Tiểu Mỹ Nhân Tôi Từng Chọc Ghẹo Dậy Thì Thành Công Rồi

Chương 50: Giao dịch




Hai kẻ trái phải đều trừng Lạc Thanh Hoài một cái, mà bản thân hắn cũng phải nói mình chính là miệng quạ đen.

Đã vậy còn quá linh chứ?

"Xuống xe, xuống xe..."

Lái xe vốn đang tính trực tiếp lái xe rời khỏi, nhưng cảnh sát giao thông đã đến đây.

Lúc này mà nhất nhất rời đi thì chỉ khiến cảnh sát chú ý hơn nữa.

Lạc Thanh Hoài phản ứng lại, nhanh chóng bỏ thuốc trong va li vào túi quần.

Không ai nghĩ tới sẽ gặp loại chuyện này, nếu bị dẫn vào trạm cảnh sát giao thông liền phiền toái. Chuyện khác không nói, chậm trễ thời gian, giao dịch sẽ phải làm sao bây giờ?

Kẻ bên phải Lạc Thanh Hoài cơ bắp toàn thân đều căng thẳng, không có ý xuống xe.

"Không muốn gây phiền toái thì đi xuống." Lạc Thanh Hoài sầm mặt xuống, giọng nói không tự chủ được mà nghiêm khắc hơn, "Nhanh lên!"

Vài kẻ này chỉ cùng loại với đám tay chân mà thôi, tuy rằng có thể cấp bậc cao hơn Lạc Thanh Hoài. Nhưng nghiêm túc nói tiếp, Quận tỷ phái bọn chúng cho Lạc Thanh Hoài, tức là là thủ hạ của hắn. Tuy rằng Quận tỷ có ý để chúng giám sát Lạc Thanh Hoài, nhưng bình thường mà nói, Lạc Thanh Hoài vẫn có thể chỉ huy bọn chúng.

Vừa rồi Lạc Thanh Hoài biểu hiện yếu đuối khiếp hãi một chút, bọn chúng liền khí thế kiêu ngạo, hiện tại một khi hắn đã cứng lên, bọn chúng ngược lại mềm đi một chút.

Mấy người xuống xe, cảnh sát giao thông đi tới kiểm tra nguyên nhân sự cố.

Tuy rằng nguyên nhân trực tiếp là do xe phía trước phanh gấp, nhưng người lái xe đều biết, tông phải đuôi xe trước thì xe đằng sau cũng phải có trách nhiệm.

Xe đằng trước là một cậu trai giao cơm hộp, khóc lóc la lối kinh thiên động địa, ồn ào đến một đám người đau đầu.

Cảnh sát giao thông cũng đau đầu, dứt khoát tính đem tất cả bọn họ về từ từ xử lý.

Kẻ bên trái tính nóng nảy, thời gian lại gấp, cũng sắp tức chết rồi, trực tiếp cãi nhau với cậu giao hàng.

Lạc Thanh Hoài cũng thật bội phục gã, bản thân ở sự tình nguy hiểm như vậy còn dám gây loạn trước mặt cảnh sát.

Nhưng mà như vậy cũng nói lên rằng bọn họ đúng là tay già đời, cũng biết dưới loại tình huống này không thể chột dạ, càng chột dạ cảnh sát sẽ càng hoài nghi.

Gã làm loạn lớn như vậy, cảnh sát giao thông quả nhiên không nghi ngờ gì, căn bản không có ý định khám xe.

Nhưng mà cứ tiếp tục làm loạn như vậy cũng không phải biện pháp hay.

Cảnh sát giao thông đã vô cùng tức giận, đang gọi đồng nghiệp tới muốn nhốt tất cả mọi người lại.

"Có thuốc không?" Lạc Thanh Hoài hỏi Trương Lân, cũng là tên ngồi bên phải hắn vừa rồi.

Trương Lân sửng sốt, sờ soạng lấy bao thuốc ra đưa cho Lạc Thanh Hoài.

Lạc Thanh Hoài cầm điếu thuốc đi qua, Trương Lân tức khắc khẩn trương không thôi, tay rũ bên người nắm chặt thành đấm.

"Đồng chí cảnh sát, bớt nóng, bớt nóng, nghe tôi nói một câu..." Lạc Thanh Hoài kéo cảnh sát giao thông qua, muốn nhét thuốc vào tay anh ta.

Này không phải đút lót ngang nhiên sao? Cảnh sát giao thông vẻ mặt phẫn nộ đẩy Lạc Thanh Hoài ra.

"Không phải hối lộ, tuyệt đối không phải hối lộ, phía trước chính là cảnh cục, chúng tôi làm sao dám hối lộ?" Lạc Thanh Hoài lập tức nói, "Chỉ là để mọi người bớt tức giận, có chuyện gì từ từ nói, mọi người đều vội vã, thời gian lại gấp gáp, việc gì phải như thế này?"

Hắn lải nhải mãi, cầm điếu thuốc cảnh sát không nhận dứt khoát nhét vào tay cậu đưa cơm: "Chúng tôi còn chưa nói không chịu trách nhiệm, cậu thân là một thằng đàn ông khóc lóc cái gì?"

Cậu giao hàng nhận lấy điếu thuốc: "... Các người chịu toàn bộ trách nhiệm."

Cảnh sát giao thông: "..."

Nhưng mà cũng may là hiện trường cuối cùng cũng an tĩnh lại.

Lạc Thanh Hoài nhìn đồng hồ, nói: "Chúng tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm, để Tiểu Vương lại xử lý."

Tiểu Vương chính là tài xế, bằng lái cũng là của hắn.

Tiểu Vương liếc Trương Lân một cái, gật đầu đồng ý.

Lạc Thanh Hoài lại nói với cảnh sát giao thông: "Chúng tôi đang rất gấp, để lại một người ở đây xử lý có được không?"

Cảnh sát giao thông hỏi bọn hắn là có quan hệ gì, Lạc Thanh Hoài nói là đồng nghiệp, hắn là lãnh đạo, có chuyện gì có thể gọi điện thoại.

Tông vào đuôi xe cũng không tính là nghiêm trọng, xe còn có thể đi được, bọn họ không mua bảo hiểm nên không đợi công ty bảo hiểm.

Cảnh sát giao thông nghi ngờ mà nhìn chằm chằm đánh giá bọn họ trong chốc lát, chụp chiếu một chốc, chưa nói gì mà để cho bọn họ đi.

Tiểu Vương ở lại, kẻ bên trái liền lái xe, Lạc Thanh Hoài cùng Trương Lân ngồi ở sau.

"Này là cái chuyện gì chứ..." Kẻ kia oán giận nói, lại nói thầm một câu, "Miệng quạ đen."

"Biết rõ là ở trong người còn thiếu kiên nhẫn như vậy!" Lạc Thanh Hoài sầm mặt, "Các người rốt cuộc là đến hỗ trợ hay là tới phá việc?"

Hắn vừa hung dữ lên thì kẻ kia liền có chỗ sợ hãi, không dám nói chuyện. Dù sao là người có thể được Quận tỷ cùng Tuân gia coi trọng thì không phải đèn cạn dầu.

Thái độ Trương Lân cũng tốt hơn một chút, giải thích: "Càng là loại thời điểm này càng không thể rụt rè, mày càng muốn thoát thân thì cảnh sát sẽ càng nghi ngờ mày, càng không để mày đi. Nó làm loạn lên như vậy, cảnh sát giao thông ngược lại sẽ không nghĩ nhiều."

"Cũng phải." Lạc Thanh Hoài gật gật đầu, có chút lo lắng, "Tiểu Vương bị cảnh sát giao thông mang đi hẳn là sẽ không có việc gì chứ?"

"Đương nhiên." Trương Lân chắc chắn, "Đơn giản là tông vào đuôi xe mà thôi, hắn lại không bệnh, chẳng lẽ sẽ nhiều lời cái gì? Có thể xảy ra chuyện gì chứ?"

Lạc Thanh Hoài nhìn đồng hồ, mười giờ hai mươi phút, hơi nhẹ nhàng thở ra.

Hẳn là còn kịp đi?

Cảnh cục, phòng thẩm vấn.

Anh Ngư vừa mới khai ra giao dịch tại quảng trường Song Tâm.

Hoắc Chu cùng Hứa Diệu liếc nhau, cũng không dám xác định lời này của gã rốt cuộc là thật hay giả.

Chẳng may gã còn nghĩ tới giữ đường lui nên nói ra thời điểm giao dịch giả, bị chọc thủng liền nói là người giao dịch nhất thời sửa lại cũng chẳng ai có thể nói gì được.

Tin hay không đều phiền toái.

Hoắc Chu cắn răng một cái, còn chưa kịp nói gì, di động trong túi vang lên một tiếng.

Hoắc Chu cầm lấy, vừa nhìn thấy liền lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Anh nói với Hứa Diệu: "Không cần tiếp tục thẩm vấn gã nữa, tôi đã có được biển số xe..."

Anh đọc ra một dãy số.

Sắc mặt anh Ngư đại biến: "Tôi khai!"

Hứa Diệu lạnh lùng nhìn chằm chằm gã: "Thởi gian địa điểm?"

Hoắc Chu còn chưa kịp nghe anh Ngư nói xong, vội vã cầm di động đi tìm cục trưởng Lâm: "Thỉnh ngài nhờ bên kỹ thuật chi viện."

Cục trưởng Lâm cũng không hỏi nhiều, lập tức phân phó tổ kỹ thuật truy lùng tung tích chiếc xe.

Vừa mới ngắt điện thoại, Hứa Diệu đã vội vã đi tới: "Cục trưởng Lâm, Thôi Hạo đã khai ra, đêm nay tổ chức Đá Ngầm muốn tiến hành giao dịch ma túy với nước M. Địa điểm ở cuối cao ốc đối diện quảng trường Song Tâm, thời gian là mười hai giờ, tôi đề nghị dẫn đội bắt giữ tội phạm."

"Nhân số như thế nào?" Cục trưởng Lâm hỏi, "Cụ thể chi tiết."

"Nhân số không nhiều lắm, nhưng trong tay bọn chúng có súng." Hứa Diệu nói, "Chính yếu lần này mục tiêu mua bán chân chính là Tử Mạn số 4. Hiện tại thời gian rất khẩn cấp, chúng ta cần phải tiến hành mai phục trước bọn chúng."

Cục trưởng Lâm nhìn thời gian, đã mười giờ năm mươi.

Ông không hỏi lại, nhanh chóng bàn luận với Hứa Diệu phương án triển khai.

Hứa Diệu tập hợp người trong đội, phát súng cùng áo chống đạn.

Hoắc Chu lén lút qua lấy áo chống đạn, bị Hứa Diệu túm lấy: "Pháp y như cậu thì đừng đi theo xem náo nhiệt, ở cùng với cục trưởng Lâm đi, bọn này sẽ báo tình hình với tổng bộ."

Hoắc Chu mặc kệ Hứa Diệu, ném áo chống đạn một mình xuống lầu.

Hứa Diệu mắng một câu "Thằng điên", vẫn là cầm cho anh một chiếc áo chống đạn.

Bọn họ triển khai xe con trong chớp mắt, Hoắc Chu ngồi ở xe cuối cùng.

Hứa Diệu sắp xếp ổn thỏa mới lên xe cuối cùng, ngồi bên cạnh Hoắc Chu, ném áo chống đạn cho anh: "Cậu đúng thật là muốn về hưu sớm phải không? Ngang nhiên vi phạm quy định, tuyệt vời đấy!"

Hoắc Chu mặc áo chống đạn vào, cà lơ phất phơ nói: "Ai bảo đội phó Hứa đau lòng cho tôi cơ?"

Phía trước truyền đến vài tiếng cười khẽ, bầu không khí khẩn trương thoáng cái giảm bớt.

Hứa Diệu quả thật muốn đấm chết thằng này.

"Cậu giúp tôi để ý một chút." Hoắc Chu bỗng nhiên ghé sát bên tai Hứa Diệu, nhỏ giọng nói, "Mục tiêu của chúng ta không phải giao dịch lúc này, mà là tổ chức sau lưng."

Hứa Diệu lập tức hiểu rõ ý anh.

Cậu ta ngẫm nghĩ, lại đem súng của mình đưa cho Hoắc Chu: "Cẩn thận."

Hoắc Chu đẩy khẩu súng lại: "Cậu bị ngốc sao?"

...

"Tới rồi."

Lạc Thanh Hoài còn đang nhắm mắt dưỡng thần, xe ngừng lại.

"Nơi này..." Lạc Thanh Hoài xuống xe, nhìn đèn đường tối tăm phía xa xa, "Sẽ không có ai..."

"Mày không cần nói nữa!" Tên lái xe phát điên mà ngắt lời hắn, "Nuốt nửa câu sau lại đi!"

"Được rồi." Lạc Thanh Hoài xoa xoa mũi, "Ý của tôi là, chúng ta có cần để một người ở bên ngoài trông chừng không?"

Hắn cùng tên lái xe cùng nhau nhìn về phía Trương Lân.

Trương Lân ngẫm nghĩ, xua xua tay: "Không cần, vào đi."

Bên trên đã sớm có lệnh, không chỉ đề phòng cớm mà còn phải đề phòng Lạc Thanh Hoài.

Vốn dĩ ba người liên thủ đã căng thẳng, hiện tại lại còn thiếu đi một người.

Nếu Lạc Thanh Hoài thực sự có vấn đề, một người đi theo hắn quá nguy hiểm.

Nơi này ở cuối một cao ốc, bên trong không có đèn, toàn bộ dựa vào ánh sao trên trời chiếu sáng, đường cũng không dễ đi, mấy người nghiêng ngả lảo đảo đi mười phút mới dừng lại.

"Tại sao lại chưa tới?" Lạc Thanh Hoài nhìn khắp nơi.

Trương Lân nhìn đồng hồ: "Còn mười phút nữa."

Lạc Thanh Hoài không nói chuyện nữa, không ngừng đánh giá xung quanh.

Vất vả đi tới như vậy, không có khả năng chỉ giao dịch hai túi ma túy nhỏ, cho nên khẳng định còn giao dịch khác.

Sẽ ở nơi nào được?

Nếu bọn họ là thủ thuật che mắt, hoặc nếu là thử, thì bên kia nhất định ở... một nơi có thể thấy được nơi này.

Nơi này còn tính là trống trải, xung quanh không có quá nhiều kiến trúc.

Có thể nhìn được nơi này, chỉ có sau lưng cao ốc cùng quảng trường Song Tâm đối diện.

Rốt cuộc là ở nơi nào?

Phía sau cao ốc yên tĩnh không tiếng động, quảng trường Song Tâm đối diện lúc này còn rất náo nhiệt.

Lạc Thanh Hoài nhìn qua nhìn lại mấy lần, vẫn không xác định được.

Còn đang rối rắm, Lạc Thanh Hoài bỗng nhiên nhìn thấy bụi cỏ sau lưng Trương Lân có gì đó lóe lên một chút.

Trong lòng hắn rùng mình, ho nhẹ một tiếng: "Còn chưa tới giờ sao?"

Tên lái xe kia cúi đầu nhìn đồng hồ: "Đã mười hai giờ..."

"Tới rồi." Trương Lân ngắt lời gã, ý bảo bọn họ nhìn phía trước.

Lạc Thanh Hoài quay đầu nhìn lại, đối phương tới chừng mười mấy người cầm theo vài va li.

"Mẹ nó!" Lạc Thanh Hoài kinh ngạc kêu một tiếng, "Không phải chứ? Năm va li? Đều là tiền sao?"

"Đừng đại kinh tiểu quái! Nhỏ giọng!" Trương Lân vô cùng bất đắc dĩ, "Chưa từng thấy qua tiền sao?"

"Không phải, nhiều tiền như vậy... cầm đi cũng thật cố sức." Lạc Thanh Hoài giật mình, rõ ràng vị trí những người đó, oán giận nói, "Vì sao không chọn địa phương nào rộng rãi một chút mà giao dịch?"

"Mày còn thắc mắc nhiều như vậy làm gì?" Trương Lân đẩy hắn một cái, "Nhanh lên, giao dịch xong sớm một chút còn trở về báo cáo công tác."

Giữa trời tối, bên cạnh cao ốc có một chiếc xe hỏng.

Đối thoại của đám Lạc Thanh Hoài truyền tới rất rõ ràng.

Hoắc Chu bỗng nhiên nói: "Địa điểm giao dịch chân chính là quảng trường Song Tâm!"

Hứa Diệu khiếp hãi nhìn anh: "Cậu nói cái gì? Thôi Hạo dưới loại tình huống này không có khả năng nói dối!"

"Thôi Hạo không nói dối, chỉ là chính gã cũng không biết." Hoắc Chu nói nhanh, "Nơi này chỉ là nơi giao tiền, đối diện mới là nơi giao hàng. Bọn chúng nhất định tránh ở một nơi có thể thấy rõ ràng tình huống bên này, mau!"

"Chưa từng thấy loại phương thức giao dịch này." Hứa Diệu vẫn cảm thấy khó hiểu, "Không phải là tiền trao cháo múc sao?"

"Giao dịch giữa hai bên có thể xảy ra vấn đề gì sao? Cậu nhìn nhân số hai bên cách biệt như thế." Hoắc Chu thúc giục, "Không kịp giải thích, mau tìm người."

Hứa Diệu cuối cùng cũng gật đầu, "Ừ."