Tiểu Mỹ Nhân Tôi Từng Chọc Ghẹo Dậy Thì Thành Công Rồi

Chương 84: Đoàn tụ




"Bỏ cái này vào rồi sao nữa?" Hoắc Chu đeo tạp dề đứng trong phòng bếp, luống cuống tay chân bỏ chân giò đã được sơ chế vào nồi, sau đó mờ mịt hỏi.

Lạc Thanh Hoài mỉm cười dán vào lưng anh, duỗi tay cầm tay Hoắc Chu, vặn chốt bật bếp: "Đương nhiên là phải bật bếp hầm rồi."

Hoắc Chu "phụt" một tiếng vui vẻ.

Từ trước đến nay, anh chưa từng nấu cơm bao giờ.

Từ nhỏ đến lớn đều là cha mẹ hoặc Lạc Thanh Hoài nấu cơm cho anh, khi bọn họ không ở bên người thì Hoắc Chu liền ăn cơm hộp.

Hiện tại thì không được, dạ dày anh vừa mới trải qua phẫu thuật. Tuy rằng không có trở ngại gì, nhưng dù sao cũng yếu hơn dạ dày người khác một ít, về sau còn phải chăm sóc cẩn thận.

Hơn nữa, cánh tay Lạc Thanh Hoài vẫn còn chưa tốt.

Lại nói tiếp, trước đó thương thế của anh thoạt nhìn rất nghiêm trọng, nằm trên giường không thể động đậy, vẫn luôn là Lạc Thanh Hoài bó một tay chăm sóc anh, đút cơm cho anh. Nhưng cánh tay bị bắn xuyên của Lạc Thanh Hoài kỳ thật còn nghiêm trọng hơn, hiện tại Hoắc Chu đã khá hơn rất nhiều, có thể sinh hoạt giống người bình thường mà thạch cao của Lạc Thanh Hoài vẫn còn chưa bỏ đi.

Kỳ thật dựa theo tình hình của Lạc Thanh Hoài, tốt nhất vẫn là hắn nên tiếp tục đợi ở bệnh viện.

Nhưng hai người ở bệnh viện quá nổi danh, đừng nói tới bác sĩ hộ sĩ, thậm chí có cả những bệnh nhân cùng người nhà nhiệt tình cũng tới thăm bọn họ, tặng đồ cho hai người.

Hoắc Chu cùng Lạc Thanh Hoài không sợ bị người ta xem, nhưng nhận quà thì rất ngại.

Cho nên một khi Hoắc Chu có thể xuất viện thì lập tức rời khỏi. Mà Hoắc Chu xuất viện thì đương nhiên Lạc Thanh Hoài càng không muốn một mình ở lại, cũng một hai phải xuất viện.

Mọi người đều nói "ăn gì bổ nấy", Hoắc Chu lo lắng cho cánh tay của Lạc Thanh Hoài, xuất viện ngày đầu tiên đã khăng khăng phải hầm canh chân giò cho hắn.

Nhưng mà Hoắc Chu cái gì cũng không biết, cầm di động tra công thức trên mạng, đối với những loại lượng từ như "chút ít", "số lượng vừa phải" thật sự không sao hiểu nổi.

Vì thế Lạc Thanh Hoài đang treo một cánh tay đành phải tới chỉ đạo anh.

Thời gian một buổi chiều, Hoắc Chu mua chân giò, xử lý chân giò, chuẩn bị đồ ăn cùng, rõ ràng cũng không làm quá nhiều việc nhưng lại cảm giác mệt muốn choáng váng.

Không phải thân thể mệt mà là loại mệt mỏi khi luống cuống tay chân xử lý việc mình không am hiểu, ngu ngốc đến mức bật bếp cũng phải để Lạc Thanh Hoài cầm tay chỉ đạo, quá đủ mất mặt.

Hoắc Chu hạ tay, muốn đậy nắp lên.

Lạc Thanh Hoài lại không buông tay, mà tiếp tục cầm lấy tay anh đậy nắp nồi, âu yếm đến không nhìn nổi.

Hoắc Chu quay đầu nhìn Lạc Thanh Hoài, lại bị hắn bắt được cơ hội, cúi đầu hôn xuống.

Ngực Hoắc Chu rung động, cẩn thận tránh cánh tay trái của Lạc Thanh Hoài, xoay người dựa lưng vào mặt bàn, vòng tay qua cổ hôn môi hắn.

Từ ngày đột ngột lâm vào hiểm cảnh đến giờ đã qua hơn nửa tháng.

Thời điểm ở bệnh viện, ban ngày phòng bệnh luôn rất náo nhiệt, chỉ có khi đêm khuya tĩnh lặng, hai người mới có thể chui vào chăn hôn nhau một chút.

Nhưng khả năng bởi vì hoàn cảnh không hợp, cũng có thể là thân thể không thoải mái, hai người đến hôn môi cũng rất ít, càng không có nhiều nụ hôn sâu.

Hiện tại trở lại nhà của mình, lửa trong lòng không biết như thế nào đã bị khơi lên.

Bọn họ lần này đều sợ hãi, chân chính tới Quỷ Môn Quan rồi lại vòng về, trong lòng đều có ý niệm điên cuồng cùng cảm xúc mãnh liệt, chẳng qua vẫn luôn chịu áp lực, lúc này lại bị một cái hôn dắt ra.

Hai người hôn nhau một lúc liền quên mất bản thân đang làm gì, tiến vào cảnh giới hoàn toàn quên mình. Tay phải Lạc Thanh Hoài đã luồn vào trong vạt áo Hoắc Chu, mà Hoắc Chu cũng cầm lòng không nổi mà vuốt ve sau lưng hắn.

Đột nhiên cửa phòng bếp bị gõ vài cái thật cẩn thận, Tiểu Thải Hồng yếu ớt đứng ở cửa nói: "Em ngửi thấy mùi khí ga."

Hoắc Chu đột nhiên phục hồi tinh thần, thiếu chút nữa đã điên rồi.

Vừa rồi Lạc Thanh Hoài bật bếp ở mức lớn nhất, là muốn để nước nhanh sôi.

Vốn sau khi nước sôi phải giảm lửa, hầm canh phải để lửa nhỏ, hầm thật lâu.

Ai biết hai người vừa hôn nhau một cái liền quên mất còn có đồ đang nấu, lửa quá mạnh, nước sôi trào ra dập tắt lửa, quả nhiên có mùi khí ga rất nồng.

Hoắc Chu quả thực hận không thể tìm khe đất chui vào, sao anh có thể quên được đồ mình đang hầm chứ? Tại sao có thể quên được Tiểu Thải Hồng cũng đang ở nhà này?

Lại nói tiếp, Tiểu Thải Hồng ngay từ đầu là không muốn tới đây ở.

Vết thương của cậu còn chưa tốt hẳn, bản thân lại không nhà, cũng không muốn ở bệnh viện.

Dù là Hoắc Chu hay là Lạc Thanh Hoài thì đều không yên tâm để cậu ta một mình ở ngoài.

Hơn nữa, Dương đại tẩu là giáo viên, khoảng thời gian này vừa lúc nghỉ hè. Lúc Hoắc Chu nằm viện có nói chuyện với bà, hỏi bà có thể hỗ trợ ghi danh giúp Tiểu Thải Hồng vào trường học chính quy, tham gia thi đại học, giống một thằng nhỏ bình thường mà vào đại học.

Xã hội hiện tại, tóm lại vẫn phải đi học mới có thể tiến xa được. Chứng minh thư của Tiểu Thải Hồng thì cục trưởng Lâm đã đồng ý giải quyết, hiện tại học ở trường học nào mới là vấn đề.

Bằng cấp chính quy nhất của Tiểu Thải Hồng cũng là tiểu học chưa tốt nghiệp, nền tảng quá kém, nhưng tuổi tác cậu ta cũng không nhỏ, đã tròn mười tám tuổi. Ở tuổi này nếu như đi học sơ trung thì có khả năng sẽ phải chịu một ít ánh mắt khác thường. Tiểu Thải Hồng ở những phương diện khác khá tốt, nhưng ở phương diện học hành có khả năng có chút tự ti, như vậy hoàn cảnh rất bất lợi cho cậu.

Nhưng nếu trực tiếp đi học cao trung thì khẳng định cậu ta sẽ theo không kịp.

Dương đại tẩu rất tốt bụng, Hoắc Chu vừa nhắc tới thì bà liền tìm quan hệ, trên cơ bản đã quyết định được, tới học kỳ mới Tiểu Thải Hồng có thể tới trường đi học. Sơ trung cao trung đều được, căn cứ theo thành tích thi đầu vào của cậu ta.

Cho nên Lạc Thanh Hoài thương lượng với Hoắc Chu, quyết định nhận Tiểu Thải Hồng vào nhà mình, tự mình phụ đạo cho cậu ta, tranh thủ ít nhất có thể vào được cao trung.

Vì thế, Tiểu Thải Hồng cứ vậy mà ở lại nhà Hoắc Chu.

Tiểu Thải Hồng không có khái niệm ở chung với người khác, trước khi đi theo Lạc Thanh Hoài vẫn luôn ở một mình. Hiện tại bỗng nhiên xâm nhập vào nhà người khác, chính cậu cũng không được tự nhiên, vẫn luôn cố ý vô tình nỗ lực làm giảm cảm giác tồn tại.

Hoắc Chu ngay từ đầu còn chăm sóc cậu ta, nhưng Lạc Thanh Hoài nói loại chuyện này chỉ có thể dựa vào bản thân chậm rãi thích ứng, càng chăm sóc thì càng không được tự nhiên. Hơn nữa sau đó Hoắc Chu lại vội vàng hầm canh chân giò, bản thân cũng luống cuống tay chân, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Tiểu Thải Hồng.

Lại không nghĩ rằng, lúc này gây ra chuyện xấu hổ đến như vậy.

Hoắc Chu bật lại bếp lửa, phóng mắt ra cửa phòng bếp.

Tiểu Thải Hồng đã biến mất từ sớm, phỏng chừng nếu không phải cậu ta sợ khí ga phát nổ thì căn bản không dám tới gõ cửa.

Hoắc Chu ngẩng đầu nhìn Lạc Thanh Hoài, vốn muốn nói với hắn về sau phải chú ý, hiện tại không phải thế giới hai người, đừng làm cho Tiểu Thải Hồng xấu hổ.

Kết quả Lạc Thanh Hoài vừa vặn cũng đang nhìn anh, trong ánh mắt có một ngọn lửa cháy hừng hực. Tuổi hai mươi đang đúng thời điểm dục vọng mãnh liệt, huống chi gần đây được tẩm bổ nhiều lại không có cơ hội phát tiết, kỳ thật trong lòng Hoắc Chu cũng nóng rực. Lời đến bên miệng nói lại nhịn không được mà nuốt lại, còn mất mặt mà nuốt một chút.

Hoắc Chu không dám ở phòng bếp với Lạc Thanh Hoài lâu, vội vàng đi ra.

Tiểu Thải Hồng ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, làm bộ đang xem TV, trên thực tế nhìn chỗ nào cũng thấy không được tự nhiên.

Nhìn thấy Hoắc Chu đi ra, cậu sợ hãi ngẩng đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt khẽ di chuyển lại vội vàng quay đầu đi.

Hoắc Chu sửng sốt, ngay sau đó phản ứng lại.

Vừa rồi hai người hôn môi kịch liệt như vậy, phỏng chừng môi anh cũng đều sưng lên cả.

Thật sự ngại chết người!

Hoắc Chu ngượng muốn chết, đứng ở cửa phòng bếp tiến lùi đều không được.

Bỗng nhiên, cửa truyền đến tiếng chìa khóa mở cửa.

Đầu óc Hoắc Chu chuyển động, tình huống là như thế nào? Có trộm?

"Hoài Bảo!" Hoắc Chu còn đang ngơ ngác, theo bản năng kêu một tiếng.

Lạc Thanh Hoài lập tức chạy đến trước mặt anh, sau đó bọn họ thấy cửa nhà mở ra từ bên ngoài, cha mẹ Hoắc xách túi lớn túi nhỏ đến.

Mọi người đối mặt, đều ngây ngẩn cả người.

Lạc Thanh Hoài phản ứng lại đầu tiên: "Cha, mẹ, hai người trở về như thế nào vậy? Tại sao lại không gọi điện thoại? Chúng con còn đi đón hai người, nhiều đồ như vậy thì hai người xách về như thế nào vậy?"

Hắn theo thói quen tiến lên, muốn đi xách đồ mới nhớ ra thương thế của mình còn đang gạt cha mẹ.

Cha mẹ Hoắc bị bọn họ lừa xuất ngoại, còn đang trên máy bay thì bên này đã xảy ra chuyện.

Chờ tới khi cha mẹ Hoắc xuống sân bay, bên này cũng đã xử lý xong, chỉ là Hoắc Chu cùng Lạc Thanh Hoài đều đang ở bệnh viện.

Dù sao tiền đã trả, người cũng xuất ngoại rồi, hai người đều không nguy hiểm đến tính mạng, tự nhiên sẽ không nói cho cha mẹ đã xảy ra chuyện gì, để bọn họ ở nước ngoài tiếp tục đi chơi.

Không nghĩ tới hai người họ bỗng nhiên trở về.

"Hoài Bảo, cánh tay con làm sao vậy?" Mẹ Hoắc sợ hãi kêu một tiếng, đồ cầm trong tay trực tiếp rơi xuống đất.

"Không có việc gì, mẹ, thương nhẹ thôi." Lạc Thanh Hoài vội vàng trấn an bà.

Tiểu Thải Hồng yên lặng tiến lên nhặt đồ, cha Hoắc nhìn thấy cũng lập tức hoảng sợ: "Thằng nhóc này tại sao cũng bị thương? Mau ngồi đừng nhúc nhích."

Cha Hoắc có chút trách cứ nhìn về phía Hoắc Chu, lại phát hiện cả người Hoắc Chu thoạt nhìn gầy đi rất nhiều, còn có môi sưng đỏ.

Cha Hoắc là người từng trải, môi sưng đỏ ông còn có thể hiểu, nhưng gầy đi như vậy là sao?

"Chu Chu, con cũng bị thương?" Cha Hoắc hỏi.

Lần này về liền thấy ba bệnh nhân đầy thương tật, tim hai ông bà già cũng muốn đập mạnh.

Hoắc Chu cùng Lạc Thanh Hoài vội mời họ ngồi xuống trước, sau đó tóm tắt đơn giản những việc xảy ra gần đây. Đối với thương thế, cha mẹ không phải người mù, sao có thể không nhìn ra? Cho nên bọn họ cũng không gạt, chỉ là bâng quơ nhẹ nhàng hai câu.

"Để mẹ đi nấu cơm cho mấy đứa ăn." Mẹ Hoắc đứng dậy đi vào phòng bếp.

Hoắc Chu nhìn thấy bà nâng tay liền biết bà đang lau nước mắt, trong lòng vô cùng áy náy, cảm thấy mình vô cùng bất hiếu. Cha mẹ vẫn luôn nhọc lòng vì anh, anh lại không giúp bọn họ được một cuộc sống an ổn. Lần này nói là đưa bọn họ ra nước ngoài du lịch, trên thực tế cũng là một chuyến đi tràn ngập nguy hiểm.

"Chúng ta vốn dĩ cho rằng chúng ta đi ra ngoài chính là giúp được mấy đứa nhất." Cha Hoắc cảm thán, "Không nghĩ tới mấy đứa cũng bị thương, sớm biết thế thì nên trở về sớm một chút, mấy đứa sao có thể gạt được chúng ta chứ?"

Lạc Thanh Hoài kinh hãi: "Cha biết ạ?"

"Nhà cũ cách âm không tốt, mấy đứa trưa hôm đó nói chuyện, chúng ta nghe được ít nhiều." Cha Hoắc thản nhiên, "Sau đó hai đứa làm cho chúng ta xuất ngoại, chúng ta liền đoán được."

Hoắc Chu càng hổ thẹn: "Con xin lỗi, cha."

"Không cần xin lỗi, mấy đứa đều làm rất tốt." Hốc mắt cha Hoắc hơi ướt, "Cục trưởng Lâm đã kể hết chuyện của mấy đứa với chúng ta, ba đứa đều là những đứa trẻ ngoan, cha mẹ hãnh diện vì mấy đứa."

Thì ra là cục trưởng Lâm thận trọng, tối hôm đó lo lắng Long Hạo Kiệt sẽ đánh chủ ý lên người cha mẹ Hoắc nên vẫn luôn theo chân bọn họ liên hệ. Đầu tiên không liên lạc được, ông cũng lo lắng, sau đó lại tra được hai người ra nước ngoài du lịch, trong lòng vẫn rất bất an, sai người cách nửa giờ lại liên hệ một lần.

Cục trưởng Lâm không cần hỏi cũng hiểu tâm tư của hội Hoắc Chu, cho nên liên hệ đến cha mẹ Hoắc cũng chỉ thông báo tin tốt, không nhắc tới vấn đề bị thương.

Chính là bởi vì có điện thoại của cục trưởng Lâm, cha mẹ Hoắc mới yên tâm du lịch nước ngoài.

"Bị thương không sợ." Cha Hoắc dù sao cũng tương đối hào sảng, không muốn thể hiện mặt mềm yếu trước mặt đám Hoắc Chu, "Về sau cha nấu cơm điều dưỡng cho mấy đứa, đảm bảo rất nhanh là có thể tẩm bổ tốt."

Hoắc Chu cùng Lạc Thanh Hoài đều nhẹ nhàng thở ra, Tiểu Thải Hồng vẫn luôn nỗ lực giảm cảm giác tồn tại.

Cha Hoắc nói được làm được, lập tức tới phòng bếp hỗ trợ, hai vợ chồng rất nhanh đã nấu xong một bữa tối phong phú, cứu vớt mặt mũi Hoắc Chu, cũng cứu vớt dạ dày mọi người.

Thời điểm ăn cơm, mọi người không khỏi lại nhắc tới một ít chi tiết. Hoắc Chu không nói nhiều về mình, chỉ nhấn mạnh Lạc Thanh Hoài anh dũng ra sao, lại nhấn mạnh Tiểu Thải Hồng có cơ hội rời đi mà vẫn kiên trì đi theo anh, cuối cùng lại không màng nguy hiểm cứu anh, thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn.

Cha mẹ Hoắc vốn dĩ đã lo lắng Tiểu Thải Hồng chịu ảnh hưởng từ gia đình ruột thịt của mình sẽ không dễ ở chung, hiện tại trong lòng đều tràn đầy cảm kích. Lại nhìn Tiểu Thải Hồng ngoại hình sáng sủa, người cùng ngoan ngoãn, càng nhìn càng thấy thích, ngữ điệu không tự giác mà tràn đầy tình yêu.

Cha mẹ Hoắc đều hay nói, chẳng sợ Tiểu Thải Hồng ít nói chuyện, một bữa cơm này cũng đủ để họ biết được sở thích của cậu. Sau khi ăn xong cơm tối, cha Hoắc đọc thực đơn hôm sau, đồ ăn ba người thích đều được quan tâm. Tiểu Thải Hồng vùi đầu làm bộ uống nước, hốc mắt len lén đỏ.

"Chúng ta trở về đây." Cha Hoắc thu dọn xong phòng bếp, nhìn Hoắc Chu lại nhìn Lạc Thanh Hoài, cuối cùng nói với Tiểu Thải Hồng: "Lão Tam, con đưa chúng ta đi."

Tiểu Thải Hồng còn như lạc vào cõi thần tiên, Lạc Thanh Hoài muốn giúp: "Để con đưa..."

Hoắc Chu giữ chặt Lạc Thanh Hoài, nhẹ nhàng đá chân Tiểu Thải Hồng: "Lão Tam, cha mẹ gọi cậu đó."

Tiểu Thải Hồng:... Tôi là ai? Tôi ở đâu đây? Tôi muốn làm gì?

Hoắc Chu trộm nói cho cậu ta: "Cha tôi thấy Hoài Bảo không sinh được con nên gửi hết hy vọng lên người cậu. Cố lên nha, lão Tam."

Tiểu Thải Hồng cuối cũng vẫn là bước thấp bước cao đi theo cha mẹ Hoắc Chu.

Hoắc Chu vừa mới đóng cửa lại, liền đối diện với ánh mắt chăm chú của Lạc Thanh Hoài.

Lạc Thanh Hoài: "Anh muốn có con?"

Hoắc Chu: "... Không thể có được đâu."

Lạc Thanh Hoài: "Có cũng không sao."

Hoắc Chu: "Hả?"

Lạc Thanh Hoài: "Tuy rằng em không sinh được, nhưng anh có thể thử xem, không nhất định một hai phải chờ Tiểu Thải Hồng. Tiểu Thải Hồng còn phải vội học tập cùng thi đại học, nếu vội sinh con thì áp lực không khỏi quá lớn."

Hoắc Chu: "........."