Bởi vì có Đa Nhĩ Cổn và Đa Đạc đến, nên buổi tối Tái Kỳ Nhã và Ngô Khắc Thiện tổ chức một buổi tiệc trại để mọi người trong bộ lạc đều tham gia, đến đó có rất nhiều thiếu nam thiếu nữ vây quanh cùng một chỗ, tình thoảng sẽ có những cặp đôi tham gia khiêu vũ.
Đa Đạc tự nhiên cũng không muốn bỏ qua chuyện náo nhiệt nhiệt này, liền kéo Tiểu Ngọc Nhi cùng tham gia.
Tiểu Ngọc Nhi vốn là không muốn tham gia, nhưng nàng thật sự không lay chuyển được Đa Đạc cũng đành thuận theo, cùng Đa Đũc tiến đến nơi khiêu vũ.
Đa Đạc bước vào đám người, một bộ hưng chí bừng bùng, cùng với Tiểu Ngọc Nhi ở bên cạnh thì khác hoàn toàn. Kỳ thật không phải Tiểu Ngọc nhi câu nệ, một thiếu nữ Mông Cổ như nàng, nói về cưỡi ngựa bắn cung thì chắn chắn không làm khó được nàng nhưng khiêu vũ thì nàng không biết, dù chỉ một chút. Nhưng thấy Đa Đạc nhiệt tình như vậy, Tiểu ngọc Nhi cũng không nỡ tạt cho hắn gáo nước lạnh, đành cùng hắn tiến lên.
Đàn đầu ngựa vang lên du dương bên tai, Đa Đạc theo nhịp điệu hơi thủ thể hướng Tiểu Ngọc nhi làm một động tác mời, kết hợp với khuôn mặt bị ong chích tuy đã bôi thuốc nhưng vẫn còn chấm đỏ dễ dàng nhận thấy, nhìn bộ dạng của hắn Tiểu Ngọc nhi không nhịn được cười. Sau đó Tiểu Ngọc Nhi liền tìm môt cái mặt nạ đeo lên cho hắn, nếu như tiếp tục nhìn gương mặt của Đa Đạc, nàng quả thật không thể nào tiếp tục khiêu vũ.
Miễn cưỡng nhảy theo Đa Đạc một khúc, Tiểu Ngọc Nhi liền lui ra, Đa Đạc ở bên cạnh vẫn nghẹn cười. Tiểu Ngọc nhi có chút bất mãn trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó cam chịu nói: “Chàng muốn cười thì cười ra đi.”
Đa Đạc lúc này mới dám cười ra tiếng, hắn thật không nghĩ tới Tiểu Ngọc nhi không thể khiêu vũ. Vũ đạo Mông Cỗ sử dụng bả vai rất nhiều, kế hợp với động tác xoay tròn, nhẹ nhàng mà tiêu sái. Nhưng vai Tiểu Ngọc nhi rất cứng, nói tốt nhất chắc chỉ có thể là động tác quay.
Tiểu Ngọc Nhi thở phì phì rót cho mình một chén rượu, một hơi cạn sạch. Trong lòng có chút uể oải, nàng tuy khiêu vũ không tố nhưng cưỡi ngựa bắn cung rất khá a.
Đa Đạc liếc mắt thấy biểu tình Tiểu Ngọc Nhi có chút uể oải, cho dù là hờn dỗi nhưng đều rất đáng yêu. Tâm Đa Đạc vừa động, sau đó liền tháo mặt nạ xuống, hôn lên mặt Tiểu Ngọc Nhi.
"Chàng!..." Tiểu Ngọc Nhi bụp lấy má phải bất ngờ bị hôn, trợn tròn mắt nhìn Đa Đạc, chỉ vào hắn nửa ngày cũng không nói được gì.
Đa Đạc lại cúi đầu tiếp tục hôn một cái lên má trái của nàng, lúc này Tiểu Ngọc Nhi không còn trừng mắt như trước, hai tay bụp lấy mặt, gương mặt đỏ bừng hơi cúi xuống.
Thấy phản ứng của nàng, Đa Đạc vừa lòng nheo mắt, ngữ khí khoan khoái nói: "Về sau nếu như nàng tức giận, ta sẽ hôn cho đến khi nàng nguôi giận mới thôi, có được không?”
Tiểu Ngọc Nhi nói quanh co cả buổi, trên mặt càng lúc càng đỏ, nói được một câu ‘Được mới là lạ’ với Đa Đạc xong liền chạy đi.
Ở chung với Tiểu Ngọc nhi lâu như vậy, Đa Đạc tất nhiên rõ ràng, kỳ thật Tiểu Ngọc Nhi là đang thẹn thùng, vì vậy Đa Đạc cũng vội vàng đuổi theo. Không có giải thích gì, mặt dày mặt dặn quấn lấy Tiểu Ngọc nhi hỏi có được hay không.
Hôm nay Tiểu Ngọc Nhi đột nhiên cảm thấy da mặt Đa Đạc đột nhiên càng ngày càng dầy, bộ dáng quấn nàng thực giống Ba Đặc Quả Nhĩ như đúc.
Thấy Tiểu Ngọc Nhi không có trả lời thuyết phục, Đa Đạc càng quấn bạo, Tiểu ngọc Nhi đánh mắng cũng không nghe, cuối cùng chỉ đành phải gật đầu.
Đa Đạc lập tức đem mặt mình tiến đến trước mặt Tiểu Ngọc Nhi, chỉ chỉ vào má, "Vậy nàng cũng phải làm như vậy để ta bớt giận."
Tiểu Ngọc Nhi nguýt hắn một cái: "Chàng tức giận cái gì?”
Đa Đạc ủy khuất nhìn nàng: "Nếu không phải nàng bắt ta hái trái cây, làm sao ta có thể bị ong đốt?”
"Ta đâu bắt buộc chàng nhất thiết phải hái trái trên cái cây kia?” Tiểu Ngọc Nhi tức giận đáp: "Hơn nữa tổ ong kia là do chính chàng làm rơi, ta còn chưa trách chàng đem lũ ong về phía ta.”
"Ta mặc kệ, ta bị ong mật dốt nàng phải an ủi ta?” Đa Đạc nói đến không da không mặt, sau đó từ từ nhắm mắt lại, đưa đầu gần sát Tiểu Ngọc Nhi.
Tiểu Ngọc Nhi không thèm nhìn hắn, nghi hoặc hỏi; “Chàng học theo Ba Đặc Quả Nhĩ sao?"
Thân mình Đa Đạc cứng đờ, mở mắt ra, thần sắc có chút không được tự nhiên.
Không biết đột nhiên từ chỗ nào phát ra tiếng nói của Ba Đặc Quả Nhĩ: "Hắn là muốn học ta làm sao để khiến tỷ tỷ vui vẻ!”
Tiểu Ngọc Nhi hoảng sợ, Ba Đặc Quả Nhĩ chậm rãi đi đến bên người Tiểu Ngọc Nhi, sau đó hai tay gắt gao ôm chặt thắt lưng của Tiểu Ngọc Nhi, đôi mắt trong suốt trừng về phía Đa Đạc: “Ta cho ngươi biết, tỷ tỷ chỉ mềm lòng với ta, ngươi đừng có uổng phí tâm cơ!”
"Hắc, tiểu tử ngươi!" Đa Đạc thấy Ba Đặc Quả Nhĩ ôm lấy Tiểu Ngọc Nhi, nhất thời có chút khó chịu: "Buông tay của ngươi ra cho ta, đã lớn như vậy rồi, còn cần người giúp mới có thể đứng lên hay sao?”
Ba Đặc Quả Nhĩ không để ý tới hắn, nghiêng đầu, vẻ mặt ủy khuất nhìn chăm chú Tiểu Ngọc Nhi. Quả nhiên, Tiểu Ngọc Nhi lập tức khiển trách Đa Đạc: "Đa Đạc, chàng đã lớn như vậy rồi? Sao lại đi sao đo với một đứa trẻ như Ba Đặc Quả Nhĩ?"
Đa Đạc chán nản, hừ lạnh quay đầu đi chỗ khác, liếc mắt liền thấy ánh mắt đắc ý của tiểu tử Ba Đặc Quả Nhĩ đang nhìn mình khiêu khích, sau đó tầm nhìn liền chuyển đến Tiểu Ngọc nhi, ánh mắt thập phần đáng yêu, âm thanh cũng giòn dã: “Cám ơn tỷ tỷ.”
Tiểu Ngọc Nhi cũng cười mị ánh mắt, sờ sờ đầu Ba Đặc Quả Nhĩ, "Không khách khí."
Buồn bực trong lòng Đa Đạc càng sâu, nếu không phải Tiểu Ngọc Nhi không thích phương thức triền lạn đánh, luôn mềm lòng trước những hài tử, một người lớn như hắn làm sao có thể so đo với một tên nhóc còn đang làm nũng?
Vốn là khỏng thời gian tốt đẹp để hai người có thể ở cùng một chỗ, lại bị tên nhóc Ba Đặc Quả Nhĩ này đột nhiên xuất hiện phá hủy sạch sẽ, mà Đỗ Lặc Mã cũng không cam lòng, cùng xuất hiện ở trước mặt ba người.
Vừa thấy được Đỗ Lặc Mã, Đa Đạc lập tức cảnh giác lui nhanh về phía sau, “Ngươi tới đây làm gì? Ta đã nói là ta không thích ngươi, ngươi hãy chết tâm đi."
Nhưng là lần này Đỗ Lặc Mã nhìn cũng chưa nhìn Đa Đạc một cái, ngược lại ánh mắt nàng ngập tràn xin lỗi cười cười nhìn Tiểu Ngọc Nhi: "Thật có lỗi, Tiểu Ngọc Nhi tỷ tỷ."
Tiểu Ngọc Nhi buồn bực: "Làm sao vậy?"
"Xế chiều hôm nay ta làm việc xúc động, ta vẫn cảm thấy gả cho Đa Nhĩ Cổn rất tốt! Vừa là một đại anh hùng, lại cẩn thận săn sóc, nam nhân như vậy mới có thể chiếu cố tốt cho ta!” Vẻ mặt Đỗ Lặc Mã khát khao nói.
Tiểu Ngọc Nhi cùng Đa Đạc đồng thời kinh ngạc, nhanh như vậy liền thay lòng đổi dạ?
Đỗ Lặc Mã lại cho rằng Tiểu Ngọc Nhi còn chưa hiểu được ý của nàng, lớn tiếng nói: "Ta không cần Đa Đạc! Đúng rồi, Đa Nhĩ Cổn đâu rồi? Ta phải tìm hắn đi." Nói xong, Đỗ Lặc Mã liền khoan khoái sôi nổi ly khai.
Tuy rằng lời này với hai người có chút kinh ngạc, nhưng sau đó liền thở ra một hơi.
Đa Đạc vội cao hứng nhìn về phía Tiểu Ngọc Nhi, lại phát hiện tiểu từ Ba Đặc Quả Nhĩ kia đang dùng một loại ánh mắt kinh bỉ còn sáng hơn cả ban ngày nhìn hắn.
Đa Đạc cả giận: "Ánh mắt kia của ngươi là có ý gì?”
"Nhanh như vậy Đỗ Lặc Mã đã di tình biệt luyến, nam nhân không có mị lực như thế, sao có thể xứng với tỷ tỷ của ta." Ba Đặc Quả Nhĩ càng thêm tiếc hận mà thở dài, sau đó lại là một vẻ mặt đáng yêu nhìn Tiểu Ngọc Nhi: "Tỷ tỷ, tỷ nói đúng không?"
Đa Đạc vội khẩn trương nhìn nàng.
Tiểu Ngọc Nhi có chút rối rắm nhìn Đa Đạc một lúc lâu, sau đó cúi đầu nhìn Ba Đặc Quả Nhĩ, có chút không tình nguyện gật đầu: "Theo như lời đệ nói hình như thật đúng như vậy.”
Nội tâm Đa Đạc tức đến hộc máu, xú tiểu tử Ba Đặc Quả Nhĩ ngươi, sớm muộn gì cũng có một ngày ta nhất định đánh ngươi cho đến ngay cả Bảo Âm cũng nhận không ra!
Tuy rằng Tiểu Ngọc Nhi nói như vậy, nhưng là trong lòng lại vô cùng may mắn, thiếu đi một tình địch, ai lại mất hứng a? Nhưng mà nàng cũng rất ngạc nhiên, là chuyện gì lại khiến Đỗ Lặc Mã trong một buồi chiều ngắn ngủn liền cải biến chủ ý, cho nên chờ sau khi tiệc tối kết thúc, nàng liền đi đến chỗ của Đỗ Lặc Mã, cũng thuận tiện cầm theo lễ vật chuẩn bị đưa cho Đỗ Lặc Mã.
"Tiểu Ngọc Nhi tỷ tỷ!" Lúc thấy được Tiểu Ngọc Nhi, Đỗ Lặc Mã đang mang khuyên tai, tiến đến trước mặt Tiểu Ngọc Nhi nói: "Tiểu Ngọc Nhi tỷ tỷ, tỷ xem muội đeo vòng tai này có hợp không?”
Tiểu Ngọc Nhi nhìn nhìn, là một khuyên tai bằng vàng tinh mĩ khéo láo, bên dưới còn buông xuống chút vụn kim sắc, mang lên vô cùng đẹp. Tiểu Ngọc Nhi gật gật đầu: "Ân, nhìn rất đẹp."
Đỗ Lặc Mã nở nụ cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu: "Nhìn đẹp chứ,, đây là lễ vật Đại Ngọc Nhi tỷ tỷ đưa cho muội."
"Phải không?" Tiểu Ngọc Nhi cười cười, sau đó lấy lễ vật của mình đưa cho Đỗ Lặn Mã, “Đây là lễ vật của ta, muội mở ra nhìn xem?"
"Thật đẹp!" Đỗ Lặc Mã hưng phấn tiếp nhận hộp, mở ra vừa thấy, là một vòng tay trạm trổ hình long phượng, đồ án và nét khắc rất sinh dộng, Đỗ Lặc Mã vừa thấy cũng rất thích.
"Thật đẹp, cám ơn Tiểu Ngọc Nhi tỷ tỷ!" Đỗ Lặc Mã càng thêm vui vẻ, lấy vòng tay ra lập tức đeo lên cổ tay, da thịt bạch ngọc đeo vòng lên vô cùng phù hợp.
Ngắm xong, Đổ Mã Lặc cẩn thận đặt lại vào hộp gấm, có chút trẻ con cảm thán: “Nguyên lai thành thân có thể có nhiều lễ vật như vậy a? Về sau phải thành hôn nhiều mới được”
Tiểu Ngọc Nhi dở khóc dở cười: "Thành thân là chuyện đại sự, sao lại có thể vì muốn lấy nhiều lễ vật chứ!”
"Dù sao thì mỗi lần chỉ cần gả cho một người là được rồi!” Đỗ Lặc Mã quệt miệng phản bác, "Ân, ngày mai muội liền đi hỏi Đa Nhĩ Cổn một chút, nếu hắn cũng đồng ý, liền không thành vấn đề."
Thấy nàng khi nhắc tới Đa Nhĩ Cổn vẻ mặt càng thêm hạnh phúc, Tiểu Ngọc Nhi nhịn không được tò mò hỏi: "Buổi sáng muội còn náo loạn muốn gả cho Đa Đạc? Bây giờ như thế nào lại thay đổi rồi?”
"Ngô ~" Đỗ Lặc Mã trầm ngâm một chút, sau đó ánh mắt nhìn Tiểu Ngọc Nhi có chút tỏa sáng, "Bởi vì buổi trưa, hắn đã cứu muội một mạng!"
"Cứu muội một mạng?" Tiểu Ngọc Nhi kinh ngạc: "Muội gặp nguy hiểm sao? Ai làm?"
"Không phải!" Đỗ Lặc Mã lắc đầu, sau đó thẳng thắn nói: "Lúc nghe thấy Tiểu Ngọc Nhi tỷ tỷ và Đa Đạc là một đôi, ta kỳ thật rất là khó chịu, cho nên muội trèo lên cây ngồi.”
Tiểu Ngọc Nhi đầu đầy hắc tuyến: "Muội khó chịu thì lên cây làm gì?"
"Ngạch Kỳ Cát muội nói, khi nào thấy buồn thì hãy đứng ở chỗ cao nhìn xuống dưới, thấy phong cảnh bao la thì sẽ không còn thấy khổ sở nữa, vì vậy mỗi lần muội thương tâm khổ sở đều sẽ ngồi trên cây." Đỗ Lặc Mã chăm chú nói.
Tuy rằng phương thức có chút kỳ quái, nhưng mà Tiểu Ngọc Nhi vẫn thấy Ngạch Kỳ Cát của Đỗ Lặc Mã nói có đạo lý, cho nên gật gật đầu đồng ý.
Đỗ Lặc Mã tiếp tục giải thích nói: "Nhưng mà cái cây kia quá cao, muội lên rồi nhưng không có biện pháp đi xuống, nha hoàn muội đi theo nhưng cũng không biết làm sao để giúp. Vừa lúc thời gian này, Đa Nhĩ Cổn xuất hiện!"
Chuyện kế tiếp không cần Đỗ Lặc Mã nói, Tiểu Ngọc Nhi cũng biết chuyện gì xảy ra. Chắc chắn là Đa Nhĩ Cổn trình diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân, tiểu cô nương như Đỗ Lặc Mã tất nhiên không thể thoát khỏi mị lực của Đa Nhĩ Cổn, bị hãm sâu vào.
Điểm ấy ngược lại rất giống Tiểu Ngọc Nhi, bất quá lúc trước Tiểu Ngọc Nhi trầm mê là khi thấy bộ dáng Đa Nhĩ Cổn bắn tên, nhưng hiện nay, Đa Nhĩ Cổn này không phải người kia, nhưng mà trong lòng của hắn vĩnh viễn chứa một Đại Ngọc Nhi.
Nhìn bộ giáng Đỗ Lặc Mã khi kể về Đa Nhĩ Cổn thần thái như muốn bay lên, Tiểu Ngọc Nhi vì tiểu cô nương này cảm thấy có một tia thương tiếc, chỉ mong sau này nàng sẽ không giống như ta trước kia, lún bước quá sâu vào.
Bởi vì Đa Nhĩ Cổn tới đây so với thời gian dự tính sớm hơn nhiều, cho nên ngày hôm sau hắn phải tự mình mang theo sính lễ đến chỗ Ngạch Kỳ Cát của Đỗ Lặc Mã, đợi cho mọi chuyện chuẩn bị đầy đủ, Đỗ Lặc Mã và Tiểu Ngọc Nhi liền theo Đại Ngọc Nhi đồng thời trở về kinh đô.
Bên kia, Hải Lan Châu lúc này đã trở thành trắc phúc tấn của Hoàng Thái Cực cũng nhận được tin tức A Cổ Lạp dùng bồ câu đưa đến, 'kế hoạch thất bại'. Nhìn thấy bốn chữ này, Hải Lan Châu yên lặng đem tờ giấy xé nát, tức giận dưới đáy mắt cũng càng sâu.