Tiểu Mỹ Nữ

Chương 17




Lời của Đường Mộ Bạch không khoa trương một chút nào.

Tính tới bây giờ,cô đã đụng xe bốn lần rồi

Lần đầu tiên là 5 năm trước, bởi vì tài xế ngủ quên khi lái xe, cô vượt qua xe taxi đâm trúng đuôi một chiếc xe vận tải, tay trái thiếu chút nữa bị tàn phế

Lần thứ hai liền tốt hơn nhiều rồi, Phó Tinh Thần lái xe đụng vào vòng bảo hộ ở đường quốc lộ, vòng bảo hộ bị đâm không nỡ nhìn thẳng, cô lúc ấy không bị gì, chẳng qua lần đó bằng lái bị thu về và tiêu hủy.

Lần nữa là đụng phải xe của Giang Dạ …… Lần này lợi hại hơn, không những đụng xe, người trực tiếp còn ngất.

Đường Mộ Bạch nhìn Giang Dạ một cái, “Đau lòng?”

Giang Dạ lười đến phản ứng với anh ta, tay mới vừa lấy bật lửa, liền thấy được trên vách tường dán “Cấm hút thuốc”, anh dừng tay nửa giây, sau đó thu trở về.

Bác sĩ kiểm tra thân thể của Phó Tinh Thần rất nhanh đã cầm phiếu xét nghiệm tới, Đường Mộ Bạch tiếp nhận, rũ mắt quét nhìn các mục số liệu, sau đó nhìn về phía Giang Dạ: “Tuột huyết áp.”

Giang Dạ “Ừ” một tiếng.

Đường Mộ Bạch: “Tam ca, anh lãnh đạm như vậy, sẽ không tìm được bạn gái đâu".

Giang Dạ liếc anh ta một cái, Đường Mộ Bạch không để ý mà nói tiếp:" Anh nên học tập theo Kỷ Thần Viễn, như vậy phó tiểu muội mới thích.”

Đường Mộ Bạch cảm thấy kiến nghị này rất có ích.

Rốt cuộc nhiều năm như vậy, Phó Tinh Thần cũng chỉ có một người bạn trai.

“Đường Mộ Bạch, sao cậu có thể nói nhiều như vậy?”

"Em cũng chỉ muốn tốt ——”

Giang Dạ không chút để ý mà hút thuốc, sau đó giơ tay nhìn đồng hồ, tự động xem nhẹ lời anh nói: “Công ty còn có việc, anh đi trước.”

Đường Mộ Bạch nhướng mày, nửa phút qua đi, thẳng đến khi Giang Dạ đi xuống lầu, anh ta mới đem tầm mắt chuyển đi, dừng ở người bên cạnh người, “Nói đi.”

Tiểu hộ lý vừa rồi nhìn anh chằm chằm, đôi mắt đều mệt muốn rút gân, kết quả người này một cái liếc mắt cũng không cho cô.

Nản lòng thoái chí, thình lình nghe thấy người khác hỏi mình, tiểu hộ lý kinh ngạc nửa giây, vội vàng đem lời viện trưởng nói truyền đạt cho Đường Mộ Bạch: “bác sĩ Đường, viện trưởng vừa gọi anh……”

Lúc Phó Tinh Thần tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã sầm tối.

Còn một chai glucose chưa truyền xong,cô động đậy một chút, mu bàn tay liền truyền đến cảm giác đau đớn.

Phòng bệnh nhìn rất buồn, cửa sổ đóng lại, thậm chí đèn cũng không bật.

Phó Tinh Thần ở trong bóng tối nằm một lúc lâu, cũng không biết qua bao lâu, có người đẩy cửa tiến vào.

Ánh sáng bên ngoài hành lang theo vào, đem bóng người nọ kéo thật dài.

Ngay sau đó, phòng đèn được bật lên, người nọ trở tay đóng cửa lại, nhấc chân đi tới.

Phó Tinh Thần đã thấy được ánh sáng.

Cô giơ tay che mắt,trong mắt không che dấu được kinh ngạc: “Ai nói cho anh?”

Lúc này, cô không nghĩ tới Hoắc Cận Sơ lại ở đây.

Thân thể Phó Tinh Thần còn rất mỏi, tuột huyết áp còn chưa dứt.

Hoắc Cận Sơ mở miệng trước, đem bình nước vặn nhỏ lại: “Chỉ bị tuột huyết áp thôi sao?.”

Cô không tính toán đem chuyện mình di chuyển xe đang lúc tuột huyết áp sự nói cho anh ta nghe.

Ánh mắt Hoắc Cận Sơ không đúng lắm, hầu kết giật giật, lúc Phó Tinh Thần đang suy nghĩ,anh ta mở miệng hỏi: “Chạm vào xe?”

“……”

Phó Tinh Thần chạm vào xe, đối với Hoắc Cận Sơ là điểm tối kỵ.

Trầm mặc một lúc lâu, Phó Tinh Thần rũ mí mắt xuống, tầm mắt dừng ở tay trái của mình.

Làn da trên cổ tay tinh tế nõn nà, loáng thoáng có thể nhìn thấy một vết sẹo dài hai đến ba centimet.

“Chắc anh cũng nhớ rõ tại sao tôi không được chạm vào xe?”

Đáy mắt cô thanh triệt, ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ: “Anh trai, anh nói xem nếu trước kia tay tôi bị phế hoàn toàn thì sẽ thế nào nhỉ?”

Phó Tinh Thần mỗi lần kêu hắn là " Anh trai”, tựa như có một cây kim đâm vào trong lòng hắn.

Không lưu lại dấu vết,nhưng lại nhói đau.

Ánh mắt Hoắc Cận Sơ nhoáng lên, khóe miệng giật giật, Phó Tinh Thần liền giơ tay để ở bên miệng, hơi hơi mỉm cười: " Anh không phải luôn muốn biết lý do tôi và Kỷ Thần Viễn ở bên nhau sao?”

Anh ta nhìn cô một cái thật lâu, vốn dĩ muốn nói nói nháy mắt liền nghẹn ở trong cổ họng.

Phó Tinh Thần tựa hồ không thấy được, cô giật giật thủ đoạn, tiếp tục nói: “Tai nạn xe cộ ngày hôm đó xảy ra vào buổi tối, mẹ tôi cùng chú Hoắc ở trên phi cơ, di động vẫn luôn tắt máy, sau đó bệnh viện gọi cho anh —— kết quả cũng không ai tiếp, cuối cùng không có biện pháp, chỉ có thể liên hệ cái tên gần nhất trong danh bạ Kỷ Thần Viễn.”

Kỷ Thần Viễn là một công tử phong lưu phóng đãng, không biết mấy ngày hôm đó giở thủ đoạn gì,hai ba ngày đều gọi điện quấy rầy cô.

Mỗi ngày không dưới năm cuộc điện thoại, cứ như vậy trở thành người liên lạc nhiều nhất trong điện thoại của cô.

Phó Tinh Thần giương mắt nhìn anh ta, khóe miệng dương độ cung nhất định, tựa hồ như kể lại câu chuyện không liên quan đến mình: “Tim mẹ tôi không tốt, mấy ngày đó tôi không dám nói cho bà ấy, cho nên bà ấy về nước mới biết được sự việc.”

Lúc ấy cô ở Tây Thành không có lấy một người thân,thời gian ở bệnh viện, nói khoa trương một chút,mỗi ngày đều là đưa mắt nhìn mãi một người.

Một tuần sau Hoắc Cận Sơ mới trở về, mà một tuần ấy, mỗi lần Phó Tinh Thần mở mắt, người nhìn thấy đều là Kỷ Thần Viễn.

Trước kia Phó Tinh Thần luôn cảm thấy, cô cùng Kỷ Thần Viễn ở bên nhau xác suất rất nhỏ

Xác suất nhỏ giống như Sao Hỏa đâm Trái Đất

Từ trước đến nay cô cùng Hoắc Cận Sơ giống nhau, đối người đàn ông phong vân không có nhiều ấn tượng tốt.

Nhưng trong một tuần kia, cô bắt đầu hoài nghi.

Hoài nghi Kỷ Thần Viễn, cũng hoài nghi chính mình.

Được một người cẩn thận tỉ mỉ mà chiếu cố lâu như vậy, nói không động tâm là giả.

Chẳng qua sau khi động tâm không bao lâu, anh ta cùng Trình Miểu đem Phó Tinh Thần cô lừa thật lâu.

Lúc trước, hai người bọn họ, một là bạn thân nhất cô, một người là bạn trai của cô.

Phó Tinh Thần cảm thấy loại sự tình này quá cẩu huyết, nhưng qua một thời gian, bắt đầu cảm thấy sự việc đó rất bình thường.

Kỷ Thần Viễn là kiểu người theo đuổi sự mới mẻ, Trình Miểu có thể đã sớm có tâm tư…… Người duy nhất cô không nghĩ ra chính là Hoắc Cận Sơ.

Phó Tinh Thần hơi rũ đầu, trên trán có vài sợi tóc rớt xuống, chặn nửa sườn mặt, một lát sau, cô mới đem sợi tóc kia nhét sau tai: “5 năm trước lúc tôi hỏi anh không chịu nói, đây hôm nay tôi hỏi lại anh một lần nữa.”

“Nếu lúc trước anh nhận được điện thoại, có thể hay không lập tức trở về?”

Hoắc Cận Sơ như cũ trầm mặc.

Anh ta không nói lời nào, nhưng Phó Tinh Thần đã biết đáp án.

Hồi lâu, cô mới có chút tự giễu mà cười một chút, đem tầm mắt dừng ở cửa: “Trợ lý Từ đã chờ anh nửa ngày,đi đi.”

Hoắc Cận Sơ cau mày muốn nói lại thôi, một lúc lâu, cũng chỉ là nói câu “Nghỉ ngơi cho tốt”, sau đó xoay người ra cửa.

Phó Tinh Thần hô hấp có chút nặng nhọc, đáy mắt có chút nóng lên, một cái nhắm mắt, nước mắt liền rơi xuống.

Lúc 9 giờ Mạc Văn Ngữ mới qua đây.

Cô nàng mang theo phần cháo hải sản đã đóng gói kĩ kàng, còn có một giỏ hoa quả.

Phó Tinh Thần đôi mắt còn có chút hồng, Mạc Văn Ngữ cắn cắn ngón tay, “Cùng Hoắc tổng cãi nhau?”

Cái hay không nói, toàn nói cái dở.

Phó Tinh Thần trừng mắt nhìn cô nàng,nhưng vẫn "Ừ” một tiếng.

Mạc Văn Ngữ sờ sờ cái mũi, đem cháo đổ ra, nghe được Phó Tinh Thần nói câu: “Trì Minh giống như thích Trình Miểu.

“……”

Động tác Mạc Văn Ngữ ngừng lại, ngẩng đầu nhìn qua, “Hôm nay bộ phận quan hệ xã hội đem tin tức anh ta tặng hoa cho cậu xóa sạch.”

Quả nhiên.

Thật ra Trình Miểu muốn đối đầu với cô.

Phó Tinh Thần: “Tớ còn tưởng rằng cô ta chỉ là thích cảm giác đoạt bạn trai người khác,không nghĩ tới cô ta chỉ muốn đoạt bạn trai của tớ.”

Càng nghĩ càng kỳ lạ,giống như căn bản không có lý do gì.

Mạc Văn Ngữ thở dài, nói được nửa thật nửa giả: “Cô ta có thể là ghen ghét cậu lớn lên xinh đẹp, trong nhà lại có tiền, tính tình lại tốt…”

Phó Tinh Thần lúc này mới đem lời nói tiếp nhận: “Che lương tâm để nói chuyện, có phải hay không đặc biệt khó chịu?”

Mạc Văn Ngữ liếc cô nàng, đem cháo đưa tới.

Lời cô nói đều là lời nói thật.

Kỷ Thần Viễn lúc trước khẳng định mắt bị mù, Phó Tinh Thần rõ ràng so với Trình Miểu tốt hơn vạn lần.

“Này, cậu giúp tớ hỏi thăm một chút, sắp tới Trình Miểu có việc gì.”

“Làm sao vậy?”

“Không sao cả,” Phó Tinh Thần giơ tay rút kim tiêm ra, đứng dậy xuống giường, “Chính là không muốn cho cô ta sống quá tốt.”

Mạc Văn Ngữ ở phía sau kêu cô lại: “Cậu đi đâu vậy?”

Phó Tinh Thần giữ cửa, quay đầu hướng Mạc Văn Ngữ chớp mắt cười một chút: “Đi ra ngoài hít thở không khí.”

Phó Tinh Thần mua một lon Coca ướp lạnh, cầm lên sân thượng bệnh viện.

Bây giờ mới 10 giờ đêm, thời gian không tính là muộn, từ chỗ này của bệnh viện nhìn xuống,những chiếc xe trên đường đều biến thành những điểm nhỏ

Trên sân thượng có chút lạnh, Phó Tinh Thần tìm đường chết mà uống một ngụm Coca, cái lạnh trực tiếp thấu tâm từ lòng bàn chân xông lên đại não.

Phó Tinh Thần phản ứng chậm không ít, gần một phút đồng hồ mới chú ý tới ở cách đó không xa có một bóng người đang đứng.

Người đàn ông quay lưng về phía cô, cho nên Phó Tinh Thần nhìn không thấy vẻ mặt của anh ta, chỉ có thể nghe được giọng nói của anh ta nói trong lúc gọi điện, cùng tiếng gió rất nhỏ cùng nhau truyền tới: "Đừng quan tâm đến chiếc di động bị rơi, chỉ không đem người rơi mất là được.”

Bên kia cũng không biết nói gì đó, nam nhân cười khẽ một tiếng: “Là con đầu tư, như thế nào, tưởng diễn sao?”

Phó Tinh Thần nhíu hạ mi, lực đạo trên tay trong lúc nhất thời không khống chế được, “Răng rắc” một tiếng, lon nước bị cô miết đổi hình dáng.

Người nọ hiển nhiên chú ý đến động tĩnh bên này, xoay người nhìn lại đây.

Anh đứng ngược sáng, vẫn là tư thế gọi điện thoại ấy, Phó Tinh Thần thậm chí thấy không rõ mặt anh ta, chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt, so với đèn nê ông phía sau ánh mắt ấy còn sáng hơn.

Phó Tinh Thần đứng ở tại chỗ không có phản ứng, xấu hổ mà đi cũng không được, ở lại cũng không xong.

Do dự nửa phút, người nọ đã cắt đứt điện thoại, nhấc chân đã đi tới.

Mắt Phó Tinh Thần phiếm hồng, đáy mắt còn mang theo sương mù mênh mông hơi nước, cô vừa muốn lui về phía sau, người nọ đã bắt lấy cánh tay cô trước.

Giọng Giang Dạ hơi thấp,thanh âm nặng nề vang lên ở tai cô:“Nói tôi thanh tâm quả dục, là em nhỉ?”