Tiểu Mỹ Nhân Cùng Tra Công

Chương 20




Edit: gitothemeow

_____________

Tiểu Mỹ Nhân đột nhiên cảm thấy tự cho chính mình làm chị dâu là tự đào cho mình cái hố rơi vào trầm mặc. Cậu không thay đổi sắc mặt quay đầu rời đi, lại bị Alpha nhanh chân cản lại. lôi kéo tay nhỏ kéo vào trong phòng riêng, bán cưỡng chế mà đặt trên vách tường.

"Anh dâu", Tra Công cúi đầu nhìn Omega bị chính mình ràng buộc, giữa răng môi hai chữ nhẹ nhàng lăn một vòng, thời điểm nói ra bọc đầy tình ý kiều diễm, "Anh trai ngược lại đã chết, vậy anh yêu thích em một chút được không? Em khẳng định yêu thương anh cùng con thiệt nhiều nha"

Ánh nến lim dim, ánh trăng mơ hồ.

Phản chiếu lại gương mặt vốn đã xuất chúng giờ lại càng dễ nhìn của Tra Công.

Tiểu Mỹ Nhân bị nam sắc làm sững sốt một chốc, sau khi lấy lại tinh thần mặt tối sầm tay đưa lên một cái tát, "Không tốt"

Tra Công bị đánh trong nháy mắt oan ức lên, mới vừa đắp nặn ra cái thiếp lập tính cách bá tổng cuồng túm vậy đột nhiên đổ nát, biến trở về dáng dấp đáng ghét Tiểu Mỹ Nhân quen biết.

Hắn không quản trên mặt đau rát in một dấu tay, cầm lấy cánh cái tay mà Tiểu Mỹ Nhân dùng để đánh chính mình thổi một ngụm khí, chỉ lo đau đối phương, sau đó mắt chớp chớp nhiều lần cường điệu, "Không cho nói không tốt! Em trước kia nhất định cũng thích anh, bằng không bé cưng từ đâu ra nha!"



......Thích anh cái quỷ.

Tiểu Mỹ Nhân tức giận cười, "Chiếc giày trong tủ với tôi, một trong hai anh chọn cái nào?"

Mới vừa tỉnh sau tai nạn đem giày coi như trân bảo, thời điểm đi tù đều muốn mang theo giày Tra Công chần chờ trong chốc lát, trong ánh mắt trong suốt sáng ngời của Tiểu Mỹ Nhân thấp giọng nói, "Đương nhiên chọn em"

Trên thực tế, mỗi đêm Tra Công đều lăn lộn khó ngủ, trong đầu cũng không lại nhớ nhung chiếc giày bẩn thỉu cùng quá khứ xám xịt như cũ, mà là..... Tiểu Mỹ Nhân.

Người sống tươi mới dù sao so ra cũng hơn vật cũ phai màu rất nhiều.

Phàm là đem tất cả bạc đánh cược "Y bất như tân, nhân bất như cố" (*), đại thể là thua cả ván cược.

(*)衣不如新人不如故:[yī bùrú xīnrén bù rúgù] áo không bằng áo mới, người không bằng người cũ.

Tiểu Mỹ Nhân từ lâu đã ngờ tới câu trả lời này mặt không biến sắc, bên môi như trước mang theo nụ cười, "Anh có biết tại sao tôi với anh chia tay không?"

Tra Công quên đến không còn một mống lắc đầu một cái.