Ban đầu Phó Tinh Thần không thể lý giải ý tứ trong câu nói của Giang Dạ.
Không lý giải được, liền cảm thấy câu nói này quá khó hiểu.
Cô nhíu nhíu mày, trong đầu thậm chí nghĩ đem vấn đề này ra hỏi.
Một giây trước khi mở miệng, cô muốn suy nghĩ cẩn thận trước.
Ý Giang Dạ chỉ, đại khái là cuộc điện thoại khi nãy của Cố Niên.
Lời nói của Cố Niên còn vang ở bên, khóe miệng Phó Tinh Thần cứng đờ, hòm thuốc thậm chí không khép lại, đã có phản xạ có điều kiện bật dậy.
Động tác của cô rất nhanh, lúc đứng dậy ghế dựa đổ xuống mặt đất, ban đêm yên tĩnh, âm thanh ma xát có vẻ chói tai.
Phó Tinh Thần xoay người muốn đi, kết quả chân còn chưa nhấc, eo đã bị người đàn ông ở sau ôm lấy nhấc lên —— lấy một tư thế cực kỳ quỷ dị một lần nữa ngồi trở lại ghế.
Cánh tay Giang Dạ rất nóng, hai cánh tay đặt bên hông cô, cách một tầng vải, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ truyền tới.
Hô hấp Phó Tinh Thần rối loạn, một mặt do nhiệt độ, còn nguyên nhân khác không thể lý giải.
Phó Tinh Thần không có thời gian làm rõ, cô nhìn Giang Dạ, cố gắng bình tĩnh hô hấp, sự bình tĩnh trong ánh mắt của Giang Dạ lập tức nổi lửa: “Giang Dạ, anh bình tĩnh một chút.”
Giang Dạ nhìn cô, không nói chuyện.
Phó Tinh Thần cảm thấy không được, chính mình có khả năng bị Giang Dạ mê hoặc.
Cô lần thứ n đem hô hấp thả chậm, không dám lộn xộn, “Anh trước tiên buông tôi ra.”
Phó Tinh Thần bộ dáng đặc biệt đứng đắn, ngữ khí nói chuyện như muốn cùng Giang Dạ giao lưu nhân sinh.
Thật là ngốc đến đáng yêu.
Giang Dạ cong khóe môi, tay ấn eo Phó Tinh Thần lực quả nhiên nhẹ hơn không ít.
Giây tiếp theo, hơi thở Phó Tinh Thần còn chưa phun ra, đã nghẹn ở cổ họng, cô nghe thấy Giang Dạ nói: “Em hôn anh một cái, anh liền buông em ra.”
Lúc Giang Dạ nói lời này, khóe miệng còn mang theo nửa phần cười như có như không, thoạt nhìn không giống như uống say, cũng không giống như là biểu tình khó chịu.
Anh thoạt nhìn đứng đắn—— ít nhất thoạt nhìn là.
Phó Tinh Thần căn bản không có cơ hội lựa chọn.
Cô do dự nửa phút, sau đó từ trên ghế đứng dậy, bình tĩnh hô hấp.
Vì không bò cả người qua, đôi tay cô chống ở mép giường, chỉ là miệng vừa gặp phải sườn mặt Giang Dạ, anh đột nhiên quay người.
Phó Tinh Thần tránh né trễ, cái hôn kia liền rơi lung tung, rồi lại chuẩn xác vô cùng mà dừng ở khóe miệng Giang Dạ.
Vốn dĩ nghĩ chỉ hôn nhẹ một cái, bởi vì đương sự sửng sốt một chút, nên không lập tức kết thúc.
Chờ Phó Tinh Thần phản ứng lại, bả vai cô đã bị Giang Dạ ấn về phía anh.
Giang Dạ hôn một đường xuống phía dưới, từ miệng đến cằm, lại đến xương quai xanh, rất nhanh liền đến nút thứ nhất của chiếc áo ngủ kín mít của Phó Tinh Thần, anh tạm dừng nửa giây, sau đó ôm Phó Tinh Thần xoay người, đem cô đẩy ngã ở trên giường lớn.
Đại não Phó Tinh Thần dừng hoạt động, như là thứ gì nổ tung, trắng xóa một mảnh.
Tư thế Giang Dạ vẫn là đang ôm cô, toàn bộ trọng lượng cơ thể anh đều đè ở trên người cô.
Phó Tinh Thần có chút thở không nổi, nhẹ nhàng cọ một chút, giọng nói Giang Dạ vang lên ở bên tai: “Đừng nhúc nhích.”
Âm thanh anh khàn khàn trầm thấp, Phó Tinh Thần cũng không phải trẻ ba tuổi, biết là chuyện sẽ xảy ra thật sự nên không dám lộn xộn.
Giang Dạ cũng không động đậy, chỉ yên tĩnh mà nhẹ ôm cô.
Sau một lúc lâu, lúc Phó Tinh Thần cho anh đã bỏ cuộc, nút áo ngủ đột nhiên bị anh mở ra.
Phó Tinh Thần: “……”
Đậu má, cảm tình nhân gia cho cô thời gian nghỉ ngơi!
Giang Dạ đầu tóc có chút lộn xộn, cọ ở trên cổ Phó Tinh Thần, mang theo cảm giác tê tê dại dại, Phó Tinh Thần có chút chịu đựng không được mà tránh đi.
Sau cô lại có chút không thể, lúc này trừ bỏ mặt đỏ tim đập, thế nhưng cô ngoài ý muốn không có kháng cự.
Thậm chí có như vậy, Phó Tinh Thần cảm thấy người bị mất trí không phải Giang Dạ, mà là chính là cô.
Môi Giang Dạ rất nóng, ngón tay dọc theo hàng nút vẫn luôn đi xuống dưới, rất nhanh đã mở được ba nút, mở đến nút thứ tư, ánh mắt anh tối lại, thanh âm cũng thấp hơn không ít: “Không có mặc?”
“……”
Phó Tinh Thần theo bản năng giơ tay chắn, áo trên người được mở rộng, lộ ra xương quai xanh cùng da thịt trắng nõn.
Trong phòng chỉ còn ngọn đèn ngủ, rọi vào trên người hai người, quanh thân là một tầng cam vàng ấm áp.
Tầm mắt Giang Dạ từ ngực Phó Tinh Thần hướng lên, sau đó ở bả vai phải thấy được dấu răng nhợt nhạt.
Dấu răng không sâu, hẳn là qua hai ngày có thể lặn đi xuống.
Giang Dạ không tiếp tục, ngón tay nhẹ nhàng chà sát dấu răng kia, sau đó ngẩng đầu nhìn cô: “Có đau không?"
Môi anh mang sắc đỏ, còn mang theo một tầng nước khiến người ta mơ màng, Phó Tinh Thần tùy tay bắt một cái gối mềm liền ném qua, “Giang Dạ, không phải anh nói thận anh không tốt sao?”
Giang Dạ hỏi lại, “Anh nói khi nào?”
Phó Tinh Thần đột nhiên liền tìm không được lời nào phản bác, mặt cô có chút hồng, toàn thân đều nóng lên, mặt còn nóng hơn, nói không chừng lấy cho cô một cái gương lại đây, cô có thể thấy được màu đỏ từ mặt mình toát ra.
Hô hấp hai người đều có chút khó khăn, eo Phó Tinh Thần còn bị Giang cánh tay Dạ gắt gao ôm lấy, anh hơi dùng một chút lực, eo Phó Tinh Thần đã bị nhấc lên, sau đó cùng thân thể người đàn ông dán vào nhau.
Phó Tinh Thần không tự giác khẽ hừ một tiếng, phản ứng lại, cô đã dứt khoát trực tiếp há mồm cắn ở trên vai Giang Dạ.
Dùng sức không tính lớn, lại cách một tầng vải, cảm giác đang cào ngứa.
Động tác Giang Dạ cứng đờ, sau một lúc lâu mới quay đầu ở trên vành tai Phó Tinh Thần nhẹ nhàng hôn một chút.
Giây tiếp theo, trên người Phó Tinh Thần không hề phòng bị mà rơi xuống, ngay sau đó có một cái chăn được ném lại đây che trên người cô.
Giang Dạ nhìn cũng chưa liếc nhìn cô một cái, nhấc chân đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, rất nhanh liền truyền đến nước chảy.
Phó Tinh Thần ở trên giường nằm vài phút, sau đó bước chân không có lực bước vào phòng tắm khác.
Nóng bức người, Phó Tinh Thần nghĩ tới kết quả xấu nhất, chẳng qua lần này hỏa tới rồi, cuối cùng vẫn không thiêu cháy.
Phó Tinh Thần từ trong phòng tắm đi ra, Giang Dạ đang ngồi ở mép giường sấy tóc.
Bước chân cô dừng lại, không dám đi về phía trước, vừa muốn xoay người đi một căn phòng khác, Giang Dạ đã kêu cô lại: “Lại đây.”
Phó Tinh Thần không nhúc nhích.
Đưa dê vào miệng cọp, việc làm này cô không dám làm lại lần thứ hai.
Cho dù cô đối với Giang Dạ cũng không có bài xích như vậy.
Giang Dạ tùy tay đem khăn lông ném ở một bên, sau đó ngẩng đầu nhìn cô: "Anh không chạm vào em.”
Phó Tinh Thần vẫn không có động tác.
Giang Dạ câu môi cười cười, “Chân chặt đứt, sau này làm sao nuôi được em?”
Trên mặt Phó Tinh Thần nóng lên, tầm mắt không tự giác mà rơi xuống bộ vị nào đó của Giang Dạ. Không thấy được cái gì dị thường mới nhấc chân đi tới.
Cô tắm đầu, hiện tại tóc còn ướt lộc cộc mà đáp trên vai, vốn dĩ sườn mặt đã lau khô bây giờ đã dính đầy bọt nước.
Phó Tinh Thần mới vừa đi đến bên người Giang Dạ, đã bị anh nắm tay lôi kéo té lên trên giường, không tới nửa phút, máy sấy “Ong ong” vang lên.
Động tác Giang Dạ thực nhẹ, một tay ôm lấy cô khẽ tựa vào trong lồng ngực của mình, giọng nói của anh cũng thực nhẹ, hơi không chú ý sẽ có khả năng không nghe thấy, “Vừa rồi có sợ không?”
Nói thật, Phó Tinh Thần khẩn trương, hơn sợ hãi.
Bất quá đáp án này có chút khó mở miệng, Phó Tinh Thần làm bộ cái gì cũng chưa nghe thấy, không có trả lời vấn đề này.
Giang Dạ cười một chút, một lúc lâu cũng không mở miệng nữa.
Tóc thổi khô bảy phần, Giang Dạ đem máy sấy đóng lại.
Phó Tinh Thần còn khẽ tựa vào trên vai, đột nhiên mở miệng nói câu: “Giang Dạ, anh không hỏi em thích ai sao?”
Giang Dạ dừng một chút, gần một giây, sau đó lại thong thả ung dung mà kéo ngăn kéo ra thả máy sấy vào.
“Em nhớ rõ lúc ba mẹ ly hôn, em mới chín tuổi, sinh nhật mười tuổi vừa qua khỏi không lâu, mẹ em liền mang em tới Tây Thành, đó là lần đầu tiên em thấy Hoắc Cận Sơ.”
Giang Dạ không ra tiếng đánh gãy cô.
“Chú Hoắc lúc ấy còn dặn dò anh ta không được khi dễ em, anh có khả năng không nghĩ tới, lúc học sơ trung em không thích học tập, rất nhiều bài tập đều trực tiếp ném cho Hoắc Cận Sơ thay em làm.”
Chỉ chớp mắt, đã qua nhiều năm như vậy.
Phó Tinh Thần: “ Lúc em cùng Kỷ Thần Viễn chia tay, anh ta còn thay em đi giáo huấn Kỷ Thần Viễn, kết quả ngày đó trên mặt hai người họ đều bầm tím, ngày hôm sau em liền mua vé máy bay đi Mỹ.”
Khi ấy Phó Tinh Thần nghĩ cực kỳ đơn giản —— không muốn đối mặt Kỷ Thần Viễn, không dám đối mặt với Hoắc Cận Sơ.
Quan hệ cô cùng Hoắc Cận Sơ, từ rất sớ, đã sớm thay đổi tính chất.
Không phải trong lòng không biết, mà là trong lòng đều biết rõ ràng, cố tình ở trước mặt mọi người sắm vai anh em tình thâm.
Không phải bởi vì quan hệ trên pháp luật, mà bởi vì Phó Tinh Thần nhận rõ một sự thật.
Có khả năng Hoắc Cận Sơ cũng thích cô, chẳng qua phân thích này, bị những chuyện quan trọng thay thế, cô cũng chỉ có thể lui về phía sau.
Mà hai người kia, ở chỗ Hoắc Cận Sơ xác minh mà biết sự thật, mà Phó Tinh Thần, cho tới bây giờ cô còn chẳng hay biết gì.
Hô hấp cô chậm lại, đôi mắt cũng chậm rãi nhắm lại, cuối cùng chỉ lộ ra tới một khe hở nhỉ, có ánh sáng từ bên trong đổ ra, cô cong môi cười một chút, vừa muốn nói, liền nghe được giọng nói của Giang Dạ phát ra trên đỉnh đầu.
“Cho nên em tắm rồi bình tĩnh lại, bắt đầu dùng người đàn ông khác tới kích thích anh?”
Thanh âm Giang Dạ nhàn nhạt, lúc nói chuyện hô hấp dừng ở cái trán của cô “Tiểu mỹ nữ, kiên nhẫn của anh không nhiều lắm.”