này, Hải Lan Châu mới lững thững đi đến, Ô Nhã ở phía sau cũng ôm theo Bát a ca.

Hải Lan Châu hướng Triết Triết thi lễ, áy náy nói: "Thần thiếp đến muộn, mong Hoàng hậu nương nương thứ tội."

Triết Triết nhìn sắc mặt nàng trắng bệch, cũng không có tâm tư đi trách phạt. Lúc này, bát a ca ở trong ngực Ô Nhã nặng nề ho khan, ho đến đỏ bừng cả mặt, nhưng Hải Lan Châu cũng chỉ để Ô Nhã dỗ bé, nửa phần cũng không muốn đến dỗ bát đại ca. Triết Triết nhất thời bất mãn nhíu mày, "Bát a ca sao lại ho khan thành như vậy?" Sau đó liền phân phó A Dâng Nhật đi truyền thái y.

Nhưng là lại bị Hải Lan Châu ngăn lại, Hải Lan Châu thản nhiên nói: "Không cần làm phiền thái y, chẳng qua gần đây thời tiết biến đổi thất thường, cho nên bát đại ca chỉ bị chút phong hàn mà thôi, không có việc gì."

Nhưng bát a ca ở phía sau vẫn ho khan không ngừng, Triết Triết bất mãn càng nhiều, "Nếu bát đại ca đã nhiễm phong hàn, sao ngươi còn ôm ra ngoài? Bát đại ca vốn ốm yếu nhiều bệnh, người làm ngạch nương như người phải quan tâm đến bát a ca nhiều hơn mới đúng.”

Hải Lan Châu lại vẫn là bộ dáng lạnh nhạt như cũ, "Thần thiếp sợ rằng ở trong phòng lâu ngày sẽ khiến bát a ca buồn bực, cho nên mới ôm ra ngoài một chút, Hoàng hậu nương nương yên tâm, bát a ca đã tốt hơn nhiều rồi, không có gì trở ngại."

Nàng đã nói như vậy, Triết Triết cũng không biết khuyên gì hơn, dù sao cũng cũng không phải con trai của nàng, nàng nói như vậy cũng coi như hết trách nhiệm của mình. Còn lại, Hải Lan Châu thích gây sức ép như thế nào thì như thế nào cứ gây sức ép như vậy đi.

Đỗ Lặc Mã và Tiểu Ngọc Nhi tuy rằng nhìn thấy ngứa mắt, nhưng vì Hải Lan Châu thờ ơ, các nàng có nói cũng vô ích. Còn Đại Ngọc Nhi thấy vậy liền đặt Phúc Lâm vào trong tay Tô Mã, đứng lên ôm lấy bát a ca vào ngực nhẹ nhàng dỗ, sau đó cho bát a ca uống một chút trà sữa nóng để cơ thể ấm áp một chút, sau đó cùng bát a ca chơi một hồi, bát a ca cũng rất vui vẻ nở nụ cười.

Hải Lan Châu thấy cũng không nói thêm gì, cứ như vậy lạnh nhạt tiếp tục uống trà, giống như bát a ca không phải con trai của nàng.

Tiểu Ngọc Nhi thấy thế cũng hơi nghi ngờ, kể từ ngày đó, quan hệ của Hải Lan Châu và nàng cũng coi như tốt hơn một chút, nàng ta cũng không hề gây khó xử cho bất kì ai nhưng là đối với bát a ca nhìn như không thấy. Theo lý thuyết Hải Lan Châu hẳn là phải thập phần yêu thương bát a ca mới đúng, dù sao bát a ca cũng là đứa nhỏ duy nhất của nàng. Hơn nữa bát a ca vốn ốm yếu nhiều bệnh, đứa nhỏ hai tuổi cả ngày bị bệnh có vẻ như không còn sức sống, nhưng Hải Lan Châu lại bỏ mặc, nếu không phải trong cung nàng có nhiều người chiếu cố, bát a ca chỉ sợ sớm đã sớm chết non.

Tất cả mọi người nán lại một hồi, Triết Triết cũng đi đến nơi khác, chỉ còn lại có Hải Lan Châu, và đám người Tiểu Ngọc Nhi còn ở lại.

Bây giờ, bát a ca vẫn đang chơi đùa trong ngực Đại Ngọc Nhi, hơn nữa còn rất vui vẻ, bé dùng cái miệng phấn hồng nhỏ nhắn hôn bên má Đại Ngọc Nhi, cực kỳ thân cận. Đại Ngọc Nhi cũng vui vẻ nheo mắt lại, nếu như người bên ngoài nhìn thấy, đại khái còn tưởng rằng Đại Ngọc Nhi và bát đại ca mới là một đôi mẹ con ruột.

Hải Lan Châu thấy bát a ca chơi với Đại Ngọc Nhi cao hứng như vậy, tuy có chút mất hứng nhưng không hề tức giận. Vẫn là cái bộ dáng kia, không một gợn sóng, không chút sợ hãi. Rất nhanh, nàng liền nói muốn rời đi trước.

Đại Ngọc Nhi không hiểu gọi nàng lại, "Tỷ không mang theo bát a ca đi cùng sao?"

Hải Lan Châu ngay cả đầu cũng không quay lại, "Nếu bát a ca thích muội, vậy thì muội cứ chơi cùng bát a ca một lát đi." Dứt lời, liền mang theo Ô Nhã ly khai.

Mà bát a ca nhìn thấy Hải Lan Châu sắp đi mất, lập tức liền khóc rống lên. Đại Ngọc Nhi vội vàng dỗ bé, cả buổi mới khiến cho bát a ca ngừng khóc, nhưng bé vẫn nghẹn ngào trong ngực Đại Ngọc Nhi, bộ dáng gầy yếu càng khiến cho người ta đau lòng.

Đại Ngọc Nhi hết sức bất mãn với thái độ của Hải Lan Châu đối với bát a ca, "Vốn tưởng rằng nàng đối với ta vô tình vô nghĩa, ai ngờ nhìn thấy bát a ca theo ta một chút, ngay cả bát a ca cũng giận chó đánh mèo."

Tiểu Ngọc Nhi cũng không tán thành suy nghĩ này của Đại Ngọc Nhi, "Nếu nguyên nhân là bởi vì tỷ, vậy hẳn là phải hận không thể để bát a ca lập tức rời xa tỷ càng nhanh mới đúng, sao có thể để bát a ca lại cho tỷ chứ?"

Đỗ Lặc Mã cũng gật đầu tán thành, "Đúng là như vậy, thay vì chán ghét tỷ, ta cảm thấy nàng như là chán ghét bát a ca.”

"Chán ghét bát a ca? Vì sao a?" Đại Ngọc Nhi nhíu mày.

Đỗ Lặc Mã lắc đầu, "Muội cũng không biết, nhưng mà nàng đúng thật là không thích bát a ca, nếu không sao có thể nhìn bát a ca sinh bệnh cũng không mảy may quan tâm? Hơn nữa bát đại ca vừa mới hơn hai tuổi, nàng cũng không đi cầu hoàng thượng đặt cho bát a ca một cái tên.”

Tiểu Ngọc Nhi nghĩ nghĩ, sau đó mở miệng nói: "Ta ngược lại cảm thấy Hải Lan Châu không phải không thích bát a ca, mà giống như là đang cưỡng bách bản thân mình không được thích a ca."

Đại Ngọc Nhi và Đỗ Lặc Mã đồng thời nghi hoặc nhìn về phía nàng.

Tiểu Ngọc Nhi tiếp tục nói: "Vừa rồi hai người không chú ý tới, kỳ thật lúc Hải Lan Châu nghe thấy bát đại ca ho khan, nàng ta nắm chặt khăn tay. Hơn nữa trong mắt cũng có lo lắng, chỉ là nàng lại áp chế chính mình, không để cho bản thân nhìn bát a ca một cái." Tuy rằng không rõ Hải Lan Châu vì sao phải làm như vậy, nhưng Tiểu Ngọc Nhi cũng không bỏ qua chút lo lắng chợt lóe rồi biến mất trong mắt Hải Lan Châu.

Nghe vậy, Đại Ngọc Nhi lại càng không hiểu, "Tỷ tỷ vì sao lại muốn áp bách mình không được thích bát a ca?"

Tiểu Ngọc Nhi và Đỗ Lặc Mã đề lắc đầu, các nàng thật sự không biết tâm tư của Hải Lan Châu.

Mà bên kia khi Hải Lan Châu đã đi xa, rốt cục như không còn sức chống đỡ hơi khuỵu xuống may mắn được Ô Nhã đỡ lấy.

Ô Nhã cũng là không hiểu nhìn Hải Lan Châu, "Chủ tử, ngài nếu lo lắng cho bát a ca, lại vì sao không để ý tới bát a ca? Bát a ca vừa rồi khóc rất đáng thương."

Hải Lan Châu thống khổ nhắm hai mắt lại, áp chế cảm xúc trong lòng. Nàng đích xác là không bỏ xuống được bát a ca, nhưng là mỗi khi nhìn thấy bát a ca, trong đầu nàng sẽ hiện lên bộ dáng chết thảm của Trác Lâm, điều này khiến nàng sao có thể yêu thương bát a ca.

Lần thứ hai mở mắt, trong mắt Hải Lan Châu đã khôi phục bình tĩnh, ngữ khí cũng thản nhiên: "Ngươi không cần lắm miệng, chuyện của ta ta sẽ tự tính toán."

Ô Nhã vội cúi đầu thỉnh tội, sau đó đi ra phía sau Hải Lan Châu, không dám nói thêm nửa câu.

Nhưng nàng không có chú ý tới, Hải Lan Châu gắt gao nắm chặt lấy lòng bàn tay, ẩn ẩn giữa khe hở có vết máu đỏ tươi thấm ra.