Tiểu Ngọc Nhi Trọng Sinh

Chương 67




Chuyện của Kim Chu Nguyên đúng như lời của Na Mộc Chung cùng A Cổ Lạp, Đa Nhĩ Cổn thật không có phát hiện ra được căn cứ chính xác, mà túi hương duy nhất lưu lại ở hiện trường của Đại Ngọc Nhi cũng không nhớ rõ là đưa cho ai. Nhưng mà Hoàng Thái Cực vẫn yêu cầu một đáp án chính xác, vì thế A Cổ Lạp liền liên hợp với Triết Triết bày ra một câu chuyện, Kim Chu Nguyên chết trong tay một đôi tình nhân thị vệ cung nữ, còn hai người kia đã uống thuốc độc tự sát. Về phần người bịt mặt kia, trong lòng Đa Nhĩ Cổn dù có hoài nghi là ai, nhưng không có chứng cớ, cuối cùng cũng không giải quyết được gì. Hoàng Thái Cực liền tiếp nhận chuyện này, nhưng là trong âm thầm phái người đi dò xét một lần, được kết quả cũng xác thực như suy nghĩ của hắn, nhưng lần này hắn lựa chọn nhắm một mắt mở một mắt.

Sau khi Hải Lan Châu sinh hạ bát a ca, Hoàng Thái Cực tự nhiên rất là vui sướng, Quan Sư cung cũng không còn nặng nề như trước, lần thứ hai lại được ngẩng cao đầu. Nhưng mà Hoàng Thái Cực lại vẫn chưa ban tên cho bát a ca, không biết là vì quá mức sủng ái nên muốn chọn một cái tên thật tốt, hay là còn có ý gì khác.

Hải Lan Châu cũng cũng không ngại con của mình không có tên, tuy rằng đó là cốt nhục ruột thịt của nàng, nhưng là cũng không phải là cốt nhục của nàng và nam nhân nàng yêu nhất, hơn nữa đoạn thời gian trước mơ thấy Trác Lâm, khiến cho lòng Hải Lan Châu càng thêm áy náy, vì vậy, đối với bát a ca nàng càng thêm lạnh nhạt.

Trong lúc Hải Lan Châu đang ở cữ, Triết Triết có tới thăm nàng một lần, nhưng cũng không phải chân chính đi thăm, mà là cảnh cáo. Cảnh cáo Hải Lan Châu cho dù có muốn xuống tay nhưng cũng đừng quá ngoan tuyệt, dù sao nàng và Đại Ngọc Nhi vẫn là tỷ muội, huyết mạch tương liên. Hải Lan Châu nghe được, liền tức giận, nàng hỏi Ô Nhã trong lúc nàng ở cữ đã xảy ra chuyện gì.

Biết được Đại Ngọc Nhi vì chuyện của Kim Chu Nguyên mà bị giam vào đại lao mà kém chút liên lụy đến Đa Nhĩ Cổn, Hải Lan Châu cười lạnh, thật là cô cháu ruột không thể so sánh với người ngoài, chất nữ phúc tinh xảy ra chuyện liền khẳng định là do nàng, cái tai tinh này hạ thủ. Nhưng Hải Lan Châu cũng hiểu được, Triết Triết không chỉ là đang cảnh cáo nàng, mà cũng đang cảnh cáo A Cổ Lạp. Dù sao nàng đang ở cữ không có cách nào khác nhúng tay, nhưng A Cổ Lạp có thể tùy tiện ra tay.

Lúc này, Hải Lan Châu để Ô Nhã đi tìm A Cổ Lạp, quả nhiên phát hiện để lại dấu vết. Hơn nữa nàng còn từ trong miệng Ô Nhã biết được A Cổ Lạp tựa hồ cùng Na Mộc Chung ái muội không rõ.

Lập tức Hải Lan Châu liền đen mặt, cũng chặt chẽ dặn Ô Nhã không được đem chuyện này tiết lộ đi ra ngoài. Sau đó, nàng liền phái người đi mời Na Mộc Chung đến đây.

Na Mộc Chung nghe được cung nhân truyền lời, cười lạnh một tiếng, Hải Lan Châu này thật đúng là tự coi mình thành một nhân vật khó lường, thế nhưng kêu nàng đến tẩm cung của nàng ta, còn ngại quan hệ của hai người bọn họ sao, nghĩ như vậy nhưng Na Mộc Chung vẫn sử soạn đi đến Quan Sư cung.

Thân thể Hải Lan Châu vốn suy yếu, sau khi sinh đứa nhỏ lại càng tiều tụy, Na Mộc Chung nhìn thấy nàng, trong lòng không khỏi âm thầm oán thầm, thân hình này, một trận gió thổi qua dường như cũng có thể lay đổ. Hai người ngồi xuống, Na Mộc Chung liền mở mắt nhìn, cũng khó trách gần đây Hoàng Thái Cực sủng nàng nhất.

Na Mộc Chung tiến vào, tìm cái chỗ ngồi xuống, sau đó thanh thản uống nước trà, chờ Hải Lan Châu cho cung nhân lui ra, nàng mới lười biếng hỏi: "Nói đi, tìm ta có chuyện gì?"

Thấy nàng một bộ dáng dường như không có việc gì này lửa giận trong lòng Hải Lan Châu càng cao hơn, cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi: "Chuyện của Kim Chu Nguyên có phải ngươi làm hay không?"

Na Mộc Chung sửng sốt, lập tức cười, nhìn Hải Lan Châu liếc mắt một cái: "Như thế nào? A Cổ Lạp nói cho ngươi biết?"

Hải Lan Châu buông kim chỉ trong tay nhìn về phía nàng: “Chuyện này là ta sai người đi tìm, không thể tin được việc này thật là ngươi làm!”

Na Mộc Chung vẫn treo một bộ dáng cà lơ phất phơ, “Đừng nói như thể ta mới là người đầu sỏ gây tội, đệ đệ của ngươi ra tay cũng thật mạnh, kết cục vốn đang tốt đều bị đệ đệ của ngươi làm hư, tật đáng tiếc a.” Nhìn lửa giận trong mắt Hải Lan Châu càng sâu, Na Mộc Chung giương khóe miệng: "Như thế nào, ta ra tay giúp ngươi báo thù, ngươi lại mất hứng?”

"Về sau ngươi đừng tự chủ trương! Chuyện của Ngọc Nhi ta tất có tính toán!" Hải Lan Châu phẫn nộ ném bức thêu về phía Na Mộc Chung, dùng hết toàn lực, bức thêu kia xượt qua má Na Mộc Chung, may mắn Na Mộc Chung tránh được, nếu không trên mặt thật đúng là đã lưu lại dấu vết.

Na Mộc Chung cũng nổi giận: "Ngươi có ý gì!"

"Thù của ta, tự ta sẽ báo, về sau ngươi cách A Cổ Lạp xa một chút, đừng có hủy đi tiền đồ của hắn!” Hải Lan Châu không chút nào yếu thế mà căm tức nhìn nàng.

Na Mộc Chung giận dữ phản cười, "Những lời này hẳn là do ta nói mới đúng, về sau nói người đệ đệ ngu ngốc kia của ngươi cách xa ta ra một chút, chớ quấy rầy thanh tĩnh của ta. Còn nữa, tính tình vị đệ đệ bảo bối của ngươi một chút cũng không hề thiện lương, đừng nói như thể mọi việc hắn đều vô tội.”

Hải Lan Châu bị nghẹn, nhất thời tìm không được lời phản bác Na Mộc Chung.

Na Mộc Chung tiếp tục cười nói: "Còn nữa, nghe nói ngươi cũng đã nháo muốn trở mặt với phúc tấn, về sau, trong hậu cung này ngươi chỉ còn một mình ta là đồng minh, ta khuyên ngươi vẫn đừng vội tìm ta tính sổ, ta sống không tốt, đệ đệ của ngươi cũng đừng mong muốn vui vẻ qua ngày.” Dứt lời, Na Mộc Chung cúi người nhặt bức thêu lên, ném về giường Hải Lan Châu.

"Đúng rồi, ta cũng nhắc nhở ngươi, nếu không có việc gì thì đừng động thủ động cước với ta, tính tình của ta không tốt, nếu chọc giận ta, ta cũng không quản ngươi là ai đâu." Na Mộc Chung liếc mắt cảnh cáo nói với Hải Lan Châu. Nói xong, nàng liền đi nhanh ly khai Quan Sư cung.

Tức giận của Hải Lan Châu bị nghẹn lại.

Sóng gió hậu cung tiếp tục biến hóa, mà trên triều cũng nháy mắt thay đổi.

Vừa mới mua chuộc được Đại Hãn Lâm Đan, Đại Kim đã muốn đi vây công Tổ Đại Thọ. Hoàng Thái Cực sai Đa Nhĩ Cổn suất chinh, Đa Đạc và Hào Cách cũng phải đi theo trợ giúp, ít ngày nữa sẽ bắt đầu ra tiền tuyến. Đối với quyết định này, Đa Nhĩ Cổn và Đa Đạc đều bất mãn. Không chỉ vì lo lắng có Hào Cách đi theo mà còn lo lắng cho thê tử nhà mình.

Đỗ Lặc Mã và Tiểu Ngọc Nhi đều mang thai, hơn nữa Đỗ Lặc Mã mang thai sớm hơn một chút, Đại Lăng Hà của Tổ Đại Thọ giống như tường đồng vách sắt, nếu bọn họ muốn hạ phải sự dụng biện pháp vây khốn, nhưng như vậy sẽ tốn rất nhiều thời gian. Chậm thì mấy tháng, lâu thì một năm rưỡi trở lên.

Hạ triều, Đa Đạc liền nói chuyện này với Tiểu Ngọc Nhi, Tiểu Ngọc Nhi tất nhiên cũng vô cùng mất hứng. Tin rằng không có mấy người vui vẻ khi nghe thấy tin trượng phu hay thân nhân của mình phải đi đánh giặc, không chỉ người đi, mà người ở lại cũng u sầu trằn trọc cả ngày, đến ngủ cũng không yên.

Hơn nữa nàng cảm thấy hiện tại rất hỗn loạn, việc vây khốn Đại Lăng Hà vốn là Hoàng thái Cực ngự giá thân chinh, hiện giờ lại phái mấy người bọn họ đi, hơn nữa thời gian cũng chậm hơn nhiều. Mà Hào Cách tựa như không có anh dũng như đời trước, hơn nữa qua sự tình lúc trước, Tiểu Ngọc nhi chút ý thấy mỗi lần Hào Cách nhìn Đa Đạc ánh mắt đều hung tợn. Nhưng may có Đa Nhĩ Cổn, Tiểu Ngọc Nhi cũng có chút yên tâm.

Đa Đạc trong lòng cũng vô cùng không muốn cùng Tiểu Ngọc Nhi tách ra, không chỉ vì thời gian xa cách rất dài, mà một phần cũng vì Tiểu Ngọc Nhi đang mang thai. Đa Đạc một lòng đều muốn nhìn thấy con của mình và Tiểu Ngọc Nhi từng chút lớn lên trong bụng nàng, sau đó xuất thế, hắn không muốn bỏ qua bất kì thời khắc nào. Nhưng mà quân lệnh khó tránh, tuy rằng trong lòng hắn có chút không tha, nhưng cũng đành phải thu thập hành tranh lên chiến trường.

Trước mấy ngày Đa Đạc và Đa Nhĩ Cổn xuất chinh, Tiểu Ngọc Nhi và Đỗ Lặc Mã nhìn theo hai người rời đi. Ngồi ở trở về trên xe ngựa, Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy trong lòng rầu rĩ, luôn có một loại cảm giác bất an vờn quanh lòng nàng, nàng hỏi Đỗ Mạ Lặc, có phải lúc mang thai đều có tâm tình lo âu như thế, Đỗ Lặc Mã gật đầu, bởi vì gần đây tính tình nàng liền lớn đến dọa người. Vì vậy, Tiểu Ngọc Nhi cuối cùng cũng chỉ coi cỗ cảm xúc kia quy về nguyên nhân đang mang thai.

Khoảng thời gian sau, Tiểu Ngọc Nhi vô cùng mệt mỏi, ba tháng đầu mang thai, phản ứng cũng dần xuất hiện, hơn nữa còn đặc biệt nghiêm trọng, mỗi buổi sáng đều choáng váng mệt mỏi, hơn nữa khẩu vị cũng kém, mỗi ngày chỉ cần ăn nhiều thêm một chút thuốc bổ sẽ bị nôn đến xây xẩm mặt mày. Hiện tại mỗi ngày chỉ có thể uống một ít cháo loãng mới miễn cưỡng duy trì được. Người khác mang thai ngày càng béo, nàng ngược lại ngày càng gầy. Hơn nữa tâm tình của nàng cũng ngày càng kém, số lần cáu gắt cũng tăng lên, khiến cho nha hoàn của nàng mỗi ngày đều run như cầy sấy. Kỳ thật, trở nên như vậy Tiểu Ngọc Nhi cũng không muốn, nhưng mà có một loại cảm giác luôn quẩn quanh trái tim nàng, một chút việc nhỏ cũng vô cùng mẫn cảm.

Lần thứ hai nàng tiến cung bái kiến Triết Triết, Triết Triết thấy bộ dáng tiều tụy của nàng cũng không nhịn được nhíu mày: “Sao lại gầy thành như vậy, các ngươi hầu hạ phúc tấn như thể nào?”

Triết Triết bất mãn nhìn về phía Cao Oa phía sau Tiểu Ngọc Nhi, Cao Oa cũng là vội vàng xin lỗi.

Tiểu Ngọc Nhi ngược lại khoát tay áo, nói trách nhiệm cũng không phải tại nàng. Triết triết không nói gì thêm nữa, sau đó gọi người mang ào chút điểm tâm cho tiểu Ngọc nhi.

Tiểu Ngọc Nhi vừa nghe thấy là điểm tâm ngọt liền có cảm giác buồn nôn, cung nữ vừa mang điểm tâm đặt trước mặt nàng, Tiểu Ngọc nhi lập tức liền nôn khan.

Mày Triết Triết nhăn càng chặt, vội vàng phân phó người đi gọi thái y. Đại Ngọc nhi cũng ở trong Thanh Ninh cung, thấy phản ứng của Tiểu Ngọc Nhi cũng thập phần lo lắng, Tiểu Ngọc nhi, muội có khỏe không?"

Tiểu Ngọc Nhi chỉ có thể nhìn nàng cười suy yếu, không có sức để nói chuyện.

Triết Triết ngữ khí cũng thả chậm: "Ai, Tiểu Ngọc Nhi lần đầu mang thai đã nôn nghén nghiêm trọng như vậy, Đa Đạc lại đang đánh giặc bên ngoài, ngay cả người để quan tâm cũng không có, thật là vất vả cho con.”

Tiểu Ngọc Nhi chỉ đành nói không có gì, có Triết Triết và Đại Ngọc Nhi quan tâm là đủ rồi.

Đúng lúc này Na Mộc Chung liền phái người đến mời Triết Triết và Đại Ngọc Nhi đến sân khấu xem kịch góp vui, hơn nữa nàng còn mời thêm mấy phúc tấn khác của Hoàng Thái Cực. Triết Triết thấy Tiểu Ngọc Nhi khó chịu, muốn để cho nàng về nghỉ ngơi trước, cố tình Na Mộc Chung lại phái người đến mời Tiểu Ngọc Nhi cùng đi chung.

Tiểu Ngọc Nhi nghĩ nghĩ, cảm thấy mình đổi chút không khí thì tâm tình có lẽ sẽ tốt lên một chút nên cũng đáp ứng sẽ đến. Vì vậy, Triết Triết liền dẫn Tiểu Ngọc Nhi và Đại Ngọc Nhi đi về phía sánh đường.

Na Mộc Chung đích xác là rất biết thưởng thức, vũ cơ nàng mời đến đúng là vô cùng tốt, ít nhất khi nghe thấy tiếng nhạc du dương, Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy thư thái rất nhiều, bên miệng cũng nổi lên ý cười.

Na Mộc Chung thấy thế liền cười nhìn Tiểu Ngọc Nhi: "Thập ngũ phúc tấn, ngươi cảm thấy vũ cơ cùng nhạc ti ta mang đến như thế nào?"

"Rất tốt." Tiểu Ngọc Nhi nhẹ nhàng cười cười.

Na Mộc Chung cũng cúi đầu cười: "Ân, nhìn sắc mặt thập ngũ phúc tấn không tốt lắm, đại khái là đang trong thời kì thai nghén nên có chút khó chịu, nếu vũ cơ ta mang đến có thể giúp phúc tấn thoải mái ta đây cũng rất cao hứng a.”

Tiểu Ngọc Nhi không nói gì, nhưng tâm tình phiến muộn của nàng đúng là đã tiêu tán đi một ít. Nhưng mí mắt nàng lại không ngừng nhảy lên, khiến cho nàng bắt đầu cảm thấy bất an.

Hải Lan Châu thấy Tiểu Ngọc Nhi đỡ trán, cũng nói: "Tiểu Ngọc Nhi, hài tử của muội chưa xuất thế đã hiếu động như vậy, về sau nhất định sẽ là một tiểu a ca hoạt bát.”

Tiểu Ngọc Nhi cũng không có khiến nàng ta quá mất mặt, khách khí đáp: "Vậy đa tạ Hải phúc tấn chúc phúc."

Hoàng Thái Cực ngược lại vẫn luôn im lặng không nói chuyện, nhưng tầm mắt hắn vẫn luôn thường thường nhìn về phía Tiểu Ngọc Nhi, thấy Tiểu Ngọc Nhi gầy đi một vòng lớn, sắc mặt cũng tái nhợt, lòng hắn liền ẩn ẩn có chút đau, nhưng càng nhiều là ghen tị.

Triết Triết nhìn thấy, liền âm thầm đem thân mình nghiêng về phía trước, chắn đi nửa tầm mắt của Hoàng Thái Cực.

Lúc này, Tiểu Ngọc Nhi càng thêm không thoải mái, đầu cũng choáng váng vô cùng. Mà trong lúc này có thị vệ tiến lên bẩm báo, nói Đa nhĩ Cổn và Đa Đạc đánh lén quân minh không thành, hiện tại tin tức không rõ.

Tiểu Ngọc Nhi nghe được tin tức trực tiếp hôn mê bất tỉnh.