Tiểu Nam Phong

Chương 36




Sau ngày hôm đó, Nam Nhã không nhắc đến chuyện chia tay với cậu nữa, còn thoải mái đồng ý hầu hết các yêu cầu của cậu, chỉ cần không quá phận. Nhưng mà, không nên chiều chuộng thiếu niên quá, chưa được mấy hôm cậu lại được nước làm tới.

Đêm đó, Nam Nhã đang say giấc thì giật mình tỉnh dậy khi nghe được tiếng gõ kính từ cửa sổ, không cần mở mắt cũng biết được ai đang tác oai, tác quái.

Tài ngụy trang càng lúc càng điêu luyện rồi.

Nam Nhã tự nói với mình, kì thực cô hoàn toàn không muốn để cậu vào phòng, cô chỉ đang sợ cậu nhóc không biết xấu hổ này sẽ khóc lóc ôm sòm khiến hàng xóm tỉnh giấc nên mới mở cửa sổ cho cậu nhảy vào thôi.

Chu Lạc nhảy xuống, nhanh chóng đóng chặt cửa sổ lại, kéo kín rèm, ôm lấy Nam Nhã kéo lên trên giường, một loạt hành động liền mạch lưu loát.

"Hôm nay, em ngủ cùng chị."

Nam Nhã không phải người yếu ớt, nhưng so với lúc mới gặp gỡ vào mùa hè năm ngoài, thì cậu đã cao và khỏe hơn nhiều, chỉ một tay cũng đủ đẩy ngã Nam Nhã, còn cậu vẫn đứng vững tại đó, sau lại đổ người nằm đè lên Nam Nhã, cô hoàn toàn không kịp phản ứng.

Cô muốn đẩy cậu ra nhưng đẩy không được, tức giận thấp giọng mắng cậu, thế nhưng cậu lại càng không biết xấu hổ, chỉ khẽ vuốt ve tóc cô cũng khiến lòng cậu rộn rạo, bàn tay sờ loạn lên lớp váy ngủ mỏng manh, khi vừa chạm vào ngực cô trái tim cậu bất chợt run rẩy, đập thình thịch, không nhịn được khẽ nỉ non:"Đúng là sức hấp dẫn của quả phụ trẻ..."

Nam Nhã nâng một chân đá cậu xuống giường.

Chu Lạc lại xách quần, nhanh chân bò lên, vừa ôm vừa sờ cô. Cậu vốn không thể ngờ rằng, bản tính ban đầu tốt đẹp sau những tháng ngày chung đụng lại càng lúc càng vẩn đục, càng lúc càng chai mặt.

Nam Nhã không thể nhịn được nữa:"Lần sau còn mở cửa sổ cho cậu vào thì chị mang họ của cậu!"

Chu Lạc trầm ngâm, lát sau hỏi lại:"Theo họ của em sao? Nhanh như vậy đã muốn gả cho em rồi?"

Nam Nhã liền nổi giận.

Chu Lạc thấy vậy liền dừng không đùa cợt nữa, nghiêm trang nói:"Không sờ thì không sờ, chỉ ôm ngủ thôi được chưa?"

Nam Nhã nghiêng người sang một bên:"Đừng làm phiền đến chị."

"Không đầu, không đâu." Chu Lạc ngoan ngoãn choàng tay qua lưng cô, nở nụ cười thỏa mãn.

Bình yên nằm bên nhau.

Nam Nhã đang chập chờn sắp ngủ thì cảm giác có một bàn tay đang lén lút cởi nút váy ngủ của cô ra, Nam Nhã giật mình tỉnh giấc, phong cảnh đã lộ ra hơn phân nửa, mũi cậu thiếu niên chôn ở giữa ngực cô, chỉ còn thiếu điều chưa há miệng cắn.

Không biết còn tưởng đứa bé đang đòi bú.

Nam Nhã đưa tay đẩy miệng cậu ra, cảnh cáo:"Chu Lạc!"

Cái này, Chu Lạc còn ủy khuất hơn cả cô:"Có phải chưa từng nhìn thấy đâu? Sao bây giờ lại không cho nhìn, không cho chạm chứ?"

"Cậu..." Nam Nhã lúc này mới nhớ ra chuyện đến suối bơi đêm đông đó, lập tức cảm thấy mặt đỏ đến tận mang tai, cô cũng mặc kệ đúng sai, lại đạp một phát lên người Chu Lạc, thế nhưng lần này cậu không ngã xuống giường.

Chu Lạc vẫn không nhúc nhích thản nhiên cười nói:"Mới vừa rồi em chỉ trêu chị thôi, chứ chị đạp nhẹ hều hều như thế làm sao mà ngã được?"

Nam Nhã cố nhịn:"Chu Lạc, chị cảnh cáo cậu lần cuối, nếu cậu còn lộn xộn nữa, thì mau đi qua ngoài."

Lời này quả thật có chút uy hiếp.

Chu Lạc trầm mặc, không ngọ nguậy nữa. Cậu nằm ngay ngắn lại, dựa vào bên cạnh cô, nói thầm:"Không lộn xộn thì không lộn xộn, dù sao sau này cũng là của em hết!"

Nam Nhã nghẹn họng.

Cậu đưa một ngón tay ra, chọt chọt vào mặt cô, vào ngực cô, vào bụng cô, vào đùi cô:"Chỗ này, chỗ này, chỗ này và cả chỗ này nữa. Đều là của em tất!"

Nói xong không đợi cô đẩy ra, đã vùi đầu vào trong chăn ôm chặt lấy cô.

Nam Nhã tức giận, hít sâu một hơi mới bình tĩnh lại được, nhắm mắt đi ngủ.

...

Tình cảm của hai người càng mặn nồng, nhưng trấn nhỏ lại dấy lên sóng gió.

Vụ án của Từ Nghị tuy đã khép lại từ lâu nhưng nghi vấn xoay quanh Trần Linh vẫn không ngừng phát triển. Trần Linh bị nghi ngờ nhiều nhất nhưng lại thoát được sự trừng trị của pháp luật. Luật pháp bpr qua nhưng nhân tâm vẫn không chịu buông, đến tận lúc này, lời đồn đại vẫn cứ lan truyền. Rượu là do Trần Linh chuẩn bị, cô ta lại tằng tịu với Từ Nghị nhiều năm, làm sao không biết chuyện Từ Nghị dùng thuốc an thần?

Dần dần có người lại nói rằng cảnh sát tìm được hộp thuốc trong nhà vệ sinh của Từ Nghị, Trần Linh làm y tá, sao không biết thuốc đó là thuốc gì? Tuy rằng cảnh sát bác bỏ tin đồn tìm được hộp thuốc ấy nhưng không ai chịu tin, thậm chí còn bóng gió nói rằng ba Trần Linh đứng sau bao che con gái, thao túng cảnh sát.

Cảnh sát muốn rửa oan cho Trần Linh, không muốn mang tiếng rằng vì quan hệ mà bao che cho kẻ phạm tội, nhưng lời trách cứ oán giận của dân chúng vẫn cứ nổi lên. Trần Linh lại luôn miệng nói nhân chứng ngụy tạo lời khai giả, rằng hôm đó cô ta không có mặc quần áo đỏ, còn mạnh miệng nói muốn bắt kẻ hãm hại mình.

Nhưng chuyện đã đến mức này, những người lúc trước nén nhịn cam chịu trước lời châm biếm nhục mạ của Trần Linh dành cho họ, giờ đều đem nó trút ngược lại cho cô tam tình cảnh của cô ta chẳng khác gì con chuột trốn trong cống rãnh cả.

Lúc đầu, Chu Lạc chẳng quan tâm đến chuyện này, chỉ một lòng chuyên tâm học hành và gặp Nam Nhã. Trên trấn chất đầy bẩn thỉu xấu xa, nhưng cậu chỉ ở ba nơi: nhà mình, nhà Nam Nhã và trường học. Thuần khiết và tự tại.

Cho đến khi ngoài chợ xảy ra chuyện lớn, không biết Trần Linh làm thế nào mà biết được người đứng ra làm nhân chứng cho cảnh sát, bèn xông vọt vào chợ đòi đối chất với người ta, còn hùng hổ hăm dọa. Giang Tú muốn ngăn cản cũng không được, kết quả làm cho dân chúng trong chợ điên tiết, vây lại đánh cô ta, nhục mạ Trần Linh đã giết người còn giả bộ oan uổng, cố tình nhờ ba cô ta xóa bỏ chứng cớ, còn đổ vạ cho nguyên cáo và nhân chứng, bản tính lẳng lơ dâm đãng còn tỏ ra đạo mạo, không biết xấu hổ hãm hại Nam Nhã.

Đám người vây quanh cứ luôn miệng mắng chửi, bao nhiêu tội danh cứ thế trôi ra tuồn tuột. Lúc đầu chỉ là mắng chửi, sau lại thành ẩu đả. Khu chợ tấp nập biến thành một mớ hỗn độn, tiếng mắng chửi, cấu xé, đánh đập,... Bao nhiêu câu từ tục tĩu bẩn thỉu đều bị lôi ra bằng hết!

Kết quả, đêm đó, Trần Linh uống thuốc độc tự tử.

Là muốn chứng minh bản thân vô tội, hay là sợ tội tự sát, cũng chỉ có mình cô ta biết mà thôi.

Giang Tú khai rằng anh ta ngủ ngoài sofa, đến tận buổi chiều hôm sau mới phát hiện ra xác vợ đã cứng ngắc nằm ở trên giường, hai mắt mở to, miệng sùi bọt mép.

Cùng ngày xảy ra vụ án, Giang Tú cũng đã xảy ra xô xát với Trần Linh nên cảnh sát cho mời anh ta đến trụ sở điều tra, nhưng cuối cùng vẫn thả về. Bệnh viện vì tác phong làm việc mà sa thải anh ta, Giang Tú không thể chịu đựng được sự xem thường và dị nghị của dân chúng nói vợ anh ta không chỉ lẳng lơ đĩ thõa mà anh ta cũng chẳng phải loại đứng đắn gì, thực chất là kẻ tiểu nhân, còn nghi ngờ anh ta đầu độc Trần Linh. Giang Tú không chịu nổi áp lực, tinh thần sa sút, suốt ngày thẫn thờ, chẳng mấy chốc bên phía nhà thông gia đã đưa anh ta về quê sống.

Trên trấn nhỏ liên tiếp xảy ra những chuyện không hay, làm cho bầu không khí trở nên u ám quỷ dị.

Chu Lạc nhìn Trần Quân ngồi ở trong phòng chơi điện tử hồi lâu, không lên tiếng. Cậu cảm thấy giờ có an ủi cũng vô ích, đang định đứng lên đi về thì Trần Quân lại bật khóc:"Chị tớ chết oan, chị ấy bị oan mà! Bọn họ đều vu oan cho chị tớ, toàn nói lời giả tạo! Tớ hận bọn họ! Tớ hận tất cả những người trên trấn này!"

Mà Chu Lạc từ lâu đã không còn quen biết gì với những người sống bên cạnh mình nữa rồi, không biết mỗi một câu một lời họ nói ra là có mục đích gì, muốn đạt được kết quả gì, hoặc có từng nghĩ đến sẽ tạo thành hậu quả gì hay không?

Không biết, cậu thực sự không nghĩ ra.

Hôm đó Trần Quân khóc rất lâu, Chu Lạc trong lòng cũng khó chịu, về sau nhắc đến chuyện này với Nam Nhã, cô khẽ thở dài một hơi:"Trước đây nghe mẹ chị nói, điểm khác biệt giữa người và động vật chính là, con người dùng lời nói để biểu đạt yêu thương, nhưng chị lại cảm thấy, họ đang dùng lời nói để tổn thương lẫn nhau."

Không có con người thì những điều đó cũng không tồn tại nữa. Mọi chuyện nhanh chóng chìm vào quên lãng.

Chu Lạc cũng từng hoang mang trước vụ án của Trần Linh, vì sao cô ta lại bịa đặt vô căn cứ, nói Nam Nhã muốn quay lại với Từ Nghị, vì sao đến nhà tình nhân gian díu lại mặc đồ đỏ nổi bật như vậy? Và điều quan trọng nhất đã bị mọi người lãng quên là, động cơ cô ta giết Từ Nghị là gì?

Nhưng thuận theo cái chết của Trần Linh, Giang Trí hóa điên, mọi chuyện đều trở nên vô nghĩa.

...

Chớp mắt đã đến đầu tuần tháng sáu, còn một tháng cuối cùng nữa là đến kỳ thi đại học. Tiết trời nóng bức khiến người ta chẳng muốn động tay làm việc gì. Lâm Quế Hương lo lắng cho chuyện học hành của con trai, cứ bồn chồn không yên, bèn lắp máy điều hòa trong phòng cậu, để Chu Lạc thoải mái ôn tập ngủ nghỉ.

Chu Lạc cũng thoải mái sử dụng, buổi tốis tập trung học hành hơn, ngủ cũng dễ chịu hơn, tuy rằng mỗi đêm đều nhớ tới Nam Nhã, nhưng cậu thiếu niên phân biệt rất rạch ròi. Nếu như điểm thi đại học lần này không được tốt thì tất cả những lời cậu đã hứa với cô đều trở thành nói láo, cậu không muốn mình trở thành kẻ ba hoa, không muốn Nam Nhã thất vọng, cậu quyết tâm muốn dẫn Nam Nhã đi.

Chỉ là thỉnh thoảng vẫn không nhịn được, cứ cách mấy ngày lại lén lút trèo cây mò vào phòng ngủ Nam Nhã. Cô cũng không đuổi cậu đi, nhưng trong đầu luôn nhớ đến kì thi sắp tới của cậu.

Có đêm Nam Nhã mở cửa sổ cho Chu Lạc vào, hơi chần chừ, ngừng một giây, nhìn cậu lăn lộn trên giường, không nhịn được trách mắng:"Cứ suốt ngày chạy đến chỗ chị thì thời gian đâu mà học nữa?"

Chu Lạc nghiêng người sang một bên, đưa tay chống má:"Vẫn xếp thứ nhất, chị còn muốn nói gì nữa không?"

Nam Nhã thoáng chốc câm lặng.

Chu Lạc thấy thế, nở nụ cười đắc ý, đưa tay kéo cô ngồi xuống giường, mặt tươi như hoa:"Học hành chủ yếu dựa vào cái đầu nhạy bén, yên tâm sau này con chúng ta nhất định sẽ rất thông minh, điều này em có thể khẳng định chắc chắn!"

Nam Nhã nhéo cậu một cái, Chu Lạc vùi mặt xuống gối, khẽ rên đau.

Nam Nhã cười:"Đầu óc toàn chứa mấy thứ linh tinh, chưa học xong đã nghĩ đến chuyện con cái."

Chu Lạc ngẩng đầu kháng nghị:"Sao lại không thể nghĩ chứ? Em đã lên kế hoạch trong năm năm tới rồi, có mục tiêu mới có động lực để phấn đấu."

Nam Nhã giật mình:"Còn tính đến năm năm tiếp theo? Cậu phấn đấu cái gì?"

Chu Lạc nósi:"Đương nhiên là phấn đấu vì chị rồi. Chị nghĩ xem, năm năm sau em sẽ tốt nghiệp đại học, lúc đó có phải nên sinh con rồi không? Nhưng với năng lực của em, khẳng định không cần năm năm cũng khiến chị có thai được. Chị yên tâm, chỉ cần em lên đại học, sẽ đi làm thêm kiếm tiền, quyết không bạc đãi chị cùng con chúng ta đâu..."

Nam Nhã:"Câm miệng!"

Chu Lạc ngồi bật dậy:"Đừng nóng, đến cả tên con em cũng nghĩ ra rồi! Gọi là Chu Nam, con trai hay con gái đều đặt tên này đuược, mà quan trọng nhất là..." Cậu cực kì hưng phấn, hai mắt sáng long lanh nhìn cô chằm chằm:"Chị thích thơ ca như vậy, chắc chắn biết khúc dạo đầu trong Kinh Thi chính là "Quốc Phong Chu Nam" mà!"

Nam Nhã trừng mắt lườm cậu:"Thôi ngay, lảm nhảm linh tinh!"

Chu Lạc vẫn chưa chịu dừng:"Haizzz, tên của chị cũng lấy từ câu "Dĩ Nam Dĩ Nhã" trong Kinh Thi mà."

Nam Nhã sửng sốt:"Sao cậu biết?"

Chu Lạc kiêu hãnh:"Chuyện gì của chị mà em không biết? Hơn nữa chị còn là Nhã Nhã của em, con chúng ta sẽ là Chu Nam, hay lắm, chị không cảm thấy Chu Nam..."

"Dừng! Đi ngủ!" Nam Nhã nằm lên giường, cố ý đạp Chu Lạc một cái, không mạnh nhưng cậu cố tình làm quá lên, la lối om sòm.

Nam Nhã nằm xuống, nghiêng người đưa lưng về phía cậu, chậm rãi buông nắm tay ra, lòng bàn tay đầy mồ hôi, đưa tay sờ ngực, trái tim đang đập loạn như muốn nhảy ra. Cậu chỉ nói luyên thuyên mấy câu mà cô đã hồi hộp như vậy rồi, đúng là điên mà!

Đêm hè khô nóng. Quạt điện thổi vù vù, Chu Lạc cảm thấy làn gió lạnh lướt qua thân thể cậu nhưng không sao thổi được ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng cậu.

Những tâm tư méo mó lệch lạc nảy sinh trong đầu cậu thiếu niên càng lúc càng nhiều, nơi nào đó đã căng trướng, thiếu niên mười bảy mười tám tuổi nào nhịn được chuyện này, ở trên giường uốn tới ẹo lui. Được một lúc, cậu chậm rãi quay đầu lại, thấy bóng lưng cô, váy ngủ màu trắng che đi thân thể mềm mại lả lướt, gió thổi qua, lúc dính chặt lúc buông lơi.

Trong lòng Chu Lạc như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò, lặng lẽ xoay người.

"Còn lộn xộn nữa chị đá cậu xuống giường đấy!" Thanh âm của Nam Nhã nhàn nhạt vang lên.

Chu Lạc sững sờ rồi lại bật cười:"Chị có mắt ở sau gáy à? Đưa em xem thử một chút."

Vừa nói cậu vừa đưa tay luồn vào trong tóc cô, da đầu Nam Nhã tê rần, quay đầu lại trừng mắt tức giận.

Chu Lạc hoàn toàn không sợ chết, nhướn người cọ lên cổ cô, thấp giọng thủ thỉ:"Chị, dạo này em học hành rất chăm chỉ."

"..." Nam Nhã đang đoán xem cậu muốn giở trò gì, Chu Lạc không phải dạng nằm trên giường tùy tiện nói chuyện học tập cho cô nghe được.

"Chị xem, lần thi này em lại đứng đầu, cách người xếp thứ hai những 15 điểm."

"Vậy nên?"

"Chị phải thưởng gì cho em chứ?"

Tay cậu luồn vào trong váy ngủ của cô, mới đụng vào da thịt trơn láng đã bị Nam Nhã bẻ ngón tay kéo ra ngoài. Chu Lạc gào khóc mếu máo, lăn lộn như bị chọc tiết.

Nam Nhã nghiêm giọng:"Con kêu nữa thì lần sau đừng tới, dù sao cũng sắp thi rồi, cậu ở nhà nghỉ ngơi sẽ tốt hơn, đến đây toàn đùa giỡn thôi."

Chu Lạc lập tức im miệng, ngoan ngoãn nhắm mắt.

Mới yên tĩnh được một lát, đột nhiên quạt điện ngừng quay.

Chu Lạc liếc mắt ra ngoài cửa sổ thăm dò, nói:"Bị mất điện à?"

Nam Nhã không để ý tới cậu, vì hễ trả lời cậu là cậu không ngừng nói được.

Nhưng tài tự biên tự diễn của cậu thiếu niên hình như càng ngày càng nhuần nhuyễn.

Chu Lạc trở mình nói:"Em nóng quá, chị có nóng không? Để em giúp chị làm mát nhé?" Vừa nói vừ đưa miệng đến cổ áo cô thổi phù phù.

Nam Nhã:"Cậu dám?"

Nhưng Chu Lạc lại vỗ cái bốp, con muỗi đang bay vo ve bên tai cô chết ngắt, cậu khẽ cười trong bóng tôi:"Này, chị nghĩ đi đâu thế?"

Nam Nhã nói:"Chị nghĩ sai sao? Đầu không nghĩ thì tay không động. Trong đầu cậu chứa cái gì đều bọc lộ hết qua hành vi của cậu rồi, không nóng mới lạ đấy!"

Chu Lạc cười:"Em nghĩ mấy chuyện chị nghĩ đó."

Nam Nhã lười đôi co với cậu:"Thấy nóng thì về nhà mà ngủ!"

Chu Lạc lại xoay người sang chỗ khác:"Em mệt rồi, không đi nổi nữa."

Nam Nhã biết không thể nói lại cậu, bèn dứt khoát không nên tiếng nữa, nhưng dần dần, cô cũng cảm nhận được cái nóng oi bức của đêm hè.

Bỗng nhiên từng đợt gió nhẹ nhàng thổi qua, Chu Lạc cầm quạt nan phe phẩy quạt cho cô. Nam Nhã không quay người lại, cũng không có ý từ chối, cứ để mặc cậu chậm rãi quạt.

Từng làn gió mát mẻ thổi qua, khoan khoái dễ chịu hơn nhiều, nhưng cô vẫn không thể chợt mắt.

Đêm dần khuya, cuối cùng, tốc độ của cái quạt cũng chậm dần, nhẹ đi, cánh tay của cậu thiếu niên rũ xuống, khoác lên trên hông cô, một giây im lặng, sau đó lại như phản xạ có điều kiện, choàng dậy nâng tay phe phẩy quạt.

Nam Nhã không nhịn được khẽ cười, nhưng không phát ra âm thanh nào.

Cô nhẹ nhàng lấy quạt trong tay cậu ra, chậm rãi xoay người đối diện cậu, ôm lấy cậu thiếu niên đã ngủ say.

Nhắm mắt lại, cõi lòng an tĩnh dị thường.