Tiểu Ngọc Nhi vì chuyện của Đa Đạc mà chạy khắp nơi, kết quả vẫn không có tin tức. Lúc này, sức lực của nàng dường như đã dần kiệt quệ, hiện tại mỗi ngày cũng chỉ có thể vì Đa Đạc tụng kinh niệm phật, hy vọng hắn có thể bình an vô sự.
Bên kia, sau khi Đa Đạc mai phục thất bại liền bị Hào Cách vứt bỏ không để ý tới, lại bị quân Minh đuổi giết, cho đến khi Đa Nhĩ Cổn xuất hiện kịp thời, hắn mới may mắn vượt qua nguy hiểm. Sau đó bọn họ được một nữ tử người Hán tên Tú Trân cứu giúp, lúc này mới nhân cơ hội trà trộn vào nhà bếp của doanh trại quân Minh.
Nhìn nồi canh rau xanh ngắt, tạm thời cứ gọi là canh rau đi, biểu tình Đa Đạc vô cùng rối rắm, “Ca, huynh xác định bọn họ có thể ăn sao?”
Đa Nhĩ Cổn trừng mắt nhìn hắn một cái, trên tay vẫn tiếp tục đảo đảo, nhướng mày: “Sao? Ta nấu rất khó ăn sao?”
"Không!" Đa Đạc vội vàng nghiêm túc lắc đầu, không phải rất khó ăn, mà ngay cả nhìn cũng quá...
Suy nghĩ của Đa Đạc hiển nhiên cũng rất được những quân Minh khác đồng tình, lúc uống canh bắt đầu oán giận, nhưng cũng không bởi thế mà buông xuống, tất cả đều phải dựa vào chút lương thực này để duy trì sức lực.
Cắn một miếng bánh mì khô cứng, Đa Đạc khó chịu nhăn mày lại, cuối cùng vẫn phải dựa vào chén canh rau kia mới miễn cưỡng nuốt xuống bánh mì. Không còn cách khác, lương thực của quân minh ngày càng ít, đồ ăn mỗi ngày phát ra cũng dần ít đi, bọn họ làm đầu bếp cũng không phải đi đánh giặc, cho nên vật liệu cũng thiếu hụt. Mà ngay cả cái bánh mỳ này cũng là do hôm qua hắn trộm giấu đi.
"Cái tên xú tiểu tử Hào Cách kia! Khi ta trở về, nếu không lột da hắn xuống thì ta không phải thập ngũ thúc của hắn!” Sau khi Đa Đạc ăn uống xong, nhìn chung quanh, thấy cũng chỉ còn Đa Nhĩ Cổn, liền thấp giọng cả giận nói.
Đa Nhĩ Cổn cũng chỉ có thể miễn cưỡng ăn cái bánh mì kia vào bụng, sau đó nhìn hắn một cái: “Được rồi, lúc trước cũng là do đệ, nếu không phải đệ không chịu báo cho ta, tự tiện theo Hào Cách làm bậy thì cũng không rơi vào tình huống này.”
"Ca, đệ làm vậy cũng chỉ vì không muốn quấy rầy huynh thôi, cho nên mới mang binh lính đến, tính xách xú tiểu tử Hào Cách kia về trước, ai biết tiểu tử kia thế nhưng còn chạy được rất xa, vừa túm được hắn cũng cùng lúc chạm mặt quân Minh." Đa Đạc bĩu môi, "Ta cũng không muốn như vậy, hơn nữa cái tên Hào Cách kia, ta có hảo tâm giúp hắn lên ngựa, kết quả hắn vừa nhìn thấy quân Minh tiến đến, liền sợ tới mức cưỡi ngựa chạy mất, thật là tức chết! Quá mất mặt dân tộc Mãn Châu chúng ta!"
"Đá sỏi không thể thành châu báu, đệ cũng đừng quá tức giận, nhưng mà về sau đệ cũng nên cẩn thận một chút mới đúng, lần này nếu không phải ta đuổi đến kịp, kết quả sau đó chắc chắn không ta nói đệ cũng tực đoán được." Đa Nhĩ Cổn nhỏ giọng dặn dò.
"Đã biết, ca!" Đa Đạc gật gật đầu, sau đó lại nhìn về phía quân Minh, bọn họ đã không còn sĩ khí, vẻ mặt đầy mệt mỏi, cười nói: "Lần này, hai người chúng ta đồng thời bắt giữ Tổ Đại Thọ, cho Hoàng Thái Cực và cả Hào Cách một cái bạt tai vang dội!"
Nghe vậy, Đa Nhĩ Cổn cũng đắc ý nhấc khóe miệng, trong mắt lóe ra tinh quang. Sau đó lại ngước lên, lập tức liền nổi giận: "Đa Đạc, sao tiểu tử ngươi còn có đồ ăn ở đây?!"
"Đây là thịt bò Bảo Âm chuẩn bị cho đệ, trên người của đệ còn dư lại một chút." Đa Đạc đắc ý dào dạt giải thích.
Sau đó liền truyền đến thanh âm kêu rên đè thấp của hắn: "Ca, chừa lại một chút cho đệ! Đây là thịt Bảo Âm đặc biệt chuẩn bị cho đệ!"
Ăn được thịt bò, Đa Nhĩ Cổn vừa lòng lau miệng: "Tiểu tử ngươi! Ai bảo ngươi ăn mà không chia sẻ cho ca!”
Đa Đạc nhìn chút thịt bò còn dư lại trong túi, khóc không ra nước mắt.
Đa Đạc và Đa Nhĩ Cổn ẩn núp bên ngoài, liền ước chừng đã được gần hai tháng. Mà trong hoàng cung, bởi vì đã đến lễ Trung thu, nên ngoài đường bắt đầu giăng đèn kết hoa, Hoàng Thái Cực cũng mời các vị bối lặc và phúc tấn tiến cung ăn bữa cơm đoàn viên, sau đó thả thiên đăng cầu phúc.
Đỗ Lặc Mã theo thường lệ cùng Tiểu Ngọc Nhi tiến cung, thời gian hai tháng này, bụng Tiểu Ngọc Nhi cũng đã hơi lộ một chút, nhưng mặc sườn xám rộng nên cũng không nhìn ra được, mà bụng Đỗ Lặc Mã đã lớn một vòng, nhìn nàng đầy mặt u sầu, khiến Tiểu Ngọc Nhi rất lo lắng.
"Đỗ Lặc Mã, nếu không muội về nghỉ ngơi trước đi." Tiểu Ngọc Nhi nhìn nhìn sắc mặt Đỗ Lặc Mã, rốt cuộc vẫn là không yên lòng khuyên nhủ.
Đỗ Lặc Mã quật cường lắc lắc đầu: "
muội muốn tự mình thả thiên đăng cầu phúc cho Đa Nhĩ Cổn."
Mà lúc này Đại Ngọc Nhi cũng gặp hai người các nàng, vui vẻ mà tiến lên đón, nhưng ánh mắt của nàng khi tiếp xúc đến phần bụng đã nhô ra của Đỗ Lặc Mã, ánh mắt vẫn là không thể ức chế mà ảm đạm xuống. Trong lòng Tiểu Ngọc Nhi thầm thở dài.
Gia yến vẫn là như cũ được cử hành tại Phượng Hoàng Lâu, sau khi ăn xong bữa cơm đoàn viên, mọi người liền tụ hội ở dưới lầu, bắt đầu viết tâm nguyện thả thiên đăng. Không khí vốn hoà thuận vui vẻ, lại vì chuyện thả đèn của Đại Ngọc Nhi mà đánh vỡ.
Đại Ngọc Nhi thả thiên đăng, vốn là không có việc gì, cái sai chính là nguyện vọng nàng viết. Thiên đăng của Đại Ngọc Nhi chỉ bay được một nửa liền rơi xuống, lại bị Na Mộc Chung nhặt lên, vừa thấy chữ viết trên mảnh vải Na Mộc Chung liền cười cười, sau đó đưa tới trước mặt Hoàng Thái Cực.
Phía trên viết rành mạch một hàng chữ lớn: nguyện trời cao phù hộ Đa Nhĩ Cổn sớm ngày bình an trở về.
Nụ cười trên mặt Hoàng Thái Cực nhất thời tiêu tán, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đại Ngọc Nhi đang đi đến.
Triết Triết thấy có gì không đúng, vội vàng hỏi Đại Ngọc Nhi: "Cái này, thật sự là do con viết sao?"
Đại Ngọc Nhi nghẹn lời, không biết nên cãi lại như thế nào.
Lúc này, Đỗ Lặc Mã từ phía sau Đại Ngọc Nhi đi ra, giành trước nói: "Đây là ta viết."
Mọi người lại đem ánh mắt chuyển qua người Đỗ Lặc Mã, Na Mộc Chung tất nhiên không nguyện ý bỏ qua cơ hội có thể hại Đại Ngọc Nhi, huống chi cơ hội này là chính nàng ta đưa đến cửa. Vì thế, Na Mộc Chung liền cười lạnh: "Đỗ Lặc Mã, ngươi nhìn rõ một chút, cái này thật là do ngươi viết sao? Nếu là ngươi viết, sao ngươi có thể không mong muốn thiên đăng được bay lên trời?" Na Mộc Chung ngẩng đầu nhìn lên không trung.
"Ta không thể thả nhiều thêm vài cái sao? Ta lo lắng cho Đa Nhĩ Cổn, nên viết nhiều hơn vài cái để trời cao có thể phù hộ hắn, không được sao?" Đỗ Lặc Mã nháy mắt to, một bộ ngây thơ không biết.
Na Mộc Chung hừ lạnh, Triết Triết liền lập tức cười nói: "Đương nhiên có thể, chúng ta cũng nên vì Đa Nhĩ Cổn và Đa Đạc mà thả thêm nhiều thiên đăng mưới đúng, mong rằng trời cao có thể phù hộ hai vị chiến tướng của Đại Kim sớm ngày trở về.!"
Triết Triết nhìn về phía Hoàng Thái Cực: "Đại Hãn, ngài nói đúng không?"
Hoàng Thái Cực cũng cười cười: "Đương nhiên!"
Sau đó mọi người lại tiếp tục thả thiên đăng, lần này chủ yếu cầu nguyện cho Đa Đạc và Đa Nhĩ Cổn.
Nguy cơ được giải trừ, Đại Ngọc Nhi lập tức quay đầu lại cười với Đỗ Lặc Mã, nhưng Đỗ Lặc Mã lại như không nhìn thấy nàng, trực tiếp đi đến bên người Tiểu Ngọc Nhi.
Đại Ngọc Nhi vội vàng đuổi theo, kéo Đỗ Lặc Mã lại: "Đỗ Lặc Mã, vừa rồi cám ơn muội đã giúp tỷ giải vây."
"Muội không phải giúp tỷ, mà đang giúp phu quân của muội." Đỗ Lặc Mã mắt lạnh nhìn nàng, thấy ánh mắt Đại Ngọc Nhi mang theo kinh ngạc cùng không thể tin nhìn nàng, Đỗ Lặc Mã thật sự rất muốn mắng cho nàng ta một trận. Nhưng ngại vì có Hoàng Thái Cực và mọi người ở đây, nàng cuối cùng cũng chỉ cười lạnh một cái sau đó liền tránh khỏi Đại Ngọc Nhi.
Đại Ngọc Nhi nhìn bóng dáng nàng một lúc lâu, cuối cùng cũng chỉ đành mất mát mà rời đi.
"Ngọc tỷ tỷ đã từng nói, quan hệ giữa tỷ ấy và Đa Nhĩ Cổn rất trong sạch, về sau cũng sẽ không làm ra bất luận chuyện gì liên lụy tới Đa Nhĩ Cổn." Đứng ở bên cạnh Tiểu Ngọc Nhi, Đỗ Lặc Mã đột nhiên mở miệng nói.
Tiểu Ngọc Nhi kinh ngạc nghiêng đầu nhìn nàng.
Chỉ thấy Đỗ Lặc Mã trào phúng giương lên khóe miệng, tiếp tục nói: "Nhưng mà Ngọc tỷ tỷ lại lần lượt dây dưa không ngớt với Đa Nhĩ Cổn, hôm nay nếu không có muội ở đây, chỉ sợ không chỉ có tỷ ấy, mà ngay cả Đa Nhĩ Cổn cũng sẽ phải chịu liên lụy."
Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của Đỗ Lặc Mã, Tiểu Ngọc Nhi há miệng thở dốc, không biết nên khuyên nhủ nàng như thể nào mới tốt. Cuối cùng chỉ đành nói: “Người quan trọng nhất trong lòng Đa Nhĩ Cổn nhất định là muội."
"Muội biết." Đỗ Lặc Mã nở nụ cười, sau đó vỗ về bụng nhìn Tiểu Ngọc Nhi: "Bởi vì muội là thê tử hắn cưới hỏi đàng hoàng, cũng là ngạch nương của con hắn."
Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy tươ cười của Đỗ Lặc Mã như mang theo tia bi thương, đúng vậy, hiện giờ khoảng cách giữa Đa Nhĩ Cổn và Đại Ngọc Nhi đang ngày càng xa, hắn cũng chưa từng có lỗi với tình cảm của Đỗ Lặc Mã, lần trước Đa Nhĩ Cổn đi thiên lao thăm Đại Ngọc Nhi, cũng bởi vì không muốn Đỗ Lặc Mã lo lắng, nhưng kỳ thật không bằng nói là hắn không yên lòng, nên mới lấy cớ đi thăm Đại Ngọc Nhi. Hiện tại ở bên ngoài tình cảm giữa Đa Nhĩ Cổn và Đỗ Lặc Mã cũng đã tốt lắm, Đa Nhĩ Cổn đối với Đỗ Lặc Mã thực sủng nịch, cũng bởi vì Đỗ Lặc Mã là của hắn phúc tấn, cũng là vì đứa nhỏ chưa ra đời trong bụng Đỗ Lặc Mã.
Tiểu Ngọc Nhi cũng cười nhìn nàng: "Cũng bởi vì muội là ngạch nương của con hắn, cho nên vị trí của tỷ không ai có thể thay thế."
Nghe đến đó, tươi cười bên khóe miệng Đỗ Lặc Mã mới trở nên rực rỡ, lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu.
Có lẽ là lần cầu nguyện này thật sự có thể cảm động trời xanh, rất nhanh liền truyền ra tin tức Đa Đạc và Đa Nhĩ Cổn, hai người không bất kỳ thương tích gì hơn nữa còn đả bại được Tổ Đại Thọ, không lâu sau bọn họ sẽ hồi kinh. Tin này cũng khiến cho Tiểu Ngọc Nhi và Đỗ Lặc Mã cao hứng không thôi, vì vậy, ngày Đa Nhĩ Cổn và Đa Đạc trở về, hai người cũng không quản còn đang hoài thai, từ sớm đã đứng ở cửa thành đợi cho đến khi nhìn thấy thân ảnh bọn họ.
Đương nhiên, Triết Triết cùng các phúc tấn khác cũng theo đến đây, nhìn thấy Đỗ Lặc Mã và Tiểu Ngọc Nhi đã đến từ sáng sớm, hơn nữa lần này Đa Đạc và Đa Nhĩ Cổn đánh thắng một trận lớn cũng có mấy vị phúc tấn khen Đỗ Lặc Mã và Tiểu Ngọc Nhi vài câu. Đỗ Lặc Mã và Tiểu Ngọc Nhi đều vui lòng đáp lời, nhưng ánh mắt cho tới bây giờ cũng chưa từng rời đi cửa thành.
Cho đến khi nhìn thấy hai đạo thân ảnh quen thuộc xuất hiện, không bệnh không thương, Tiểu Ngọc Nhi và Đỗ Mã Lặc mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Đa Nhĩ Cổn vừa xuống ngựa, Đỗ Lặc Mã liền gấp gáp, trong miệng gọi tên Đa Nhĩ Cổn. Tiểu Ngọc Nhi vội giữ nàng lại, bây giờ bụng của Đỗ Mạ Lặc lớn như vậy, làm sao có thể để chuyện gì xảy ra. Những phúc tấn phía sau đều lộ vẻ tươi cười trào phúng, mà Na Mộc Chung lại là người không vui nhất, nàng ta nhíu đôi mi thanh tú, thầm nghĩ: một nữ nhân như vậy, sao có thể xứng làm đích phúc tấn của Đa Nhĩ Cổn!
Đa Nhĩ Cổn cũng nghe được thanh âm của Đỗ Lặc Mã, gấp gáp nhìn lại phía tường thành, sau khi nhìn thấy Đỗ Lặc Mã, cũng lập tức tươi cười, ánh mắt mơ hồ cũng thấy được Đại Ngọc Nhi, nhưng mà rất nhanh, hắn đã dời tầm mắt.
Đa Đạc và Tiểu Ngọc Nhi cũng nhìn nhau một hồi, bởi vì còn phải diện kiến Hoàng Thái Cực, nên không thể nán lại quá lâu.
Sau khi Đa Nhĩ Cổn và Đa Đạc đi vào thành, A Cổ Lạp cũng xuất hiện ngay sau đó.
Thần sắc lo lắng của Hải Lan Châu cũng lập tức tiêu tán, lộ ra vui mừng, mà vẻ mặt Na Mộc Chung lại lộ ra ngạc nhiên không ngờ đến, trong lòng càng là phẫn hận, âm thầm suy tư, nên làm thế nào để diệt trừ cái chướng ngại A Cổ Lạp này đây.
Phiên ngoại Hoàng Thái Cực
Ngày tám tháng tám năm Sùng đức thứ tám, bước vào đầu thu, toàn bộ kinh đô đều trầm mặc tĩnh mịch.
Triết Triết một tay bưng chén thuốc màu nâu còn tỏa ra hơi nóng, một tay nhẹ nhàng đặt lên miệng thổi nhẹ, cẩn thận đặt bên miệng Hoàng Thái Cực.
Hoàng Thái Cực nằm ở trên giường, khuôn mặt anh tuấn khí phách trong dĩ vãng vì bị ốm đau tra tấn rất nhanh đã gầy đi, trên tóc cũng có chút bạc. Triết Triết đút thuốc, hắn cũng chỉ là máy móc uống cho xong, mặc cho thuốc đắng ngắt chảy vào yết hầu, ngay cả mắt cũng không nhíu.
Triết Triết đút xong thuốc cho hắn, cẩn thận lau khóe miệng cho hắn, sau đó ôn nhu hỏi: “Hoàng Thượng, Ngọc Nhi còn đang ở ngoài cửa, có muốn cho nàng vào hay không?"
Nghe được cái tên này, con ngươi không gợn sóng của Hoàng Thái Cực hiện lên một tia chán ghét, tiếng nói của hắn khàn khàn không chút lưu tình cự tuyệt: "Không gặp!"
Triết Triết nhíu mày, lần thứ hai thử thăm dò hỏi: "Vậy còn cửu a ca?"
"Không gặp!" Hoàng Thái Cực trực tiếp nghiêng người nhắm mắt, trong giọng nói đã lộ ra không kiên nhẫn.
Triết Triết buông mi xuống, chỉ đành lui ra trước.
Triết Triết vừa đi, Hoàng Thái Cực mới mở to mắt, quen thuộc cầm lấy một bức họa từ trên đầu giường, mở ra. Người trong bức họa, là một thiếu nữ đang tuổi thanh xuân, nàng mặc một thân phục sức Mông Cổ, môi hồng răng trắng, một đôi chân mày cong cong hình bán nguyệt, tinh xảo mà thanh lệ tuyệt luân.
Hoàng Thái Cực vừa nhìn thấy người trong bức họa, song mâu vốn lãnh đạm lập tức hiện lên một tia ý cười ấm áp. Vuốt xe gương mặt của người trong bức họa, như tưởng tượng được bộ dáng tươi cười của nàng mà ý cười trên mặt Hoàng Thái Cực càng sâu.
Không có bất kì lời nào, Hoàng Thái Cực cứ như vậy lẳng lặng ngắm nhìn bức họa, cho đến khi thân thể mệt mỏi, sức lực không thể nào tiếp tục chống đỡ, hắn mới ôm bức họa tiến vào mộng đẹp. Trong mộng, hắn tựa hồ như được trở lại thảo nguyên nơi lần đầu bọn họ gặp mặt, mặt đất trải khắp cỏ xanh, vô cùng xinh đẹp, đây là đại thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm, còn nàng lại như đang hoảng hốt.
Hoàng Thái Cực không nghĩ tới, cô nương mười hai tuổi lại có thể dũng cảm như vậy, không chỉ có có gan chống lại bọn bắt cóc, mà vào thời khắc mành chỉ treo chuông vẫn giữ chặt lấy tỷ tỷ của nàng.
Lúc đó sức lực nàng rõ ràng không còn chống đỡ được bao lâu, ngược lại còn bị người kia kéo theo xuống. Hoàng Thái Cực nhanh chóng tiến lên bắt lấy tay nàng, nàng xoay đầu lại giật mình nhìn hắn, trong mắt còn mang theo bối rối chưa tan. Hắn nhẹ nhàng cười với nàng, trấn an nói: "Dùng lực một chút, chúng ta cùng kéo nàng ấy lên."
Hắn nhìn thấy trên mặt nàng tràn đầy thống khổ, nhưng vẫn là tiếp tục dùng sức kéo tỷ tỷ của nàng lên.
Tỷ tỷ của nàng được kéo lên, lập tức liền kinh hỉ nhìn hắn, trong miệng còn không ngừng nói linh tinh cái gì đó hắn không nhớ rõ, khiến cho đầu óc Hoàng Thái Cực có chút lơ mơ. Nhưng Hoàng Thái Cực cũng không đem chú ý đặt lên tỷ tỷ của nàng, ánh mắt của hắn chưa từng rời khỏi tiểu cô nương đang chật vật ngã trên đất, nhìn nàng vô lực ôm cánh tay đau nhức muốn khóc, khóe miệng Hoàng Thái Cực lại không tự giác nổi lên một tia mỉm cười. Nhưng mà thời gian này không phải là lúc có thể nghỉ ngơi, một hồi sau hắn liền nhắc nhở các nàng phải trở về bộ lạc. Nhưng không ngờ, đám người bắt cóc kia lại quay lại, ném một thanh đao nhọn về phía hắn.
Hoàng Thái Cực lúc ấy cũng không kịp phản ứng, hắn vừa xoay người lập tức liền thấy tiểu cô nương nhào về phía hắn, mà sau lưng nàng còn đang cắm một chuôi đao.
Thấy nàng vì bị thương mà khuôn mặt nhỏ tái nhợt không chút máu, Hoàng Thái Cực chấn kinh, sau đó lòng hắn lại trở nên phức tạp. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, có người sẽ vì một ngoại nhân mới lần đầu gặp mặt mà chắn giúp một đao chí mạng.
Bên tai còn truyền đến tiếng hét của tiểu cô nương còn lại, Hoàng Thái Cực không kiên nhẫn nhíu mày, nhưng hắn cũng cố được nhiều hơn, ôm người trong ngực lên rồi nhanh chóng chạy về phía bộ lạc của các nàng.
Sau khi kể lại sự việc cho mọi người, Hoàng Thái Cực vội vàng gọi người đi tìm đại phu, vì gương mặt tiểu cô nương trong ngực đang ngày càng tái nhợt.
Tái Kỳ Nhã và Trại Tang vội vàng tiến đến, Tái Kỳ Nhã rất lo lắng cho nàng, hắn từ trong miệng Tái Kỳ Nhã biết được tên của nàng, Tiểu Ngọc Nhi, là nữ nhi của Bác Nhĩ Tề Cát Đặc Trại Tang A Nhĩ, cũng là cháu ngoại gái của Tái Kỳ Nhã.
Còn cô nương kia chính là Đại Ngọc Nhi, hòn ngọc quý trên tay Trại Tang, tiểu phúc tinh nổi danh của Khoa Nhĩ Thấm.
Sau khi đại phu đến, Hoàng Thái Cực vội vàng ôm Tiểu Ngọc Nhi vào đi đến căn lều gần nhất. Hắn nhìn thấy lúc rút đao nàng bị đau đến tỉnh, nhưng vẫn miễn cưỡng cười trấn an Đại Ngọc Nhi, rất nhanh sau đó nàng lại ngất đi.
Tâm của Hoàng Thái Cực không khỏi hung hăng bị nhéo chặt, nhăn chặt mày lại, lần đầu tiên trong đời hắn khẩn trương vì người khác, tuy rằng tạm thời hắn không rõ là vì cái gì, nhưng hắn không muốn nàng cứ như vậy chết đi.
Thật may mắn, đại phu nhanh chóng cầm máu được cho nàng, trừ việc chảy máu quá nhiều thì tình trạng của nàng cũng không có gì trở ngại. Khi nghe được tin tức, Hoàng Thái Cực mới mãnh liệt nhẹ nhàng thở ra.
Nhìn nhìn nơi Tiểu Ngọc Nhi đang dưỡng thương, Hoàng Thái Cực đứng nửa ngày, nhưng cuối cùng vẫn không có đi đi vào.
Hôm sau là ngày đại hôn của hắn, hắn không nhìn thấy thân ảnh kia. Trong lòng Hoàng Thái Cực ẩn ẩn có chút thất vọng, không biết khi hắn rời đi còn có cơ hội để gặp lại nàng hay không? Hiện tại, Hoàng Thái Cực chỉ coi tình cảm của mình như một sự lo lắng, hắn chỉ lo lắng cho tiểu cô nương đã chắn đao cho hắn mà thôi.
Cho đến đêm trước khi bọn họ rời đi, Hoàng Thái Cực mới nhìn thấy nàng lần thứ hai.
Lần này nàng không chật vật như lúc mới gặp, ngược lại, còn xinh đẹp hơn rất nhiều, hiển nhiên là đã tỉ mỉ chuẩn bị, nhưng cho dù trên mặt nàng có tỉ mỉ trang điểm lại vẫn không che được vẻ trắng bệch vì bị thương, Hoàng Thái Cực hơi hơi nhíu mày.
Trên yến hội, hắn nhìn nàng trò chuyện với phụ hãn, nhìn ngài vui vẻ khi nghe những lời nàng nói, hắn cũng thấy được tầm mắt của nàng thường thường hướng về phía Đa Nhĩ Cổn, trong mắt có chút kinh ngạc và mất mát.
Hoàng Thái Cực phát hiện, vô luận là như thế nào hắn cũng không có biện pháp dời tầm chú ý ra khỏi người nàng, bắt gặp lúc nàng nhìn Đa Nhĩ Cổn, tim của hắn không hiểu sao có chút nhói lên, hắn vội vàng uống chén rượu trong tay hy vọng có thể áp chế cảm giác kỳ quái trong lòng.
Rượu quá ba tuần, Hoàng Thái Cực phát hiện Tiểu Ngọc Nhi đã trộm ly khai, phụ Hãn vẫn còn đang trao đổi với Trại Tang, may mắn Triết Triết ở bên cạnh hắn đã lộ ra vẻ mỏi mệt. Hoàng Thái Cực vội vàng cáo lui với Nỗ Nhĩ Cáp Xích, sau đó mang theo Triết Triết về trước.
Triết Triết vì hành động của hắn, trong mắt lộ vẻ ái mộ cùng mềm mại, mỉm cười bên miệng cũng tràn đầy hạnh phúc.
Sau khi sắp xếp tốt cho Triết Triết, hắn vội tìm cớ đi ra ngoài, sau đó bắt đầu tìm kiếm bốn phía. Cuối cùng, trên bãi cỏ rộng lớn, hắn đã tìm thấy được thân ảnh kia, Tiểu Ngọc Nhi.
Lúc này Tiểu Ngọc Nhi đã uống say, có chút bất tỉnh nhân sự, miệng còn không ngừng gào thét gì đó, sau khi phát tiết xong, nàng lại nằm ở trên cỏ, tiếp tục uống rượu.
Hoàng Thái Cực nhíu mày, nhanh chóng bước lên phía trước đè lại bầu rượu nàng đang muốn tiếp tục nốc vào trong miệng.
Nàng đúng là đã say, không thấy rõ người trước mắt là hắn, không kiên nhẫn nói chuyện liền trực tiếp uy hiếp, bộ dáng ngang ngược kiêu ngạo nhưng không mất vẻ đáng yêu. Hình ảnh này so với bộ dáng nhu thuận thông minh của nàng ở yến hội hoàn toàn không phù hợp, nhưng Hoàng Thái Cực cảm thấy, bộ dáng ngây thơ như vậy mới chân thật là nàng.
Hoàng Thái Cực chưa nói hai lời đã ôm lấy Tiểu Ngọc Nhi đứng lên, nghe nàng tiếp tục ở trong lòng ngực của hắn nói hưu nói vượn, cuối cùng lại dần dần ngủ say.
Hoàng Thái Cực cười khẽ, cúi đầu nhìn bộ dáng khi ngủ của Tiểu Ngọc Nhi, trên mặt phiếm đỏ do rượu, xinh đẹp chói mắt. Hoàng Thái Cực cảm thấy một chỗ nào đấy nơi đáy lòng hắn đang lặng lặng hòa tan, điều chỉnh tư thế một chút, Hoàng Thái Cực để cho nàng tựa vào bờ vai của hắn, giúp nàng có thể ngủ được thoải mái.
Sau khi ôm nàng về trướng, Hoàng Thái Cực còn vén chăn giúp cho Tiểu Ngọc Nhi, đang tính rời đi Tiểu Ngọc Nhi lại nắm chặt lấy tay của hắn, miệng còn không ngừng nói hắn không được đi, nước mắt cũng theo khóe mắt nàng rơi xuống, lúc này, nàng thoạt nhìn vô cùng yếu ớt.
Không tránh khỏi tay nàng, Hoàng Thái Cực nhẹ giọng trấn an nói: "Ta không đi, nàng ngủ đi."
Nàng giống như cũng nghe được lời hắn nói, không hề làm ầm ĩ, cầm lấy tay hắn, nặng nề chìm vào giấc ngủ. Hoàng Thái Cực cứ như vậy lẳng lặng cầm lấy tay nàng, cho đến khi bên ngoài truyền đến từng tiếng bước chân, hắn mới nhẹ nhàng mở bàn tay của Tiểu Ngọc Nhi ra, đứng dậy rời đi.
Ngày hôm sau, hắn đã theo đoàn người trở về kinh đô, trước khi đi, hắn còn đặc biệt quét mắt một lần về phía đám người, quả nhiên không bắt gặp được thân ảnh của nàng, mà ngay cả tiểu phúc tinh của thảo nguyên cũng không có tới.
Hoàng Thái Cực không khỏi có chút thất vọng, cũng đúng, tối hôm qua nàng say thành như vậy, hôm nay sao có thể thức dậy sớm được? Đoàn người nhanh chóng khởi hành, dọc theo đường đi trong lòng Hoàng Thái Cực vẫn nhớ mong đến thân ảnh kia. Lo lắng khi nàng tỉnh lại sẽ đau đầu, còn cả, nàng có nhớ đến chuyện tối qua không? Nếu biết hắn đã đi rồi, nàng sẽ phản ứng như thể nào?
Cũng chính là bởi vì hắn mải tưởng nhớ đến thân ảnh ấy nên rất lâu sau, rốt cuộc Hoàng Thái Cực mới hiểu ra. Nguyên lai trong lúc bất tri bất giác hắn cứ như vậy, dễ dàng đem hình ảnh đó khắc sâu vào lòng, mãi mãi lưu lại hình ảnh của thảo nguyên rộng lớn, lưu lại trong lòng một thân ảnh nhỏ nhắn kia.