Tiếu Ngạo Thần Điêu

Chương 42: Sự bình yên đáng sợ (Hạ)




Dưới ánh trăng, sư phụ ngồi đó, sắc mặt hờ hững lạnh nhạt, ánh mắt đuộm buồn của người, bị che khuất phân nữa dưới hàng mi dài. Nhìn sư phụ gần thế này, đẹp như thế này, tôi nhất thời bị mê hoặc, ngẩn ngơ, như bị ai bắt mất hồn phách.

“Anh Nhi, ngươi nói xem, ta phải đối với ngươi như thế nào, mới phải đây!” Đến khi sư phụ dùng chất giọng trầm ấm của mình, khẽ thở dài, lên tiếng, thì 3 hồn 7 vía của tôi mới trở về.

“Sư phụ…” Rút kinh nghiệm từ những lần trước, nên tôi lập tức vang hai tay, định ôm lấy thắt lưng của người, sợ người lại đi mất, nhưng vẫn chậm 1 bước. Tôi ôm lấy thân cây xù xì, lạnh lẽo, nhìn theo bóng dáng sư phụ đã cách tôi ít nhất 100 mét, nước mắt chảy ào ào.

Trên giang hồ, khinh công của sư phụ được xếp vào bậc nhất bậc nhì. Có thể nói, người đến vô ảnh, người đi vô tung. Tôi trước đây đam mê khinh công, nên vô cùng hâm mộ tuyệt thế khinh công của sư phụ. Nhưng giờ thì… Tại sao sư phụ lại dùng tuyệt thế khinh công đó, để tránh mặt tôi kia chứ? Tôi thật sự bị sư phụ bỏ rơi rồi sao! Huhuhuhuhu.

Nhiều ngày sau đó nữa, tôi mặc dù vẫn kiên trì bám theo sư phụ, nhưng đến cả góc áo của người tôi cũng không chạm vào được. Tự nhiên trong lòng tôi lại trỗi lên 1 cảm giác khó chụi đến cùng cực. Còn khó chụi hơn cả lúc Phùng sư huynh chết đi. Nhất là mỗi khi nhìn bóng thanh y của sư phụ, đứng 1 mình lẳng lặng dưới trăng. Nhiều lúc, tôi muốn gào to lên gằng: “Sư phụ, người đừng bỏ mặc đồ nhi, người đừng xem đồ nhi như người xa lạ, đồ nhi sẽ rất khổ sở.” Nhưng tôi lại chẳng thốt lên được chữ nào.

Khoảng 10 ngày, chúng tôi, ruốt cuộc cũng đến được Tuyệt Tình cốc. Tại cánh rừng ngoài cốc, tôi gặp được Hoàng Dung.

Nguyên là, cha con Võ Tam Thông, Quách Phù, Gia Luật Tề sau khi thoát khỏi được cổ mộ, thì gặp ngay cảnh, lửa lớn, hỏa thêu Chung Nam sơn. Bọn họ núp mình bên dưới dòng suối ngầm tránh lửa, đợi lửa yếu dần, mới men theo dòng suối đi xuống hạ du, gặp lại lại Hoàng Dung, Hoàn Nhan Bình và Gia Luật Yến, rồi cùng nhau kéo đến Tuyệt Tình Cốc. Họ đến sớm hơn chúng tôi 1 ngày, tìm kiếm Thiên Trúc cao tăng và Chu Tử Liễu ở phía trước và phía sau cốc, tốn khá nhiều thời gian, nhưng không thấy. Đang định kiếm đường vào cốc thì gặp được chúng tôi. Chào hỏi qua loa, giới thiệu 1 chút, Hoàng Dung vui mừng đoán được Quách Tương từ tay Hoắc Đô về. Còn tôi được thỏa ước nguyện, diện kiến mỹ nam Gia Luật Tề.

Mục tiêu lớn nhất cuộc đời tôi, là được gặp hết tất cả các mỹ nam trong “Thần Điêu”. Tôi ở bên sư phụ 8 năm, kết thân với Dương Quá, day dưa cùng Hoắc Đô, quen biết huynh đệ họ Võ. Hầu như tất cả mỹ nam tôi đều đã gặp hết, chỉ còn thiếu mỗi tiểu vương gia Gia Luật Tề này thôi. Vậy mà, lúc này đây, đứng trước vị thiếu niên anh tài, khí chất cao quý, diện mạo tuấn tú Gia Luật Tề này, tôi lại chẳng có 1 chút xíu xiu phấn khởi, hào hứng nào. Không lẽ, cái tính mê trai đẹp của tôi, biến mất rồi sao?

“Trình cô nương, hữu hạnh!” Gia Luật Tề phong cách quân tử, mỉm cười nhạt, chấp tay thi quyền với tôi.

Tôi mặc dù không có 1 chút hào hứng nào với mỹ nam trước mặt, nhưng vẫn giữ đúng lễ, mỉm cười gật đầu 1 cái với Gia Luật Tề. Lập tức, nhiệt độ xung quanh tôi và Gia Luật Tề giảm thấp cực nhanh.

“Ách xì!” Đến nỗi Quách Phù đứng bên cạnh “Gia Luật đại ca” của cô ta, không khỏi rùn mình, hắt hơi 1 cái. Cái này cũng hơi quá đáng đi.

“Gia Luật đại ca, khí trời mùa đông thật lạnh!” Quách Phù xoa xoa cái mũi đỏ ửng, nũng nụi nói với Gia Luật Tề, khiến tôi cũng bất giác rùn mình 1 cái.

“Trời lạnh, nàng khoác thêm áo vào đi!” Hoắc Đô không biết lấy ra 1 cái áo khoác rộng thùng thình, khoác lên người tôi, nhưng cũng may mấy bữa nay hắn không dùng chất giọng sến đặc gọi tôi là chủ nhân, mới không khiến tôi đã lạnh càng thêm lạnh.

“Không…” Tôi tính cách ương bướng, đang định quay qua, trừng mắt nói “Không cần ngươi lo”, nhưng lời đã ra tới đầu lưỡi, tôi lại nuốt ngược trở vào. “Không cần lo lắng, ta không sao!” Chỉ có thể sửa miệng lại nói khác đi. Bởi ánh mắt của Hoắc Đô… Tối đen, sâu thẵm như đáy vực sâu, nó thật buồn, buồn man mác. Mặc dù hắn đang cười, nhưng nụ cười chưa hề lan đến mắt. Đây là “Nụ cười không vui” trong truyền thuyết đó sao?

“Hoắc Đô, ngươi buồn vì không được làm bảo mẫu cho Quách Tương nữa sao?”

“…”

Tôi thành thật quan tâm Hoắc Đô, nhưng đổi lại là 1 cái liếc mắt đầy oán trách của hắn, đã thế, hắn còn học bộ dáng sư phụ, không thèm quan tâm đến tôi, phẩy áo bỏ đi mất. Ông trời ơi, tại sao ai cũng không thèm quan tâm đến ta như thế này? Chắc chắn là lão Kim thù ghét tôi, cho nên lão mới cố tình làm cho người nào người nấy, cũng mặc kệ tôi hết mà.

Dưới sự dẫn dắt của Hoắc Đô, chúng tôi vượt qua hàng trăm chướng ngại, trận địa lợi hại của Tuyệt Tình cốc, không làm kinh động tới tên áo xanh nào, mà vào được bên trong.

Đi được 1 đoạn thì thấy 1 bãi cỏ hình tròn, đường kính hai trượng, xung quanh là các bụi hoa Tình dày đặc, nhiều lớp, tạo thành 1 vành đia hoa Tình rộng tám chín trượng. E là người có tuyệt thế khinh công như sư phụ, cũng không thể nhảy qua, muốn nhảy qua 1 khoảng rộng bằng phân nữa như thế đã khó, ấy vậy mà, lúc này bên trong vành đai hoa Tình, lại có tới hai người. Bên ngoài còn có 5, 6 tên đệ tử áo xanh của Tuyệt Tình cốc.

“Là Lý Mạc Sầu và sư tỷ.” Lục Vô Song vừa nhìn thấy hai người bên trong, thì kinh hoảng la lên.

Bọn đệ tử áo xanh, nghe tiếng quay đầu nhìn lại, nhìn thấy nhiều người đến như vậy, thì hoảng hốt, chạy vọt đi mất.

Lý Mạc Sầu đứng quay lưng lại phía chúng tôi, đang nói gì đó với Hồng Lăng Ba, còn Hồng Lăng Ba sắc mặt tái nhợt, quỳ mọp trên đất, cả người run run. Lý Mạc Sầu lúc này cũng quay đầu nhìn lại, nhìn thấy bọn người chúng tôi, thì ánh mắt trở nên âm lãnh. Cất tiếng cười vang. Sau như sợ chúng tôi ngăn cản, lập tức túm lấy Hồng Lăng Ba, quẳng tới bụi hoa Tình, ngược hướng chỗ chúng tôi đang đứng, rồi phi thân tới đó, chân trái đạp xuống ngực Hồng Lăng Ba, vọt đi, tay phải cắp Hồng Lăng Ba, lại quẳng ra phía ngoài mấy trượng, phi thân qua định đạp lên người Hồng Lăng Ba để nhảy hẳn ra ngoài.

“Vèo, vèo, vút, vút!” Lý Mạc Sầu thân thủ linh hoạt, chỉ 1 chút nữa là có thể thoát ra được bên ngoài, nhưng đột nhiên 2 viên sỏi từ hai hướng khác nhau được bắn ra. Bắn mạnh vào hai chân Lý Mạc Sầu. Thân hình ả đang nhảy lưng chừng giữa không trung, không có chỗ mượn lực. Chỉ có thể giẫm vào người Hồng Lăng Ba. Nhất thời bị tập kích, thì mất đà, rơi xuống.

Bên dưới có hàng ngàn, hàng vạn cái gai hoa Tình, với chất độc chí mạng. Lần này Hồng Lăng Ba cùng Lý Mạc Sâu rơi xuống, cứ tưởng là chết chắc, nào ngờ từ bên ngoài 1 bóng đen lao nhanh tới, mặc cho gai hoa Tình đâm vào da thịt chảy máu, chộp lấy Hồng Lăng Ba đang rơi xuống, còn không chút khách khí, đạp 1 cước vào người Lý Mạc Sầu, khiến cho bà ta rơi mạnh xuống bụi gai.

“Quá Nhi!”

“Trứng Thối!”

“Dương Quá!”

Lục Vô Song, Hoàng Dung đều kinh ngạc trước sự xuất hiện bất ngờ của Dương Quá, mà bật thốt lên. Tôi cũng khồng kìm được bất ngờ mà bật thốt. Dướng Quá, hắn thế mà lại lao vào bên trong vành đai hoa Tình cứu Hồng Lăng Ba. Dương Quá vốn đào hoa, đừng nói với tôi là, giữa hắn và Hồng Lăng Ba cũng có gì đó nha?

“Sư tỷ, sư tỷ!” Lục Vô Song từ nhỏ đến lớn được Hồng Lăng Ba chăm sóc, nay nhìn thấy sư tỷ của mình được Dương Quá cứu ra, vừa bị thương, vừa trúng kịch độc, đau đớn oàn ại nằm trên đất, thì lao đến khóc rống lên.

Tôi nhìn thấy thế cũng nổi lòng trắc ẩn, tạm thời gác lại tò mò, chuyện Dương Quá và Hồng Lăng Ba có tư tình gì hay không? Tiến đến muốn xem xét vết thương cho Hồng Lăng Ba.

“Sư tỷ a, sư tỷ, tỷ đừng chết, tỷ đừng chết… Huhuhu…” Nhưng Lục Vô Song đúng là rất phiền, cứ cản trước mặt tôi.

“Kêu khóc cái gì, nếu không muốn sư tỷ của muội chết, thì tránh ra.” Tôi bực dọc hét lên. Nếu tôi không ngăn cản con nha đầu này sớm, nó mà lắc 1 chút nữa, thì xương Hồng Lăng Ba sẽ rụng ra mất.

“Phải đấy, Tiểu Trình đã từng nói có thể chữa được độc hoa Tình, tức phụ nhi, muội mau tránh qua, cho Tiểu Trình xem xét vết thương của Hồng cô nương.” Dương Quá lên tiếng. Tiểu Long Nữ lúc này cũng đã đến bên Dương Quá, nghe hắn nói, nên cũng gật đầu nói theo: “Quá Nhi đã nói thế, thì chắc chắn không sai.”

Vì thế, tôi mới có thể yên ổn xem xét mạnh tượng của Hồng Lăng Ba. Nhưng…

“Tiểu Trình!”

“Anh Nhi!”

“Trình sư muội!”

“Biểu tỷ!”

Hầu như tất cả các tên gọi của tôi đều được sướng lên cùng 1 lúc, bởi vì, lúc này đây, tôi đã bị Lý Mạc Sầu túm lấy, kéo vào bên trong vòng tròn có vành đai hoa Tình mất rồi.