Tiểu Ngọc Nhi Trọng Sinh

Chương 45




Bất quá lần này cho dù Đa Đạc có xin cưới, thì việc hôn nhân của hai người vẫn không được công bố.

Bởi vì, buổi tối hôm sau Triết Triết đem chuyện này nói với Hoàng Thái Cực, lập tức liền bị Hoàng Thái Cực phản bác, vài ngày sau liền thuận tiện phái Đa Đạc ra chiến trường. Triết Triết đối với quyết định của Hoàng Thái Cực chỉ có trầm mặc, không có nói nhiều thêm.

Nhưng mà Hoàng Thái Cực cũng không có lưu Tiểu Ngọc Nhi lại, không vì lí do nào khác, chỉ nói là trắc phúc tấn của Ngạch Kỳ Cách Tiểu Ngọc Nhi phái người đưa tới thư tới, nói bệnh tình Ngạch Kỳ Cách nàng đã đến hồi nguy kịch, hy vọng có thể gặp mặt nàng lần cuối.

Cho nên mặc dù Tiểu Ngọc Nhi chưa từng thấy người nàng gọi là Ngạch Kỳ Cát ở kiếp này, nhưng vẫn sốt ruột thu dọn đồ đạc, trở về Khoa Nhĩ Thấm.

Thời gian gần nửa tháng, lần thứ hai Tiểu Ngọc Nhi trở về với thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm xinh đẹp. Nhưng mà lúc này, nàng không đến chỗ của Tái Kỳ Nhã, mà là trực tiếp trở về bộ lạc của Ngạch Kỳ Cát nàng, Cát Tang A Nhĩ.

Lại nói tiếp, đây cũng là lần đầu tiên Tiểu Ngọc Nhi đến nơi này, cũng vì khi nàng vừa tỉnh lại liền ở chỗ của Tái Kỳ Nhã, mà sau khi đã xác nhận Tái Kỳ Nhã là dì của nàng, nàng cũng không muốn tiếp nhận một vị Ngạch Kỳ Cát lại có thể ra tay hiểm độc với nữ nhi của mình như vậy.

Một đường trở về, rất nhiều người thấy nàng đều sôi nổi hành lễ, nhưng mà ngay cả một người nàng cũng không nhận biết, chỉ đành trầm mặc. Sau khi gặp được ‘người nhà’, cũng may là có Cao Oa nhắc nhở nên cũng không quá mức ấp úng không biết gì.

Trong trại của Cát Tang A Nhĩ có rất nhiều trắc phúc tấn, trong đó người được sủng ái nhất chính là nguyên nhân khiến lúc trước Tiểu Ngọc Nhi bị hành hung, Mộc Nhân phúc tấn. Cho nên khi Tiểu Ngọc Nhi nghe Cao Oa nhắc nhở nữ nhân trước mắt chính là Mộc Nhân phúc tấn, nàng không khỏi nhìn kĩ thêm vài lần.

Bộ dáng thoạt nhìn nhiều lắm cũng chỉ hai bảy tuổi, dung mạo diễm lệ, cữ chỉ hành vi cũng rất có phong phạm quý phái, nhìn thấy trong mắt Tiểu Ngọc Nhi không có bất kì mâu thuẫn gì, chỉ có tràn đầy vui mừng, thoạt nhìn như một chút cũng không nhớ đến chuyện lúc trước.

Mà phía sau Mộc Nhân trắc phúc tấn có hai nam hài, nam hài lớn hơn nhìn có vẻ không cách Tiểu Ngọc Nhi bao nhiêu, khoảng mười lăm, mười sáu, còn một tiểu nam hài thoạt nhìn mới chỉ năm sáu tuổi. Thiếu niên kia nét mặt khôi ngô. Tiểu Ngọc Nhi khẳng định, nếu lần này Cát Tang A Nhĩ thật sự xảy ra chuyện gì, vậy người thừa kế tuyệt đối sẽ là nam nhân trước mắt. Mà cái tiểu nam hài đang ôm đùi vị thiếu niên có chút nhát gan pha lẫn vui sướng nhìn Tiểu Ngọc Nhi, điều này khiến Tiểu Ngọc Nhi có chút mơ hồ.

Mà trừ Tiểu Ngọc Nhi ra thì cũng chỉ có hai đứa con của Mộc Nhân trắc phúc tấn được sinh ra, những phúc tấn khác không có con, vì vậy, vị trí này, Mộc Nhân kia ngồi rất vững chắc.

Tiểu Ngọc Nhi cũng chỉ ngoài cười mà trong không cười nhìn vị Mộc nhân trắc phúc tấn này một chút, sau đó liền vào phía trong trại của Cát Tang A Nhĩ.

Cát Tang A Nhĩ quả nhiên như trong thư nói, bệnh tình nguy kịch, hắn nằm trên giường bệnh, một nam nhân vốn hơn bốn mươi tuổi, nhưng dường như đã ngoài bảy mươi, căn bệnh này khiến cho hắn, một người từng là anh hùng trên thảo nguyên nay lại như lão nhân đang tuổi xế bóng, chỉ có cặp mắt sáng ngời vẫn hơi nheo nheo, tỏ rõ hắn đã từng là một người bất phàm.

Sau khi Tiểu Ngọc Nhi tiến vào, chỉ chắp hai tay trước ngực hành lễ rồi không nói gì nữa, cũng cách ở rất xa.

Những trắc phúc tấn và nô bộc khác đã bị Mộc Nhân trắc phúc tấn đuổi ra ngoài, trong phòng cũng chỉ có nàng, Mộc Nhân và Cát Tang A Nhĩ.

Thấy Tiểu Ngọc Nhi đứng ở chỗ kia không nhúc nhích, Mộc Nhân tươi cười, kéo Tiểu Ngọc Nhi đến bên giường Cát Tang A Nhĩ, cười nói: "Hai phụ tử các người lâu như vậy cũng chưa gặp mặt, hai người hảo hảo tâm sự, ta ra ngoài trước."

Dứt lời, Mộc Nhân cũng lui ra ngoài.

Tiểu Ngọc Nhi vẫn không nói gì, cho dù Cát Tang A Nhĩ có xoay mình lại, tận lực từ trên giường ngồi xuống, Tiểu Ngọc Nhi cũng không có tiến lên đỡ hắn.

Cát Tang A Nhĩ ách họng nở nụ cười, nhưng nụ cười không duy trì được bao lâu liền ho khan, thấy hắn ho đến như vậy, trong mắt Tiểu Ngọc Nhi xoẹt qua một tia không đành lòng, vẫn rót một chén trà nóng đưa cho hắn.

Không nghĩ tới Cát Tang A Nhĩ ngược lại kinh ngạc nhìn nàng một cái, sau đó có chút run rẩy đưa tay tiếp nhận chén trà, trong mắt tựa hồ còn có chút ướt át. Uống chén trà nóng nhuận cổ họng xong, hắn mới mở miệng nói: "Không nghĩ tới lễ gặp mặt của con lại là một chén trà."

Tiểu Ngọc Nhi không nói chuyện, chỉ nhếch môi.

Cát Tang A Nhĩ vỗ vỗ ghế bên giường của hắn, Tiểu Ngọc Nhi nhìn hắn một cái, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi ngồi ở trên ghế, nhìn Cát Tang A Nhĩ.

Cát Tang A Nhĩ cười khẽ một chút: "Bộ dáng của con hiện tại cực kì giống Ngạch Cát của con."

Tiểu Ngọc Nhi nhíu nhíu mày.

Nhưng là Cát Tang A Nhĩ vẫn không chú ý, chỉ như lâm vào trong ký ức chậm rãi nói: "Lần đầu tiên ta nhìn thấy Ngạch Cát con, nàng cũng giống như con, trầm mặc không lên tiếng, nhưng ánh mắt lại không chút nào trốn tránh, thẳng thắn đến đáng yêu. Sau khi nàng gả cho ta, ánh mắt tuy không còn lạnh lùng như trước đây, nhưng cũng vẫn không có chút độ ấm nào. Cho đến khi có con, Ngạch Cát con mới lộ ra nụ cười xinh đẹp nhất của nàng, mỗi ngày đều cười đến thật ôn nhu. Chỉ là, thân thể của nàng quá yếu, khi con mới vài tuổi nàng cứ như vậy liền đi."

Nghe vậy, Tiểu Ngọc Nhi có một tia kinh ngạc, không phải là do ngươi quá hoa tâm sao, khiến cho nàng hương tiêu ngọc vẫn.

Cát Tang A Nhĩ tựa hồ như biết được tâm tư của Tiểu Ngọc Nhi, cười hỏi: "Con vẫn nghĩ rằng, là do ta hoa tâm mà khiến cho Ngạch Cát của con qua đời sớm sao?"

Tiểu Ngọc Nhi dùng ánh mắt hỏi lại, chẳng lẽ không đúng sao?

Cát Tang A Nhĩ cười: "Con quả nhiên rất giống Ngạch Cát con, nàng ấy lúc trước không khác là mấy. Ta cũng nên nói cho con biết, lúc trước Ngạch Cát con gả cho ta bởi vì đám hỏi được định ra giữa hai gia tộc, giữa chúng ta không có tình yêu nam nữ. Ngạch Cát con tính tình lãnh ngạo, bất mãn với sự sắp đặt của gia tộc, ta thấy nàng như vậy, nên cũng tận lực không đi quấy rầy nàng, vì vậy rất nhanh liền nạp thêm mấy phúc tấn và thị thiếp. Sau đó, không bao lâu liền có con, nàng cũng dần trở nên vui vẻ, chỉ là thân thể nàng quá yếu, lúc sinh ra con lại xuất huyết nhiều, đại phu chuẩn bệnh đã nói sẽ không sống được vài năm." Nhân đây, Cát Tang A Nhĩ nhìn Tiểu Ngọc Nhi thật sâu: "Ta và Ngạch Cát con tuy không có tình yêu nam nữ, nhưng ở chung vài năm, giữa chúng ta cũng có thân tình."

Tiểu Ngọc Nhi rũ xuống con ngươi: "Ngài nói cho ta biết những thứ này để làm gì?"

Cát Tang A Nhĩ cười cười: "Không nói cho con, con có thể sẽ hận ta cả đời. Nghĩ đến nữ nhi của mình ghi hận chính mình, loại cảm giác này rất là khổ sở."

Nếu không thích bị ghi hận, vậy tại sao còn lãnh đạm với Tiểu Ngọc Nhi như vậy, thậm chí còn quất nàng đến chết? Ánh mắt Tiểu Ngọc Nhi nhìn kỹ Cát Tang A Nhĩ.

Cát Tang A Nhĩ có chút xấu hổ sờ sờ chóp mũi, sau đó nghiêng người nằm xuống: "Nói nhiều như vậy, ta cũng rất mệt mỏi, con đi xuống đi."

Tiểu Ngọc Nhi nhìn hắn một cái, cũng không dây dưa nhiều, liền đi ra ngoài.

Vừa mới đi ra ngoài lại gặp phải Mộc Nhân.

Tiểu Ngọc Nhi nghiêng người đã muốn tránh nàng đi, nhưng Mộc Nhân lại gọi nàng lại: "Bảo Âm Cách Cách, chúng ta có thể nói chuyện không?"

Tiểu Ngọc Nhi xoay người: "Ngươi muốn nói chuyện gì?"

Mộc Nhân ôn nhu cười: "Ta tin rằng vừa rồi tất cả mọi chuyện Ngạch Cát đã nói với ngài, phải không?"

Đáy mắt Tiểu Ngọc Nhi xẹt qua thần sắc kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn là thản nhiên.

"Ta đây cũng thuận tiện nói cho ngươi biết, vì sao ngài ấy lại lãnh đạm với Cách Cách.” Mộc Nhân mở miệng nói: "Tin rằng ngài cũng đã nghe thấy, ngài ấy đối với Ngạch Cát của Cách Cách không có bất luận tình yêu nam nữ nào bên trong. Vì vậy khi phúc tấn hạ sinh Cách Cách, ngài ấy đối với Cách Cách trừ sự vui sướng vì sắp trở thành phụ thân ra thì cũng không có cái gì khác. Hơn nữa tính tình của ngài vốn an tĩnh nhu thuận, vì vậy trước mặt Cách Cách ngài ấy cũng không có thể hiện ra nhiều tình cảm."

Thấy Tiểu Ngọc Nhi hiện lên một chút buồn bực, Mộc Nhân vội hỏi: "Lúc nãy Cách Cách không tức giận, tuy là ta không biết vì sao sau khi Cách Cách trở về, tính tình lại thay đổi lớn như vậy, nhưng trước đây ngài đích thật là tính tình như vậy."

Tức giận ở đáy lòng Tiểu Ngọc Nhi không thể nào áp xuống, sau đó hỏi: "Vậy tại sao hắn lại đánh ta? Chẳng lẽ hắn không biết làm như vậy có khả năng sẽ lấy đi tính mạng của ta sao?" Vấn đề này Tiểu Ngọc Nhi coi như hỏi vì người trước kia, dù sao, nếu không phải vị ‘Tiểu Ngọc Nhi’ trước kia đã hương tiêu ngọc vẫn, thì nàng cũng không còn đứng ở đây đi.

Nghe vậy, Mộc Nhân cũng thu hồi tươi cười, còn mang theo xin lỗi hướng Tiểu Ngọc Nhi hành lễ: "Xin tha thứ cho ta, tuy là ta cũng không phải cố ý hại ngươi bị đánh, nhưng chính xác cũng do ta dựng lên, xác thực mà nói là vì tiểu nhi tử Ba Đặc Quả Nhĩ của ta vô cùng thích ngươi."

Tiểu Ngọc Nhi nhớ tới cái tiểu nam hài lúc nãy ôm đùi của vị thiếu niên phía sau Mộc Nhân.

Sau đó Mộc Nhân đã đem mọi chuyện giải thích rõ ràng, là vì Tiểu Ngọc Nhi mang theo Ba Đặc Quả Nhĩ đi chơi, kết quả Ba Đặc Quả Nhỉ tự mình nghịch ngợm trộm chạy ra ngoài, cuối cùng trượt chân rơi xuống nước, may là Tiểu Ngọc Nhi đem hết toàn lực kéo hắn lên, nhưng mà sau đó Ba Đặc Quả Nhĩ lại sốt cao hôn mê. Cát Tang A Nhĩ lúc này giận dữ, cho rằng vì Tiểu Ngọc Nhi sơ sẩy mới khiến cho tiểu nhi tử bị rơi xuống nước sinh bệnh, hơn nữa vào thời điểm kia Tiểu Ngọc Nhi cũng vẫn nhu thuận như trước, không cam lòng mà phản bác lại, còn oán giận Cát Tang A Nhĩ bất công, cho nên Cát Tang A Nhĩ trong lúc tức giận, đã đánh Tiểu Ngọc Nhi thừa sống thiếu chết. Sau đó, Cát Tang A Nhĩ rất hối hận, nhưng mà lúc đó Tiểu Ngọc Nhi đã được Tái Kỳ Nhã đưa đi. Sau đó, người Cát Tang A Nhĩ phái đến đều bị Tái Kỳ Nhã đuổi đi, không cho phép hắn đưa Tiểu Ngọc Nhi về, tiếp sau đó, Tiểu Ngọc Nhi chiếm cứ thân thể này, đối với những người này lại càng không mảy may quan tâm, cho nên khúc mắc giữa hai cha con đến hiện tại cũng chưa cởi bỏ.

Nghe xong toàn bộ câu chuyện sau, Tiểu Ngọc Nhi chỉ trầm mặc. Tuy rằng nàng không muốn phê phán ai đúng ai sai, chuyện đã xảy ra ai cũng không thể thay đổi được, Tiểu Ngọc Nhi vì Cát Tang A Nhĩ từ nhỏ đã không chú ý tới mà bất mãn, Cát Tang A Nhĩ cũng không nghĩ nữ nhi ngày thường nhu thuận lại đột nhiên phản kháng hắn, tính tình bạo phát cũng không kịp thu về, trực tiếp dùng đòn hiểm. Nghiêm khắc mà nói, Cát Tang A Nhĩ đúng là không phải một Ngạch Kỳ Cát tốt. Nhưng hiện tại Tiểu Ngọc Nhi cũng không có oán hắn, có lẽ là hiện tại nàng cũng không còn là ‘Tiểu Ngọc Nhi’ trước kia, có muốn oán hận cũng không được, hơn nữa trừ mấy tháng phải chịu đau đớn khiến Tiểu Ngọc Nhi bên ngoài bất mãn với hắn thì Cát Tang A Nhĩ thật đúng là không có làm ra chuyện gì hoang đường. Thậm chí sau khi Tiểu Ngọc Nhi đi kinh đô, trừ Tái Kỳ Nhã định kỳ sẽ đưa cho nàng một vài thứ, Cát Tang A Nhĩ cũng cho người đưa đến nhiều đồ vật, hơn nữa cũng không thiếu so với Tái Kỳ Nhã.

Cho nên, hiện tại Tiểu Ngọc Nhi cũng chỉ coi Cát Tang A Nhĩ như người xa lạ mà trò chuyện hàn huyên. Nàng cũng không có thời gian rảnh rỗi đi oán một người xa lạ. "Ngươi nói nhiều như vậy, cũng là hy vọng trong lòng ta không nên tiếp tục oán hận hắn, có phải không?"

Mộc Nhân thành khẩn mà gật đầu, sau đó mang theo một chút mong đợi mà nhìn Tiểu Ngọc Nhi.

Tiểu Ngọc Nhi cũng không phụ kỳ vọng của nàng, thản nhiên mở miệng nói: "Vậy ngươi cũng có thể nói cho hắn biết, ta không có oán hận hắn." Nói xong, Tiểu Ngọc Nhi liền xoay người rời đi.

Nghe vậy, Mộc Nhân lộ ra một nụ cười thỏa mãn, sau đó vội vàng đi vào chiếu cố cho Cát Tang A Nhĩ.

————

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ai, xin tha thứ cho ta đi, bởi vì đột nhiên không muốn đem chuyện gia đình của Tiểu Ngọc Nhi khiến cho phức tạp thêm, nên hãy để bọn họ bình thản đối mặt với nhau, trong khoảng thời gian này có chút biến chuyển. Mọi người đều có thể hiểu được dụng ý của ta chứ? Ta sao có thể không để ý tới? %>_