Tiểu Mỹ Nhân Tôi Từng Chọc Ghẹo Dậy Thì Thành Công Rồi

Chương 83: Ghép giường




Hoắc Chu nghe thấy tiếng động liền mở mắt ra, nhìn thấy trong phòng đầy người đều đang nhìn chằm chằm mình, mặt lập tức cháy bỏng.

"Bộ trưởng Lý?" Lạc Thanh Hoài cũng tỉnh lại, hắn đang mơ mơ màng màng ngủ, nhìn thấy bộ trưởng Lý thì giật mình một cái, phản xạ có điều kiện mà nhảy xuống giường, nghiêm người chào.

Bộ trưởng? Hoắc Chu choáng váng nghĩ, xong rồi, lần này mất mặt quá rồi.

"Cậu đứng lên đây." Bộ trưởng Lý nói với Lạc Thanh Hoài.

Lạc Thanh Hoài lập tức bước lên phía trước vài bước, đến trước mặt bộ trưởng Lý.

Hoắc Chu lập tức căng thẳng, bộ trưởng Lý sẽ không xử phạt Lạc Thanh Hoài vì bọn họ ngủ chung một giường chứ? Ngủ chung một giường chắc chắn không phải vấn đề gì lớn, nhưng vấn đề duy nhất là để lộ bọn họ là đồng tính luyến ái. Tuy rằng hiện tại hôn nhân đồng tính luyến ái còn chưa hợp pháp, nhưng hẳn sẽ không nghiêm trọng đến mức ấy chứ? Hai người bọn họ còn vừa mới lập công.

Bộ trưởng Lý không xử phạt Lạc Thanh Hoài, ông chỉ đi qua, đẩy giường của Lạc Thanh Hoài hướng phía Hoắc Chu.

Hoắc Chu và Lạc Thanh Hoài:.........!!!!

Những người còn lại cũng mờ mịt, người phản ứng đầu tiên là lãnh đạo bệnh viện, ông vội vàng tiến lên hỗ trợ, những bác sĩ hộ sĩ cũng sôi nổi phục hồi tinh thần, cũng đi theo vây quanh.

Bộ trưởng Lý cũng không tranh với bọn họ, đứng ở một bên chỉ huy bọn họ ghép hai giường lại với nhau, sau đó vừa lòng gật gật đầu, "Tôi biết bệnh viện có quy định với giường bệnh, nhưng quy củ cũng là do người định, đôi khi có thể linh hoạt một chút cũng được."

Lãnh đạo bệnh viện lập tức gật đầu nói phải.

Hoắc Chu nằm trên giường bệnh muốn trốn cũng không có chỗ trốn, xấu hổ đến sắp điên mất, căng da đầu nói: "... Cảm ơn các vị lãnh đạo."

Bộ trưởng Lý cười ha hả, hỏi Hoắc Chu cảm giác thế nào, lại khen anh thêm một lúc. Nói anh gặp nguy gặp loạn, có dũng có mưu, rất biết nhìn đại cục... khen đến mức Hoắc Chu có chút chột dạ.

Bộ trưởng Lý ánh mắt dịu dàng nhân ái, khiến Hoắc Chu vô thức có cảm giác anh như là đang gặp cha mẹ...

Mọi người trong bệnh viện rất nhanh đã lui ra ngoài, bộ trưởng Lý lần này là đến đây thị sát công tác, vừa lúc nhân tiện vào đây, bớt thời giờ đến thăm họ.

Ông còn muốn đi thăm Tiểu Thải Hồng cùng Dương Khải Hàng, không rảnh ở lâu, nhưng đặc biệt điểm danh Lạc Thanh Hoài đi cùng ông thăm Tiểu Thải Hồng cách vách.

Cục trưởng Lâm ngồi lại, nói tình huống sau đó cho Hoắc Chu.

Căn cứ theo lời khai của Long Hạo Kiệt cùng Cam Lê, lần này bọn chúng muốn lẩn trốn, mục tiêu đều là tổ chức Tán Tinh nước M.

Nước M vốn có hai tổ chức xã hội đen lớn, năm năm trước đại loạn, Tán Tinh thua, nhưng hiện tại Dương Khải Hàng đã phá hủy được Châm Minh, tàn dư của Tán Tinh lại cháy, bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Đúng như Lạc Thanh Hoài suy đoán, lần trước giao dịch với Tán Tinh, kỳ thật mục đích chủ yếu không phải là ma túy mà là nói chuyện hợp tác.

Nhưng người của Tán Tinh cũng có lòng tham, đã liên hệ Long Hạo Kiệt còn liên hệ Cam Lê, đây cũng là nguyên nhân Long Hạo Kiệt cùng Cam Lê một hai phải đấu đến ngươi chết ta sống.

Tán Tinh chỉ có một, bọn họ đều muốn giết chết đối phương, nếu xuất ngoại cũng gặp phải cạnh tranh thì còn không bằng giải quyết xong xuôi trong nước, dù sao hoàn cảnh cùng nhân mạch đều tiện hơn.

"Thực lực của Tán Tinh kém xa Châm Minh, hơn nữa có lời khai của Long Hạo Kiệt cùng Cam Lê, chúng ta trên cơ bản đã nắm giữ tình huống bên kia, hơn nữa thông báo cho cảnh sát nước M, tin rằng bọn họ có thể rất nhanh sẽ quét sạch những tổ chức buôn ma túy này, để mọi người được bình an. Mặt khác, về việc của Cam Kiến Cương, nước M cũng đã kiểm tra ghi chép, Cam Kiến Cương đúng là đã chết từ năm năm trước." Cục trưởng Lâm nói những điều này với Hoắc Chu là hy vọng bọn họ có thể an tâm dưỡng thương, "Tiếp theo cũng chưa có việc gì lớn, các cậu cũng đừng nhọc lòng, dưỡng thương khỏe mạnh rồi lại nói tiếp."

Hoắc Chu rốt cuộc cũng hoàn toàn yên tâm lại.

Cục trưởng Lâm còn rất bận, nói rõ ràng xong thì lập tức rời đi.

Lạc Thanh Hoài một lát sau cũng trở lại, nhìn thấy hai chiếc giường đặt sát nhau thì nhịn không được mà cong đôi mắt.

Hắn chạy nhanh lên giường, tìm được tay Hoắc Chu từ trong chăn, nắm thật chặt, lại nhịn không được mà đưa lên môi hôn một chút, sau đó nhìn Hoắc Chu cười ngây ngô.

Hoắc Chu nhìn nụ cười của hắn, trong ngực đều mềm nhũn, cũng dịch tới sát bên kia, hai người tựa đầu vào nhau.

"Em quen bộ trưởng Lý?" Hoắc Chu hỏi Lạc Thanh Hoài.

Vừa rồi nhìn thái độ bộ trưởng Lý, hẳn là có quen Lạc Thanh Hoài, gọi Lạc Thanh Hoài ra ngoài một mình phỏng chừng cũng có chuyện muốn nói với hắn.

"Có quen. Em vào bộ đội đặc chủng, chính là bộ trưởng Lý tự mình tuyển chọn, đề cử." Lạc Thanh Hoài nói.

Nói như vậy, bộ trưởng Lý liền tương đương với Bá Nhạc(*) của Lạc Thanh Hoài.

(*)Năm (770 – 500 TCN), thời, ở Trung Hoa có một người họ Tôn tên Dương là bậc thầy am hiểu về ngựa, qua vóc dáng, ngoại hình có thể tìm kiếm và biết được đâu là Thiên Lý mã - loài ngựa có sức khỏe dẻo dai, chạy xa vạn dặm, nhưng nhẹ như lông hồng, chân không in dấu, nên người đời nể phục gọi là Bá Nhạc.

Thiên Lý mã vốn là tên gọi của loại ngựa tốt và quý nhất trong các giống ngựa, nhưng rất ít người biết được nó. Song nhờ có Bá Nhạc mà Thiên Lý mã được phát hiện và trở nên nổi tiếng, quý hiếm trong dân chúng.

"Tại sao em không nói sớm? Vừa rồi anh nên nói lời cảm ơn với ông ấy mới phải." Hoắc Chu nói thầm một tiếng, khả năng cảm giác nhìn thấy cha mẹ vừa rồi không phải do ảo giác, "Nhưng mà, ông ấy kêu một mình em ra ngoài, sẽ không giao cho em nhiệm vụ mới chứ?"

"Đương nhiên không có, em còn đang bị thương kia mà. Ông ấy chỉ là... khen em hai câu." Lạc Thanh Hoài bỗng nhiên cao giọng, "Ai ở bên ngoài?"

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một hộ lý đẩy Tiểu Thải Hồng bị bọc thành xác ướp vào.

Hoắc Chu hoảng sợ, Lạc Thanh Hoài nói vết thương của Tiểu Thải Hồng không có trở ngại gì, nhưng thoạt nhìn còn thấy nghiêm trọng hơn anh nhiều.

"Anh Hoắc, anh Lạc." Tiểu Thải Hồng lại cười đến mi mắt cong cong, không thấy chút đau đớn nào, "Em chỉ là muốn đến thưởng thức giường đôi của hai người một chút thôi, không có ý gì khác."

Hoắc Chu: "..."

Việc hai người bọn họ được đích thân bộ trưởng Lý ghép giường đã truyền khắp bệnh viện, không chỉ có Tiểu Thải Hồng tò mò, bác sĩ hộ sĩ ở khu nằm viện đều sẽ tìm cớ mà đi ngang qua nhìn một cái.

Vì thế, Hoắc Chu cùng Lạc Thanh Hoài cứ như vậy mà trở thành "Thắng cảnh hàng đầu" của bệnh viện.

"Mọi người lại đến nhìn, em thật sự muốn thu phí." Sư huynh của Hoắc Chu từ khu khám bệnh bên kia cố ý chạy tới đây nhìn bọn họ, chút ngượng ngùng vì bị bọn họ nhìn tới nhìn lui của Hoắc Chu đã ném hết, hiện tại da mặt thật sự dày.

Sư huynh nói: "Cậu xem bệnh nhân đợi ở bệnh viện vừa nhàm chán lại vừa đau đớn, các cậu xuất hiện làm giảm bớt đau đớn của họ, đây là chuyện tốt vì nhân dân phục vụ, thế mà cậu còn muốn thu phí? Đây không phải việc anh hùng nên làm."

"Bọn em cũng phải ăn cơm uống nước, thăm bệnh cũng phải tiêu tiền, vì sao không thu..." Lời này còn chưa nói xong, Hoắc Chu lập tức ngậm miệng.

Sư huynh quay đầu liền thấy, Dương đại tẩu đẩy Dương Khải Hàng tới cửa.

Sư huynh cười to, sau đó thức thời rời đi.

"Tiểu Hoắc, tiểu tử cậu chơi xấu." Dương Khải Hàng nhìn "giường đôi" kia hâm mộ muốn chết, "Chủ ý tốt như vậy, vì sao không nói sớm cho tôi? Hai cậu ở bệnh viện sao mà nhìn giống như đi du lịch vậy?"

Dương Khải Hàng mấy ngày nay đang trong giai đoạn phản ứng mãnh liệt với dược vật, không thể nào nuốt trôi đồ ăn, hơn nữa còn nhọc lòng, mắt thường cũng thấy lại gầy đi một ít.

Nhưng có khả năng bởi vì nhiệm vụ lần này hoàn thành tốt đẹp, trạng thái tinh thần của ông cũng không tồi.

Dương đại tẩu cầm rất nhiều đồ ăn cho họ, một mực giúp họ cất cẩn thận.

Hoắc Chu có chút băn khoăn: "Chị dâu, chị không cần phiền toái như vậy đâu. Em vừa mới phẫu thuật xong, cũng ăn không hết mấy thứ này."

"Không sao, anh xã của cậu có thể ăn." Dương đại tẩu nói.

Hoắc Chu: "..."

Anh không có mặt mũi nói trước mặt Dương đại tẩu là "Em mới là anh xã."

Dương đại tẩu dường như phản ứng lại, cũng cảm thấy có chút ngại ngùng, lại sửa lời: "Tiểu Lạc cũng phải ăn nhiều một chút, dưỡng thương tốt mới có thể chăm sóc Tiểu Hoắc... Tôi nghe nói cha mẹ hai cậu đều ra nước ngoài? Khi nào trở về? Cậu nói xem, hai cậu như vậy, không có ai chăm sóc cũng không được."

Phòng bệnh của Dương Khải Hàng ở trên lầu, thật ra bà có thể xuống dưới giúp đỡ một chút, nhưng đây là hai người đàn ông trưởng thành, có một số việc bà quả thực rất không tiện.

"Cảm ơn chị dâu, chị không cần nhọc lòng đâu, em có thể chăm sóc được cả hai chúng em." Lạc Thanh Hoài lập tức cảm ơn.

Dương đại tẩu cũng không nói gì nữa, đến thời điểm ăn cơm thì đi mua cơm cho bọn họ.

Hoắc Chu còn chưa ăn được gì, tay phải Lạc Thanh Hoài vẫn tốt, có thể tự mình ăn cơm, Dương đại tẩu cũng không quản nhiều, quay đi chăm sóc Dương Khải Hàng.

Trong lòng Hoắc Chu kỳ thật cũng rất đói, ngửi thấy mùi đồ ăn càng khó chịu, nhưng bất lực vì ăn không được, yên lặng quay đầu sang bên kia.

Lạc Thanh Hoài nhìn anh vô cùng đáng thương, đau lòng nói: "Nếu không thì để anh nếm thử một chút?"

Hoắc Chu khó hiểu: "Nếm cũng không được, bác sĩ nói hôm nay không thể ăn cơm."

Lạc Thanh Hoài bỗng nhiên cúi đầu, hôn lên môi Hoắc Chu, trao đổi một chút: "Là canh gà, anh ăn được không?"

Hoắc Chu: "..."

"Rất xin lỗi, quấy rầy rồi." Hộ sĩ chăm sóc bọn họ vốn rất bội phục hai người, nghĩ tới giờ là giờ cơm nên đi vào để xem bọn họ có cần hỗ trợ hay không, kết quả vừa vặn nhìn thấy một màn như vậy, bản thân ngược lại lại đỏ bừng mặt, lập tức thức thời mà lui ra ngoài, đóng cửa phòng bệnh lại.

Hoắc Chu: "... Được rồi, em ăn cơm đi, ăn nhanh xong còn dọn đồ ra ngoài."

Lạc Thanh Hoài cũng có chút xấu hổ.

Hắn không hề làm loạn, nghiêm túc ăn xong cơm, không muốn để Hoắc Chu ngửi thấy mùi nữa, xách rác ra ngoài cửa vứt.

Hộ sĩ nhìn thấy hắn còn đỏ mặt, Lạc Thanh Hoài gọi cô lại: "Có thể phiền cô giúp tôi một chút được không?"

Lạc Thanh Hoài nhờ hộ sĩ lên lầu tìm hộ sĩ của Dương Khải Hàng, sau đó nhờ người kia giúp ghép giường của Dương Khải Hàng lại với nhau.

Phòng bệnh của Dương Khải Hàng mặc dù là phòng bệnh một người, nhưng giường vẫn luôn là giường đơn.

Tuy rằng Dương đại tẩu luôn ngủ lại, nhưng hai người đều là tách ra ngủ.

Bản thân Lạc Thanh Hoài hiện tại cũng đang nằm trên giường bệnh, càng thêm hiểu suy nghĩ trong lòng Dương Khải Hàng.

Có một số việc mọi người đều không hy vọng xảy ra, nhưng những việc như bệnh tật rốt cuộc cũng không ai có thể đưa ra một đáp án chắc chắn. Chẳng may... Chẳng may Dương Khải Hàng thật sự không vượt qua được... Khả năng thật sự sẽ vô cùng tiếc nuối.

Hiện tại buổi tối hai người có thể ngủ chung, đối với Dương Khải Hàng cùng Dương đại tẩu mà nói đều là thêm một phần cổ vũ.

Dương đại tẩu không phải người hướng ngoại, có khả năng ngượng ngùng mà không dám đặt ra yêu cầu loại này, Dương Khải Hàng là bệnh nhân, khả năng cũng ít nhiều có kiêng kị.

Cho nên, Lạc Thanh Hoài nhờ cô.

Hộ sĩ kia rất tốt, hơn nữa còn có Hoắc Chu cùng Lạc Thanh Hoài làm mẫu, cô cũng không sợ vi phạm quy định, đồng ý một tiếng liền đi lên lầu ghép giường.

Lạc Thanh Hoài trở lại phòng bệnh, kể việc này cho Hoắc Chu.

Hoắc Chu lập tức nói: "Anh cũng đang muốn làm như vậy, khả năng hành động của em thật mạnh."

"Vậy anh có muốn khen thưởng em một chút không?" Lạc Thanh Hoài nửa chống đầu nhìn Hoắc Chu, như vậy có thể nhìn rõ ràng hơn một ít.

Hoắc Chu cảm giác Lạc Thanh Hoài bỗng nhiên dính người hơn, nhưng anh rất thích, hôn lên mặt hắn một cái.

Hai người đang ngọt ngào, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra.

Giờ đã là buổi tối, còn có người tới tham quan?

Hoắc Chu buồn bực ngẩng đầu, lại nhìn thấy Hứa Diệu hấp tấp xông vào: "Xin lỗi, hiện tại mới đến thăm hai người."

Cậu ta xách thật nhiều đồ vật vào, nhất định phải nhét vào tủ.

Hoắc Chu quả thực nhìn không nổi: "Không phải đã nói cậu còn vội, không cần đến đây sao?"

Dương Khải Hàng bị bệnh, hiện tại Hứa Diệu tạm thời đảm nhận cương vị đội trưởng đội Phòng chống ma túy, án lần này liên quan đến nhiều phía, việc của cậu ta nhiều muốn phát nổ.

"Tôi muốn tới nhà máy hóa chất Kim Hà một chuyến, đi ngang qua đầy thì tạt qua đưa đồ cho hai cậu." Hứa Diệu gãi gãi đầu, "Cảm giác thế nào?"

Anh đã hai ngày một đêm chưa chợp mắt, quầng thâm mắt càng thêm nghiêm trọng, sắc mặt cũng không tốt, tóc rối bời xù lên, nhìn qua như cái ổ gà.

"Chúng tôi đều khá tốt, ngược lại tôi còn rất lo lắng cho cậu, có phải đến cơm tối còn chưa ăn không?" Hoắc Chu kỳ thật đang rất mệt, mới phẫu thuật xong ngày đầu tiên nên rất yếu ớt, nhưng đối mặt với Hứa Diệu thì vẫn không nhịn nổi quan tâm, "Cậu không vội thì đi ăn cơm đi, nếu cậu không chịu đựng nổi mà ngã xuống thì trong đội càng loạn."

"Đúng rồi, ăn cơm." Hứa Diệu lại hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Vấn đề ăn uống của hai người giải quyết như thế nào? Cả hai đều không được động đậy, để tôi mời hộ sĩ cho hai người, vừa lúc có thể chăm sóc được cả hai."

Anh nói rồi chuẩn bị đi tìm hộ sĩ.

"Được rồi, anh đừng nhọc lòng." Lạc Thanh Hoài bất đắc dĩ nói, "Tay phải của tôi còn tốt mà, ăn cơm có vấn đề gì đâu?"

Hứa Diệu thật là vội đến ngốc, ngơ ngẩn nói: "Cậu còn một tay thì có thể tự ăn, vậy còn Tiểu Mễ Chúc thì làm sao bây giờ? Nếu hai cậu không thích hộ sĩ thì để tôi gọi điện cho Bàn Tử, để cậu ta đến đây..."

"Tôi nói tôi có thể." Lạc Thanh Hoài ngắt lời anh, "Một tay sao không thể đút cơm? Nói nữa, tôi còn có miệng."

"Cậu..." Hứa Diệu ngẩn ra ước chừng một phút đồng hồ, phẫn nộ xuống lầu, "Coi như các người lợi hại."

Xuống tới dưới lầu, Hứa Diệu thật sự tức không nhịn nổi, gọi điện thoại: "Mẹ, lần trước mẹ nói giới thiệu đối tượng với con... Không không không, con thấy, bầu trời có sập thì con cũng đi!"